Cố Như từ từ tỉnh dậy thì thấy Dĩ Triệt đang lặng thinh nằm bên cạnh, cô đưa tay lên bẹo má hắn sau đó còn cười.
Dĩ Triệt bị cô bẹo má thì dần mở mắt, Cố Như thấy vậy lập tức dừng hành động giả vờ ngủ.
Dĩ Triệt phì cười vì hành động đáng yêu đó, cánh tay kéo sát người cô gần hơn.
"Xem ra hôm qua em chưa đủ mệt nhỉ"
Cố Như nghe vậy thì giật mình mở mắt
"Không...không em mệt rồi"
"Anh muốn kết hôn với em, anh không đợi được nữa rồi"
Cố Như không biết đồng ý có phải là 1 quyết định đúng đắn không, cũng không biết sau khi cô nhớ lại có hối hận không, nhưng ngay lúc này đây cô muốn kết hôn với người đàn ông này.
"Em cũng muốn kết hôn với anh"
Dĩ Triệt hào hứng ôm chặt thân thể nhỏ bé của cô, hôn cô rất nhiều lần. Đây là thứ anh luôn mong muốn, một cuộc sống, một gia đình hạnh phúc với Cố Như.
...
"Ai mà đẹp quá ta" Tầm Tầm đứng bên cạnh nhìn Cố Như khoác lên mình bộ váy cưới, lòng không ngừng cảm thán.
Dĩ Triệt bất ngờ bước vào, Tầm Tầm cũng hiểu ý đi ra ngoài đóng cửa để lại không gian riêng tư.
Hắn bước đến nhấc bổng cả thân thể cô lên đặt lên bàn trang điểm, khuôn mặt cúi xuống dò xét đôi môi đỏ mọng. Đôi tay to lớn không ngừng mò mẫm thân thể cô.
"Triệt! Đừng"
"Nhìn em mặc váy cưới, anh thực rất khó chịu"
"..."
Thấy Cố Như đỏ mặt không nói gì, hắn cũng phì cười rồi buông tha cho cô.
"Thôi được rồi, tha cho em"
Hắn hôn cô một cái thật âu yếm rồi ra khỏi phòng trang điểm. Chiếc điện thoại bên cạnh kêu lên một tiếng thông báo
Từ Vũ Hàn:
"Tớ xin lỗi vì đã hành động không đúng, ở bên đây tớ sống rất hạnh phúc, xin lỗi vì đã cắt đứt liên lạc với cậu. Thời gian qua tớ đã lưu lại những tấm ảnh kỉ niệm về cậu, có cả những tấm của cậu và bạn trai, giờ tớ sẽ xóa nó, tớ chỉ muốn đem nó gửi lại cho cậu."
Tiếp theo sau đó là hàng chục tấm ảnh được gửi qua. Chúng đều là những tấm ảnh của Cố Như hồi còn chưa mất trí nhớ.
Cô lướt qua từng tấm xem kĩ càng, càng xem đầu óc càng mơ hồ. Đầu cô đau như búa bổ, đôi mắt lơ mơ nhắm chặt.
Cố Như trải qua một cỗ đau đớn, cuối cùng cũng nhớ lại toàn bộ. Cô nhớ trước đó Dĩ Triệt đã làm gì với cô, và đến bây giờ hắn đã lừa dối cô như thế nào.
Nhưng suy cho cùng, hắn cũng chỉ vì yêu cô, hơn nữa thời gian qua cách yêu của hắn đối với cô đã ôn nhu hơn rất nhiều. Cố Như đã hoàn toàn cảm nhận được tình yêu của hắn.
Bây giờ quyết định có bước vào lễ đường và hoàn thành nốt hôn lễ không, hoàn toàn là do cô quyết định.
Cánh cửa lễ đường được mở ra
Cố Như bước vào với bộ váy màu trắng diễm lệ, cô đẹp hơn bao giờ hết.
Khi cha sứ hỏi cô có đồng ý trở thành vợ hắn hay không, hắn đã rất lo sợ. Hắn sợ cô sẽ đổi ý, sợ cô sẽ lại chán ghét hắn
"Con đồng ý"
Khuôn mặt Dĩ Triệt lộ rõ nét vui mừng, hắn chưa bao giờ hạnh phúc hơn.
...
"Em đi tắm đã nhé"
Cố Như cúi xuống hôn hắn nhẹ nhàng rồi bước vào phòng tắm.
Hắn ngồi bên cạnh nhìn thấy chiếc điện thoại của Cố Như thông báo tin nhắn thì mở lên xem
Là tin nhắn của Tầm Tầm, nhưng đó không phải thứ mà hắn quan tâm, thứ hắn quan tâm là tin nhắn của Vũ Hàn gửi từ sáng nay lúc hôn lễ diễn ra.
Hắn đã đọc được những dòng tin nhắn đó, hắn còn nhìn thấy cô trả lời lại. Cái cách mà Cố Như trả lời, hoàn toàn cho thấy cô đã khôi phục trí nhớ.
Chỉ là, cô không hề cho hắn biết.
Trong lòng hắn dâng lên một cỗ lo sợ cùng tức giận. Có phải hay không cô sẽ lại rời bỏ hắn?
Cố Như vừa bước chân ra khỏi phòng tắm, hắn đã nhanh chóng vật cô xuống giường
"Em nhớ lại rồi sao?"
Cố Như không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái
"Có phải em đang muốn rời xa anh hay không?"
"Em không có"
Cố Như kiên quyết trả lời, cô hoàn toàn là chân thực.
Hắn đột nhiên cúi xuống rúc đầu nơi ngực cô thủ thỉ
"Anh cầu xin em đừng rời xa anh có được không?"
"..."
"Nếu em không đồng ý, anh vẫn sẽ giữ em lại bằng mọi giá. Anh không ngại nhốt em lại, anh chỉ không muốn em phải chán ghét anh thôi"
Cố Như có chút trầm lặng, đúng là bản tính khó rời. Nhưng cô vẫn muốn yêu hắn, muốn cùng hắn có một gia đình hạnh phúc, cô tin rằng cô sẽ thay đổi được cách yêu của hắn. Cố Như đưa tay lên xoa đầu hắn
"Em sẽ không rời xa anh đâu"
Dĩ Triệt có chút vui mừng, đôi môi nhướn lên hút hết mật ngọt của cô, chiếc lưỡi ngọt ngào cuốn vào trong khoang miệng.
"Hôm nay là đêm tân hôn, em không thoát được đâu"