“Lúc đó đứng ngoài phòng học đàn, cậu có biết trong đầu tớ đã nghĩ gì không?”
Đường Sóc quay đầu sang, thâm tình trìu mến nhìn Ôn Niệm Nam, trong mắt anh đong đầy yêu thương.
Cậu cúi đầu tránh né ánh mắt cháy bỏng đó, nhỏ giọng hỏi: “Nghĩ gì vậy?”
“Khi ấy tớ đã nghĩ, tại sao trêи đời này lại có một thiên thần xinh đẹp như vậy, hoá ra tiếng dương cầm có thể tuyệt vời tới nhường đó, trước kia vậy mà tớ chưa từng để ý tới, từ đó tới nay tớ đã luôn muốn tự mình mở một studio để làm nhạc, bởi vì đó là thứ cậu thích, là điều cậu đam mê nhất.”
Nghe thấy Đường Sóc vì mình mới gây dựng studio âm nhạc, cảm giác áy náy đối với anh nhất thời ngập trong lòng cậu.
Ôn Niệm Nam bỗng nhiên ngồi sụp xuống, giọng nói nghẹn ngào: “Tôi… tôi rất kém cỏi… không xứng đáng để cậu vì tôi mà làm những việc này, tôi là một kẻ tồi tệ, Đường Sóc… tôi chẳng làm nên trò trống gì, tất cả mọi thứ đều rối tung lên, ai cũng ghét tôi… tại sao cậu lại làm nhiều thứ cho tôi như vậy? Tôi… xin lỗi… xin lỗi cậu, Đường Sóc…”
Nước mắt chợt chảy dải, dọc theo gò má rơi xuống đất, thanh âm người nói nghẹn ngào đứt quãng dường như đang cố kìm nén nước mắt.
“Niệm Nam, cậu có biết bản thân cậu tốt thế nào không? Tại sao lại nghĩ mình không xứng đáng, trong lòng tớ, cậu đáng được có tất cả những gì tốt đẹp nhất trêи thế giới này, cậu không nên bị bẻ gãy đôi cánh, không nên từ bỏ thứ âm nhạc mà cậu coi như sinh mệnh của mình…”
“Tôi…”
Loading...
Ôn Niệm Nam đưa tay lau đi những giọt lệ đang không ngừng rơi xuống, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, không muốn bộc lộ ra. Cậu cứ cúi đầu như vậy lau sạch nước mắt trêи mặt, thế nhưng càng lau lại càng nhiều, tới khi nghe được thanh âm của Đường Sóc mới ngừng tay lại.
“Khóc ra đi… đừng cố chịu đựng, khóc rồi sẽ dễ chịu hơn một chút, được không?”
Trong nháy mắt, tất cả những ấm ức tủi thân bỗng tràn dâng, Ôn Niệm Nam giàn giụa nước mắt khóc không thành tiếng, từng giọt như mang theo vô vàn tuyệt vọng cùng nỗi buồn phiền.
Những tủi thân uất ức bị dồn nén nhiều năm, lần lượt bị tổn thương, thất vọng hết lần này tới lần khác, tất cả đã đủ rồi…
Đường Sóc nghe tiếng khóc mà Ôn Niệm Nam đã nhẫn nhịn rất lâu, cảm thấy trong lòng vô cùng xót xa, hốc mắt cũng ẩm ướt, anh tiến tới ngồi xuống bên cạnh cậu.
Hai ngưởi cách nhau rất gần, Đường Sóc khẽ giơ tay về phía Ôn Niệm Nam, thấy cậu không cự tuyệt, anh mới chạm vào đôi mắt có chút sưng đỏ vì khóc kia, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trêи gò má cậu.
“Niệm Nam, tớ có thể ôm cậu một cái không? Chỉ lần này thôi…” Giọng nói Đường Sóc có chút nghẹn ngào.
Ôn Niệm Nam khẽ giật mình, qua lúc lâu mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn người trước mặt, thanh âm hơi run rẩy trả lời: “Được…”
Nghe thấy câu trả lời này, Đường Sóc kϊƈɦ động không thôi, bàn tay cứ duỗi ra lại chần chừ rụt lại.
“Tớ… thật sự tớ có thể sao?”
