Ra khỏi resort một đoạn khoảng mười lăm phút, xe bỗng nhiên dừng lại, Hạ Nhiên Y đang mải mê thả hồn bên ngoài cửa sổ có chút giật mình, nơi đây vẫn còn là đoạn đường vắng.
Cửa cạnh Hạ Nhiên Y bỗng nhiên bật mở, Giang Dụ Thần bỗng kéo cô ra khỏi xe dẫn đến xe anh đang đậu phía trước, nhấn cô vào ghế lái phụ rồi trở lại tay lái tiếp tục di chuyển.
Gương mặt Hạ Nhiên Y vô cảm xúc nhìn Giang Dụ Thần, anh chợt xoay đầu nhìn cô một cái, nở nụ cười rạng rỡ trêu chọc: "Lúc nào cũng nói không ghen, biểu tình em như vậy không phải đang dỗi sao?"
Sắc mặt Hạ Nhiên Y không đổi, trong tâm trí chỉ còn nghĩ được duy nhất một chuyện liền mang ra hỏi: "Ừm... Anh đạt được mục đích rồi, có phải tôi cũng được lựa chọn con đường riêng cho mình?"
Nụ cười trên môi Giang Dụ Thần lập tức tắt đi, biểu cảm trên nên có chút khó chịu, giọng nói trầm hẳn đi: "Em nôn nóng đến vậy sao?"
"Phải, rất nôn nóng" Hạ Nhiên Y bình thản đáp.
Giang Dụ Thần thở ra hậm hực, bàn tay siết chặt vô lăng, cố giữ bình tĩnh hỏi: "Được, vậy em nói đi, em muốn thế nào?"
Hạ Nhiên Y trầm mặc nhìn Giang Dụ Thần một lúc, trái tim đập loạn không thể khống chế, giữa trái tim và lý trí phân ra hai chiều trái ngược.
Giữa Hạ Nhiên Y và Giang Dụ Thần không nên có bắt đầu, cho dù cô có tình cảm với anh cũng không thể ở bên anh, pháp luật không cấm nhưng theo đạo lý lại vướng mắc.
Loading...
Hạ Nhiên Y nhìn thẳng về phía trước, trong đôi mắt ngập nước nhưng không rơi, cô dứt khoát đưa ra quyết định: "Tôi muốn được sống cuộc đời của riêng mình"
Giang Dụ Thần bật cười cay đắng, trong đôi mắt hằn lên sự chán nản: "Tôi vì em làm bao nhiêu chuyện, chẳng lẽ em không nhận ra?"
"Chúng ta... vốn không có khả năng"
Nói ra những lời này lòng Hạ Nhiên Y chẳng hề dễ chịu, trái tim cô đang mách tội cô nói dối. Nếu tình yêu đủ lớn, có lẽ Hạ Nhiên Y đã từ bỏ tất cả để cùng Giang Dụ Thần chạy trốn, nhưng Vương Tư Tuệ đã nửa đời khổ cực, cô không đành lòng để bà vì cô mà tiếp tục sống trong đau khổ.
Giang Dụ Thần im lặng không nói, tập trung lái xe, trong lòng đã có dự tính riêng.
Trên đường ghé vào một siêu thị mini mua đồ ăn tối, Giang Dụ Thần không vào mà ngồi ngoài xe đợi, Hạ Nhiên Y đi cùng mọi người vào trong mua đồ.
Qua khỏi cửa siêu thị một đoạn, bước chân Hạ Nhiên Y vô thức chậm lại, linh cảm dường như mách bảo điều gì đó, cô chuyển hướng trở ra xe.
Trong xe không thấy bóng dáng Giang Dụ Thần, Hạ Nhiên Y dâng lên nỗi hoài nghi đi ra bãi đất trống bên hông siêu thị, đúng lúc bắt gặp anh cùng người đàn ông mà cô nhìn thấy ở tiệc cưới.
Hạ Nhiên Y nấp ở vách trộm theo dõi Giang Dụ Thần và người đàn ông đó, cả hai nói chuyện trông rất vui vẻ. Qua vóc dáng của người đàn ông đó cô càng đinh ninh anh ta chính là người trong đoạn video phát ở tiệc cưới, cô còn nghĩ Giang Dụ Thần không liên quan đến đoạn video nhưng tất cả đều sớm đã liên kết với nhau.
Trong lòng Hạ Nhiên Y cảm thấy ghê sợ Giang Dụ Thần, chuyện gì anh cũng có thể làm, kể cả tung clip nhạy cảm của một cô gái trước bao nhiêu người.
Hạ Nhiên Y cuối cùng cũng tỉnh táo, ở bên cạnh Giang Dụ Thần cô luôn cảm thấy bất an, giờ đây lại lo bản thân cũng sẽ trở thành nạn nhân dưới tay anh.
Tình cảm mới chớm nở trong Hạ Nhiên Y hóa thành nỗi sợ hãi, ác cảm cô dành cho Giang Dụ Thần cứ ngỡ không còn nhưng thực chất vẫn tồn tại một cách vô hình.
Hạ Nhiên Y quay lại xe, ngay cửa chính của siêu thị có một tivi treo trên trần hướng ra ngoài, lúc cô đi ngang tình cờ nhìn thấy đoạn quảng cáo địa điểm chụp ảnh cưới, đột nhiên trong tâm trí lại nhớ đến buổi chụp hình cưới của mình và Giang Dụ Thần, nhớ cả lúc anh lấy hình cả hai làm hình nền, nhớ cách anh nhìn cô một cách lặng lẽ từ phía sau.
Trái tim Hạ Nhiên Y liên tục dao động nhưng cô không cách nào đối diện với tình cảm này, Vương Tư Tuệ và Giang Dụ Minh là một lý do, những việc đáng sợ Giang Dụ Thần làm là lý do nữa, còn lại nguyên nhân xuất phát từ chính Hạ Nhiên Y.
Nhưng Giang Dụ Thần đã để Hạ Nhiên Y được tự chọn tự do cho mình, cô cũng đã quyết định không dính dáng đến anh nữa, sau này mỗi người một cuộc sống, cô và anh trong tương lai có thể sẽ trở thành anh em đúng nghĩa.
Hạ Nhiên Y tựa người vào thân xe hít thở không khí trong lành, tầm mắt tập trung trên màn hình tivi ngay trong cửa siêu thị. Giang Dụ Thần và người đàn ông kia bỗng đi đến, Hạ Nhiên Y vô thức cảnh giác nhìn hai người họ, hô hấp chậm lại vì căng thẳng.
Giang Dụ Thần bước đến bên cạnh khoác cổ Hạ Nhiên Y, biểu cảm vẫn rất điềm nhiên hỏi: “Sao lại ra đây?”
“Không có gì, bên trong hơi ngột ngạt”
Người đàn ông vẫn đeo kính che nửa mặt, anh ta cười cười lên tiếng: “Tôi đi trước đây”
Giang Dụ Thần gật đầu, người đàn ông đi đến chiếc xe ô tô thể thao đậu gần đó rời đi.
Sau khi người đàn ông đi khỏi, Giang Dụ Thần vẫn giữ nguyên tư thế, cũng không có ý định nói cho Hạ Nhiên Y biết anh ta là ai, cô tò mò buộc miệng hỏi: “Anh với người đó có quan hệ gì?”
Giang Dụ Thần dáng vẻ ung dung nhìn vào mắt Hạ Nhiên Y, khẽ nhếch môi cười: “Em muốn biết anh ta là ai thì nên hỏi Tô Tiểu Vy, cô ta là người rõ nhất”
Hạ Nhiên Y xoay người về phía Giang Dụ Thần, nghi hoặc xác nhận: “Anh ta là người trong đoạn video?”
“Ừ”
“Anh ta với Tô Tiểu Vy đều là tự nguyện?”
“Phải”
Mỗi câu trả lời của Giang Dụ Thần đều ngắn gọn xúc tích lại vô cùng dứt khoát khẳng định, Hạ Nhiên Y phần nào có thể đoán được vì Tô Tiểu Vy phản bội người đàn ông đó nên anh ta mới cố ý hợp tác với Giang Dụ Thần trả thù.
Thấy sắc mặt có chút khó coi của Hạ Nhiên Y, Giang Dụ Thần bật cười, anh hoàn toàn có thể hiểu được cô đang nghĩ gì vào giây phút này.
“Nhiên Y, trong mắt em những gì tôi làm là xấu, nhưng em đừng quên không có lửa làm sao có khói?”
Bàn tay Giang Dụ Thần từ trên vai Hạ Nhiên Y trượt xuống thắt lưng, kéo cô sát vào người anh. Trong khung cảnh trăng thanh gió mát, bầu không khí không cần nến hay hoa hồng cũng trở nên lãng mạn khi trong mắt chỉ có đối phương.
Giang Dụ Thần lúc này có hơi hồi hộp, bởi anh biết câu trả lời chín mươi phần trăm là từ chối, nhưng anh vẫn không muốn bỏ qua dù chỉ là một phần trăm hy vọng, nếu lần này không níu giữ chỉ e là về sau chẳng còn cơ hội.
Anh có thể dùng cách riêng của mình để giữ Hạ Nhiên Y bên cạnh nhưng anh đã hứa với cô nên không thể dùng cách cưỡng ép, huống chi sức khỏe cô chỉ dần tốt lên khi được anh cho tự quyền quyết định, thế nên anh cũng sẽ dùng cách để cô tự nguyện ở bên anh.
Giang Dụ Thần nhìn sâu vào mắt Hạ Nhiên Y, chân thành bộc bạch: “Nhiên Y, chúng ta thử yêu nhau có được không? Yêu đến khi em không muốn nữa có thể dừng lại bất cứ lúc nào”