Hồi còn học cấp ba, Cố Ngôn Sinh thường đến thư viện trường học để đọc sách vào giờ nghỉ trưa hằng ngày, lần nào hắn cũng sẽ ngồi ở vị trí gần bệ cửa sổ. Có một lần hắn ngồi đọc sách như mọi khi thì bỗng cảm nhận thấy có người đang nhìn mình, hắn ngẩng lên, thấy hóa ra là Ôn Niệm Nam. Sắc mặt Cố Ngôn Sinh khó chịu quay đi chỗ khác, đứng dậy gập sách lại đặt lên giá rồi rời đi. Thế nhưng vừa xuống dưới lầu hắn phát hiện đã bỏ quên sổ ghi chép trêи bàn, quay người trở lại tìm thì thấy Ôn Niệm Nam đang ngồi ở chỗ hắn lúc nãy, ngây ra nhìn cuốn sổ của hắn.
“Cậu đang làm gì?”
Người đang ngồi giật mình đứng bật dậy đánh rơi quyển sổ xuống bàn, ấp úng nói: “Em chỉ là tình cờ thấy trêи bàn có cuốn sổ ghi chép, muốn xem một chút xem có phải là của anh bỏ quên không…”
Cố Ngôn Sinh bước lên phía trước lấy lại sổ ghi chép, lạnh lùng như băng quát lên: “Cút! Đừng có để tôi thấy cậu xuất hiện ở gần tôi! Buồn nôn!”
Trong thư viện lúc ấy có rất nhiều học sinh đang đọc sách, nghe thấy hắn to tiếng liền quay đầu nhìn sang, sắc mặt Ôn Niệm Nam chợt tái nhợt, cậu lập tức bối rối xoay người bỏ chạy.
Nghĩ lại lúc đó, có lẽ là tại bộ dạng Ôn Niệm Nam giả vờ ngây thơ vô tội sau khi vừa mới bắt nạt Thẩm Lạc An, chính cái vẻ làm bộ yếu ớt, thái độ đạo đức giả đó đã khiến hắn càng thêm chán ghét Ôn Niệm Nam tới cực điểm.
—————
“Ngôn Sinh, chúng ta mua hết mấy quyển sách này đi, em cảm thấy chúng đều là tài liệu cần thiết.”
Cố Ngôn Sinh định thần lại nhìn về phía người bên cạnh: “Hả? Được, còn cần cái gì nữa không?”
Loading...
“Để em xem thêm.”
Thẩm Lạc An chọn rất nhiều sách ôm vào trong ngực, Cố Ngôn Sinh đưa tay đỡ lấy, tiếp tục đi theo sau y. Sau khi thanh toán xong hai người ra khỏi thư viện, hắn nhìn người bên cạnh đang cười tít cả mắt, trong mắt hắn cũng vui theo.
“Rốt cuộc cũng mua xong rồi, nặng quá đi mất.”
“Để anh cầm cho, em không cần phải…”
Giọng nói đột ngột im bặt, Cố Ngôn Sinh bất chợt nhìn thấy hai người xuống xe cách đó không xa đang đi về phía này.
“Không cần cái gì cơ? Ngôn Sinh?” Thấy sắc mặt Cố Ngôn Sinh bỗng nhiên u ám, y nhìn theo ánh mắt hắn, sau khi thấy rõ hai người kia là ai thì hơi ngạc nhiên, trong mắt y lóe lên một tia sáng quỷ dị. Xem ra trời cũng đang giúp y rồi, hai người này thế mà dám ngang nhiên xuất hiện trước mặt Cố Ngôn Sinh.
Cố Ngôn Sinh không hề quát lên cũng không quay lưng rời đi, thay vào đó hắn trừng mắt nhìn thẳng về phía hai người đang nắm tay nhau sang đường. Nhưng khi bọn họ tới gần tới mức hắn có thể nghe rõ hai người đó nói gì, thấy được Đường Sóc mặt mũi đầy kϊƈɦ động cầm tay Ôn Niệm Nam dắt cậu qua bên này, vẻ mặt Cố Ngôn Sinh âm trầm đáng sợ, lửa giận trong mắt lập tức bùng lên.
“Ôn! Niệm! Nam!”
Ôn Niệm Nam nghe thấy tiếng quát tức giận sau lưng thì hơi giật mình, theo bản năng rút tay lại tránh khỏi Đường Sóc, từ từ quay đầu, vừa vặn nhìn thấy Thẩm Lạc An đang theo phía sau Cố Ngôn Sinh, trong mắt cậu thoảng qua chút buồn bã, chợt hiểu rõ điều gì.
Đường Sóc nhìn thấy Cố Ngôn Sinh ở cạnh Thẩm Lạc An cũng khá ngạc nhiên, giương mắt lo lắng nhìn về phía Ôn Niệm Nam lại chỉ thấy cậu dừng bước, đối diện với người đang mang vẻ mặt dữ tợn, thản nhiên nói: “Thật là tình cờ, lại gặp nhau rồi.”
Sắc mặt Cố Ngôn Sinh hết xanh lại xám bước tới trước, ánh mắt âm ngoan (vừa thâm độc nham hiểm vừa hung ác tàn nhẫn) nhìn chằm chằm Ôn Niệm Nam, lại liếc nhìn Đường Sóc đứng bên cạnh, lạnh lùng nói: “Tình cờ? Ôn Niệm Nam, cậu thật sự có bản lĩnh, dám chạy đi gặp tình nhân sau lưng tôi, ai cho phép cậu ra ngoài?”
“Tình nhân bí mật? Thế anh đang làm gì thế? Mắng tôi là tiện nhân, còn anh thì sao? Thẩm Lạc An là thế nào?”
