Anh Ấy Không Phải Anh Trai Tôi

Chương 28: Biển Lớn



Những chiếc xe chạy dọc trên đường đèo quanh co vắng vẻ, trong lúc Hạ Nhiên Y đang thẫn thờ, cô cảm nhận được ánh sáng hắt vào mình, những cơn gió lớn mang theo hương vị biển cả thổi ngang người cô.

Hạ Nhiên Y vừa ngẩng đầu đã bị ánh sáng làm chói mắt, Giang Dụ Thần không biết từ khi nào đã mở trần xe. Phóng tầm mắt ra cảnh quan bên ngoài, Hạ Nhiên Y phát hiện xe đang chạy dọc trên con đường ven biển.

Xe dừng lại trên vỉa hè bằng xi măng, Giang Dụ Thần xuống xe đến trước mui xe hóng gió, lúc xoay đầu lại vô tình bắt gặp Hạ Nhiên Y nhìn anh đến ngẩn người, lúc chạm mắt cô đã vội vàng đảo mắt đi.

Giang Dụ Thần khẽ nhếch môi cười, ngoắc tay một cái Hạ Nhiên Y liền ngoan ngoãn làm theo. Ngay khi cô đến gần, anh thư thả nhấc cô ngồi lên mui xe, cùng nhìn ra biển rộng lớn ngay trước mắt.

Sóng biển vỗ từng đợt, phía cuối chân trời như được bao phủ bởi sương mù, những đàn chim bay lượn trên mặt biển tìm cá. Trong mắt Hạ Nhiên Y nhìn thấy cánh chim liền khao khát tìm được tự do, nhìn thấy nơi rộng lớn trước mắt khiến cô rực cháy giấc mơ trở về những ngày chưa gặp Giang Dụ Thần.

Hạ Nhiên Y đưa mắt dõi theo dáng vẻ ung dung của Giang Dụ Thần, cô sợ một ngày nào đó không còn đủ tỉnh táo để trốn chạy khỏi anh, trốn chạy khỏi kẻ đã hủy đi thanh xuân tươi đẹp của cô.
Loading...


Thương hại vì anh thiếu đi tình thương của mẹ, nhưng điều đó không có nghĩa cô phải đánh đổi tự do và thanh xuân của mình cho anh. Nếu đã không còn lý do để ở cùng nhau một chỗ, cô muốn chấm dứt cơn ác mộng đời thật này càng sớm càng tốt.

Ngắm biển một lúc, cả nhóm tiếp tục di chuyển đến một quán ăn địa phương trên đường, Hạ Nhiên Y gác tay lên thành cửa sổ nhìn ra bên ngoài trầm tư suy nghĩ, cô không biết được niềm vui trong cuộc sống này là gì, kể cả chuyện mẹ cô bước thêm bước nữa cô cũng chỉ cảm thấy an lòng, sau đó thì không còn cảm nghĩ gì khác.

Nhận ra được sự khác lạ của Hạ Nhiên Y, Giang Dụ Thần buộc miệng hỏi: "Em lại nghĩ đến chuyện giúp Tô Tiểu Vy?"

Hạ Nhiên Y có chút giật mình nhìn sang Giang Dụ Thần, bình tĩnh lắc đầu phủ nhận: "Không"

"Hạ Nhiên Y, bộ dạng của em bây giờ thật sự rất khiến tôi phải nghi ngờ em đang lên kế hoạch liên quan đến tôi"

Nghe đến Hạ Nhiên Y bất giác cười nhạt, thản nhiên đáp: "Từ lúc tôi và mẹ bước vào nhà họ Giang, có chuyện gì tôi không dính dáng đến anh sao?"

"Ngữ khí khá đấy!" Giang Dụ Thần nửa thật nửa đùa khen, nhưng đáy mắt lại hiện lên tia lạnh lẽo, anh biết không sớm thì muộn Hạ Nhiên Y cũng hành động, việc cấp bách là anh phải nhanh chóng tra ra được cô đang có dự tính gì.

Đến một resort, sau khi nhận phòng mọi người chia nhau về phòng riêng. Từ hướng nhìn của phòng Giang Dụ Thần chọn, chổ giường nhìn ra là biển gần ngay trước mắt, quan cảnh xung quanh lại được bao phủ bởi cây cối nên cực kỳ mát mẻ.

Trong phòng tắm được bao quanh bằng cửa kiếng một chiều, Giang Dụ Thần thư thả tựa lưng vào thành bồn lớn hình tròn ngâm nước nóng xua tan cơn nhức mỏi, mái tóc ướt vuốt ngược về sau càng tăng thêm phần quyến rũ.

Giang Dụ Thần cúi đầu hôn lên tóc Hạ Nhiên Y đang ngồi phía trước tựa lưng vào người anh đang nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Rời khỏi nhà tắm, Giang Dụ Thần bế Hạ Nhiên Y đặt lên giữa giường, dùng khăn lau qua cơ thể cô để không bị cảm lạnh.

Do tác dụng của thuốc điều trị thần kinh mà Hạ Nhiên Y ngủ say, cơ thể hoàn toàn bị Giang Dụ Thần khống chế.

Anh tách hai chân Hạ Nhiên Y dang rộng ra, ngang nhiên xâm chiếm, cô mơ màng mở mắt, nét mặt đau đớn vặn vẹo người muốn thoát ra.

Bên trong cơ thể Hạ Nhiên Y co thắt khiến đầu óc Giang Dụ Thần bị mộng mị không thể dừng lại. Anh cúi xuống hôn cô, nụ hôn triền miên ướt át làm phân tâm tâm trí, bên dưới vẫn ra vào với một mức độ vừa phải.

Do vẫn còn tác dụng của thuốc, Hạ Nhiên Y nửa tỉnh nửa mê, không ý thức được phát ra những âm thanh thỏa mãn pha lẫn tiếng thở dốc hưởng thụ, vô tình khiến Giang Dụ Thần cảm giác đạt được thành tựu mà không muốn ngừng lại sự chiến thắng này.

Đến khi Hạ Nhiên Y thực sự tỉnh táo thì bầu trời bên ngoài đang dần chuyển tối, trước mắt cô là yết hầu của Giang Dụ Thần. Ngay chính bản thân Hạ Nhiên Y cũng không rõ vì sao Giang Dụ Thần lại càng lúc càng đối tốt với cô, thái độ của anh dành cho cô đã trở nên mềm dịu rất nhiều.

Hạ Nhiên Y xoay người ngồi dậy, nhìn ra cửa hướng ra biển đã bị kéo rèm che lại, không gian rất yên tĩnh, tâm trạng trong lòng cô cũng tốt lên đôi chút.

Giang Dụ Thần thức giấc, rơi vào tầm mắt là bờ lưng trần của Hạ Nhiên Y, cô hơi khom người về phía trước, trông như không còn sức lực.

Anh ngồi dậy hôn lên sau đầu cô, sau đó rời giường đi mặc quần áo, sẵn tiện mang quần áo đến đưa cho Hạ Nhiên Y mặc vào.

Rời khỏi phòng đến nhà hàng trong resort, nhóm bạn của Giang Dụ Thần đang ăn nửa chừng, anh đẩy nhẹ thắt lưng Hạ Nhiên Y về phía bọn họ, tự mình đi lấy đồ ăn tự chọn cho cả hai.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv