Edit + Beta: Linxu
Anh vừa nói hết câu hai mắt Ninh Trí cũng khẽ nháy, cô đưa tay ôm lấy khuôn mặt anh đặt lên đó một nụ hôn thật lớn, kề trán mình vào sát trán anh, hơi thở của cả hai quấn quýt lấy nhau. Họ yên lặng nhìn nhau thật lâu không khí dần trở nên tĩnh lặng.
Ninh Trí hít sâu: “Anh có biết những lời này của anh sẽ khiến người khác rung động đến cỡ nào không?”
“Anh không biết.” Thẩm An Chi khẽ cất lời: “Tình yêu khiến anh trở nên suy tính lắng lo đủ bề, anh lo lắng không biết mình phải làm thế nào thì mọi thứ mới không xấu đi, anh cố gắng đi thật cẩn thận như thể mình đang diễn xiếc đi trên dây, nhưng dù anh là một diễn viên tốt đi nữa thì anh cũng không muốn sắm một vai diễn trước mặt em. Anh chỉ muốn cho em nhìn thấy những điều chân thật nhất về con người anh.”
Ninh Trí nở nụ cười bất ngờ, anh cũng cong môi nở cụ cười thật lòng, cảm giác tâm ý tương thông này thật tốt đẹp biết bao.
Họ lái xe tới một khu nhà trọ ở Manhattan, vừa vào thang máy đã không kiềm chế được ôm hôn lấy nhau, chờ tới lúc cả hai vào tới nhà anh và cô đã hôn nhau đến khó rời. Cơ thể cả hai dính sát vào nhau, Ninh Trí ghé vào tai anh nhẹ giọng nói: “Bây giờ, anh có thể cởi quần áo được rồi.”
Đôi tay tinh nghịch của Ninh Trí len vào trong quần áo anh vừa định cởi chúng xuống thay anh thì Thẩm An Chi đã giữ lấy tay cô, trở tay khóa chúng về sau lưng cô.
Trong mắt Ninh Trí lộ vẻ nghi ngờ, Thẩm An Chi giữ tay cô bước dần về phía phòng ngủ, anh hỏi: “Nhà của em?”
“Đúng vậy.”
“Vậy anh không khách sáo nữa.”
“?”
Thẩm An Chi dán sát bên tai cô thì thầm: “Chỉ là, em có nghĩ tới một khả năng khác không? Hơn một tháng này em không quan tâm gì tới anh thậm chí em còn kéo toàn bộ phương pháp liên hệ với anh vào sổ đen, anh giận rồi.”
Ninh Trí sửng sốt, cô nhanh chóng phản ứng lại tỏ ý từ chối nhưng tay anh vẫn siết chặt tay cô như cũ. Cô ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy ánh mắt anh thì yết hầu đã không nhịn được mà khẽ động. Anh thu hồi dáng vẻ dịu dàng ấm áp ban đầu lại, khuôn mặt dần trở nên lạnh lùng, trong đôi con ngươi đen kịt kia nén đầy tình cảm khiến khi mắt đối mắt với anh cô không khỏi rụt rè đi. Dù là thế nhưng cô vẫn tỏ ra cứng rắn: “Em cảnh cáo anh, anh mau buông em ra. . .”
“Không.” Một tay anh nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, tay còn lại thì luồn dần vào váy, bàn tay ấm áp của anh chạm vào từng lớp da thịt mềm mịn rồi từ từ di chuyển lên trên. Cô chỉ thấy khó nhịn ưỡn cằm lên anh thuận thế đó hôn xuống môi cô, hơi thở của chính anh cũng trở nên hừng hực: “Em muốn dừng lại vậy hãy nói ra, anh sẽ tôn trọng ý kiến của em tuyệt không ép buộc em.”
Cái gã gian xảo này, Ninh Trí trợn mắt nhìn anh hung dữ, Thẩm An Chi mê muội hôn lên đôi mắt, cánh mũi của cô. Từng nụ hôn dồn dập rơi xuống khắp khuôn mặt cô, anh thấy cô dần trở nên hỗn loạn, khẽ cắn môi dưới, đôi mắt ướt át nào còn dáng vẻ lạnh lùng sáng suốt như ban đầu. Mà hình ảnh cô lúc này lại càng khiến máu nóng trong anh sôi trào mãnh liệt hơn.
Cơ thể họ dính sát vào nhau, lảo đảo tiến dần vào phòng ngủ rồi lăn thẳng lên giường. Trước kia, mỗi lần làm tình Thẩm An Chi luôn đặt cảm thụ của Ninh Trí lên trước tiên, cô muốn làm kiểu gì thì anh sẽ chiều theo thế ấy, cô không muốn làm vậy anh cũng dừng lại theo ý cô, anh quan tâm cô tới nỗi chính anh cũng chẳng thể tin người đó là mình.
Bởi vì rất thích, rất thích cô, chỉ sợ mình không cẩn thận mà làm sai điều gì thì mọi chuyện sẽ chấm hết. Nhưng giờ. . .
Thẩm An Chi đè lên người cô nhìn thẳng xuống, đôi mắt nheo nheo: “Em không bảo anh dừng lại sao?”
“. . .”
Cô nghiêng đầu sang một bên, trông đôi má rồi cả ánh mắt ửng hồng của cô lúc này đẹp xiết bao, anh nâng đôi chân dài của cô lên khẽ hôn vào bắp chân, sau đó —
Sắc trời ngoài kia dần chuyển từ hoàng hôn đến đêm tối, lúc này Ninh Trí chỉ có thể dựa vào màu trời mà phán đoán thời gian. Cuối cùng thì cô cũng biết ngày trước lúc cả hai lên giường với nhau Thẩm An Chi đã kiềm chế bản thân tới mức nào, lúc này đây anh như kẻ không biết hạn chế là gì, thái độ ngang tàng mạnh mẽ này khiến cô rùng mình.