Ôn Niệm Nam không khỏi cảm thấy nực cười, rõ ràng chính bản thân Cố Ngôn Sinh cùng chơi đàn dạo phố đưa Thẩm Lạc An đi mua sắm, vậy mà còn nói cậu lén lút chạy đi gặp tình nhân.
“Cậu vừa nói gì! Mau cút về nhà cho tôi!”
Cố Ngôn Sinh giận dữ bước lên phía trước định kéo Ôn Niệm Nam rời đi, bỗng hắn bị người đẩy ra, Cố Ngôn Sinh ánh mắt rét lạnh nhìn người vừa đẩy mình.
“Cố Ngôn Sinh mày định làm gì? Lại muốn đánh người nữa sao?” Đường Sóc tiến lên chắn trước Ôn Niệm Nam, cảnh giác nhìn người trước mặt.
“Lại là mày! Mày là cái gì? Cút ra!” Cố Ngôn Sinh trừng mắt nhìn kẻ không biết sống chết trước mặt mà hét ầm lên.
“Lần này tao sẽ không để mày có cơ hội tổn thương cậu ấy, tao sẽ không cho mày đánh cậu ấy lần nữa đâu.” Đường Sóc đứng nguyên tại chỗ che chở cho Ôn Niệm Nam, ánh mắt anh kiên định nhìn chằm chằm Cố Ngôn Sinh.
“Ah, đúng là một con chó trung thành bảo vệ chủ nhân, Đường Sóc, mày đúng là không sợ chết, dám đối nghịch với tao, cũng không tự nhìn lại xem bản thân là cái gì!”
“Vậy Tổng giám đốc Cố là cái loại gì nha? Dẫn người tình bé nhỏ của ngài tới tận nhà dự sinh nhật trong khi phu nhân của mình lại nằm trong bệnh viện, cậu ấy vừa xuất viện lại bị mày đánh cho chảy máu đầu, Cố Ngôn Sinh, mày là cái loại chó má gì?’
“Sao mày lại biết…” Cố Ngôn Sinh đột nhiên nghĩ tới cái gì, ánh mắt trầm xuống.
“Hóa ra hai người vẫn luôn liên lạc với nhau, mỗi lần có chuyện gì ấm ức ở chỗ tôi liền chạy tới khóc lóc kể lể với người tình của cậu đúng không, Ôn Niệm Nam, trước giờ cậu đúng là một kẻ vô liêm sỉ!”
Ôn Niệm Nam đứng một bên không mở miệng, giống như đã chết tâm với hắn, không còn muốn phản kháng một cách vô nghĩa nữa. Đường Sóc thấy cậu như vậy càng đau lòng, lửa giận bùng cháy: “Cố Ngôn Sinh mày mới là kẻ không có tự trọng! Rõ ràng mỗi ngày đều chạy tới chỗ Thẩm Lạc An còn mở mồm nói người khác ngoại tình dối trá, vượt quá giới hạn, bản thân mình còn quản không được còn muốn nhúng tay quản việc người khác, là tao hẹn Niệm Nam ra ngoài, là tao muốn cùng cậu ấy đến thư viện mặc kệ chuyện gì của cậu ấy.”
Cố Ngôn Sinh ngớ ra, lạnh lùng nói: “Mày hẹn? Đường tiểu thiếu gia, tao thấy mày chán sống rồi, dám nhớ mong đồ vật của Cố Ngôn Sinh tao?”
“Niệm Nam là con người, cũng có cảm xúc của con người, không phải để mày tùy ý trút giận mà không biết phản kháng, mặc dù cậu ấy dễ mềm lòng cũng không có nghĩa là chúng mày có thể bắt nạt ức hϊế͙p͙ cậu ấy, mày đã không biết trân trọng cậu ấy, vậy thì tao sẽ làm!”
“Mày sao? Kể cả tao có coi cậu ta là một con chó mà tùy tiện đánh chửi thì Ôn Niệm Nam cũng là người nhà họ Cố, không phải người nhà họ Đường!”
“Đủ rồi, đừng nói nữa!”
Trong mắt Cố Ngôn Sinh lóe lên một tia dị sắc, đi lên trước túm tay Ôn Niệm Nam: “Theo tôi về nhà! Đừng có làm tôi mất mặt ở đây!”
Bàn tay đột nhiên lại bị hất ra, nhìn ra lại là Đường Sóc, sắc mặt Cố Ngôn Sinh trong nháy mắt u ám phát sợ.
“Đường Sóc! Con mẹ nó mày muốn chết à!”
Bất thính lình Cố Ngôn Sinh đấm một phát vào mặt Đường Sóc, anh sững sờ, sau khi kịp phản ứng lại cũng không hề nhượng bộ mà trả lại một đòn, bất ngờ ăn một cú huých bằng khuỷu tay, Cố Ngôn Sinh đau đớn lùi về sau một bước.
“Đủ rồi! Cả hai dừng tay lại!”
Đường Sóc vừa nghe giọng Ôn Niệm Nam liền ngừng tay, lại không kịp né cú đấm của đối phương, mặt lại ăn một đánh, bị chiếc nhẫn trêи tay Cố Ngôn Sinh sượt qua cào rách da, máu nhỏ lên mặt đất. Có lẽ nhìn thấy máu càng khiến người ta hưng phấn, trong mắt Cố Ngôn Sinh càng thêm lạnh, giơ chân đá mạnh một cước vào bụng Đường Sóc. Đường Sóc bị đau lập tức cúi gập người xuống, Cố Ngôn Sinh giơ nắm đấm lên định thừa dịp đánh tới, bỗng cánh tay bị người khác giữ lại.
Hắn quay đầu nhìn người kia, sự lạnh lẽo tăng lên vài phần: “Buông tay.”