Động tác của Đường Sóc vô cùng dịu dàng mà nhẹ kéo Ôn Niệm Nam ôm vào lòng, siết chặt lấy cậu, tựa như anh đang ôm cả thế giới của mình vậy, cứ ngỡ một giây sau mọi thứ sẽ tan biến… quá thật rồi… lần này… không phải là mộng…
Thời gian như dừng lại tại khoảnh khắc này, căn phòng hoàn toàn yên tĩnh, đồ vật trang trí bên trong khiến không gian thêm ấm áp, bên cạnh là cây dương cầm tinh xảo, hai người ôm xiết lấy nhau, tâm hồn an ủi lẫn nhau.
Qua một lúc lâu Đường Sóc cảm nhận được thân thể người trong lòng đang run rẩy, lưu luyến không đành mà buông cậu ra, anh biết Ôn Niệm Nam phải đè nén sự khó chịu mà chiều ý mình, lòng lại càng thương cậu hơn.
Tại sao cậu ấy luôn nghĩ cho cảm xúc của người khác mà phớt lờ chính bản thân mình như vậy?
Vì sự động chạm của người khác mà thân thể Ôn Niệm Nam thêm run rẩy, cậu càng cảm thấy chán ghét bộ dạng này của mình. Ôn Niệm Nam quay đầu nhìn cây dương cầm, trong mắt là sự chán nản, cậu xoay người đứng dậy muốn rời đi nhưng đầu chợt choáng váng dữ dội.
“Niệm Nam! Niệm Nam cậu sao vậy?” Đường Sóc vội tiến lên đưa tay đỡ lấy Ôn Niệm Nam, sốt ruột hỏi.
Đầu Ôn Niệm Nam đau muốn nổ tung, chóng mắt tới mức tầm mắt có chút mơ hồ, cậu đưa tay vỗ mạnh đầu mình.
“Đầu tôi đau quá…”
Đường Sóc đỡ tay Ôn Niệm Nam, đau lòng nói: “Đừng gõ đầu nữa, tớ dìu cậu tới ghế sofa nghỉ ngơi.”
“Không… không cần, tôi tự mình đi được.” Ôn Niệm Nam vỗ vỗ tay Đường Sóc, ôm đầu đi về phía ghế sofa.
Đường Sóc ngẩn người nhìn tay mình, thu lại cảm xúc trong mắt đi tới, thấy cậu vẫn bị cơn đau đầu hành hạ, trong lòng anh vô cùng lo lắng.
Ôn Niệm Nam bởi vì đau mà cởi mũ bỏ xuống để lộ ra băng vải chướng mắt trêи trán, Đường Sóc chằm chằm nhìn miếng băng gạc, trong mắt là thần sắc không ai hiểu thấu.
“Cậu muốn hỏi gì? Cứ hỏi đi, tôi sẽ trả lời tất cả.” Ôn Niệm Nam nhận ra Đường Sóc có lời muốn nói nhưng ngại cậu khó xử nên vẫn im lặng không mở miệng.
“Đừng bận tâm tới cảm nhận của tôi mà không dám hỏi, không sao đâu, tôi thật sự không có việc gì cả, cậu hỏi đi.”
Cậu không có chuyện gì phải giấu Đường Sóc, có lẽ trêи đời này chỉ có anh mới quan tâm cậu như vậy.
Đường Sóc nghe vậy thì sững sờ, do dự nói: “Niệm Nam, vết thương kia… là Cố Ngôn Sinh đánh cậu đúng không? Là tại tớ sao? Tại bức ảnh đó…”
“Ừm, là hắn gây ra, nhưng việc này không thể trách cậu, tôi vốn không nên mong chờ cái gì xa vời, có được thân phận này ở cạnh hắn thì sao chứ? Sẽ có được tâm hắn à?”
Ôn Niệm Nam tự giễu cười thành tiếng, biểu cảm trêи mặt lại không như đang vui vẻ, so với khóc còn giống hơn.
“Tôi… muốn ly hôn… lần này có lẽ tôi thật sự sẽ rời đi.”
“Cậu vừa nói gì? Cậu… cậu muốn ly hôn sao?”
Nghe được câu này, thân thể Đường Sóc đột nhiên cứng đờ, nhìn người trước mặt bằng ánh mắt không thể tin nổi, như thể vừa rồi là ảo giác vậy, mình nghe nhầm rồi sao.
“Hắn thà đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Cố, từ bỏ tập đoàn Cố thị cũng phải ly hôn với tôi, tôi còn có thể làm được gì… Tôi muốn ly hôn, muốn rời xa khỏi đây, trốn chạy đến một nơi không ai biết, nhưng… thật sự có thể từ bỏ mọi thứ và rời đi sao…”