“Em nói, em không muốn làm nữa.” Giọng cô khàn khàn.
Thẩm An Chi đè sát bờ lưng trắng noãn của cô, nửa người dưới lại hạ xuống rồi nói: “Trễ rồi.”
“Anh mà còn tiếp tục nữa thì chúng ta chia . . ” tay
Anh xoay người cô lại nhìn vào đôi mắt mông lung ngấn lệ của cô, khóe môi khẽ cong: “Em nói đi, anh còn làm tiếp thì sẽ chia tay, lời đe dọa của em anh nhất định sẽ nghe theo.” Giọng anh trầm thấp cuốn hút: “Dù sao cũng là vì anh yêu em quá rồi.”
Người dưới thân anh run lẩy bẩy, Thẩm An Chi khép hờ hai mắt bất ra tiếng rên nhẹ, trong giọng nói của Ninh Trí đã mang chút nghẹn ngào dường như cô đã bị anh bắt nạt ác lắm rồi thế nhưng anh vẫn chưa từng cảm thấy thỏa mãn, dù là về thể xác hay là về tâm hồn.
“Em có biết anh giận lắm không, có biết anh đau lòng nhường nào không. Em cứ lẳng lặng bay thẳng sang Mĩ, chúng ta chênh nhau 12 tiếng đồng hồ.”
Rõ ràng là do anh quay phim không nghe điện thoại, Ninh Trí giương mắt lên xuyên qua màn nước mắt mơ hồ nhìn thấy một bóng người.
“Em còn kéo số của anh vào sổ đen, kéo tất cả.”
Anh gọi điện cho người đại diện của cô, người đại diện của cô căn bản là tay trong của anh, lúc nào cũng nói cho anh tin tức về cô.
“Nhưng, chỉ cần em ngoắc ngoắc ngón tay thôi thì anh sẽ quay đầu chạy tới ngay. Em luôn ỷ vào việc anh thích em, nhè đúng điểm chết của anh rồi bắt nạt anh.”
Rốt cuộc thì bây giờ ai đang bắt nạt ai đây chứ, Ninh Trí mơ màng nghĩ sau đó cô lại nghe được Thẩm An Chi hỏi.
“Em không muốn nói hết câu vừa nãy sao??”
Ninh Trí chỉ vừa mở miệng thôi, tiếng rên rỉ ngâm nga mơ hồ đã tràn ra không dứt, cô nói ngắt quãng từng chữ: “Em không muốn . . . chia tay.”
Cô gái anh yêu vành mắt đỏ ửng nằm dưới thân anh, trên cơ thể trắng nõn mỏng manh ấy đầy dấu ấn hồng nhạt sau mấy lần làm tình liên tục, dáng vẻ này của cô mang lực sát thương thật quá lớn. Thẩm An Chi hết cách, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô: “Anh nhận thua, anh không thể giận em được.”
Cô vươn tay ôm lấy anh, trái tim rung động không thôi.
#
Hôm sau, tin tức về hai người đã truyền về nước từ rất sớm, ảnh chụp ôm nhau trong sân bay rồi cả ảnh hai người cùng đi ăn trong một khu nhà ở đầu phố,… Chỉ nháy mắt thôi mà những tấm ảnh này đã tạo nên cơn sốt nhiệt tình điên cuồng của người hâm mộ, họ có cảm giác hai người không những không chia tay mà còn càng lúc càng ngọt ngào hơn trước.
Chiều hôm đó lại có fan bung thêm ảnh anh và Ninh trí gặp bạn bè của cô trong tiệm coffee. Ô hô, tình tiết này là muốn công khai Thẩm An Chi với bạn bè sao.
Tiệm coffee đầu đường, cánh báo chí phóng viên ở đây không điên cuồng như đám khùng trong nước kia thế nên các cô được yêu tĩnh hưởng thụ trà chiều thoải mái.
Thỉnh thoảng sẽ có người hâm mộ nhận ra Thẩm An Chi tới xin chụp chung với anh, anh cũng lễ phép đồng ý với yêu cầu của họ.
Trình Tư Tư nhìn Ninh Trí mang kính mát ngồi nhâm nhi tách cà phê đen mà cười haha: “Ở trong nhà còn mang kính mát làm gì, ờ mà, có mang cái áo chocker thì nó cũng chẳng che nối mớ chiến tích trên cổ bà đâu, xa nhau lâu ngày mới gặp lại, hê hê hê…”
Ninh Trí lấy bánh ngọt trên bàn nhét vào miệng cô: “Ngậm cái miệng nhà bà lại đi, mà có cười cũng đừng cười cái kiểu bitch như thế.”
Trình Tư Tư nuốt miếng bánh xuống rồi quay đầu nhìn Thẩm An Chi. Chàng thanh niên vóc người cao gầy, trẻ trung đẹp trai chỉ mặc chiếc T-shirt đen đơn giản với cái quần jean, trang phụ đơn giản như thế lại càng phụ trợ cho sự đẹp trai ngời ngời của anh tăng cao. Cô nàng ngả ngớn đánh giá, xong xuôi mới quay đầu nói với Ninh Trí: “Túm váy lại là, cảm giác rất phê chứ giề ?”
Ninh Trí khẽ ho một tiếng ngẩng đầu nhìn thẳng vào cô bạn, hai người nhìn chằm chằm nhau một lúc lâu, chờ tới khi Ninh Trí hiểu rõ ẩn ý trong lời cô mới cau có nói: “Bà bị điên à.” Nói xong câu này mới gắng gượng trả lời: “Bà không biết đâu, lúc chạm vào da thịt anh ấy tôi như cảm thấy có dòng điện tê tái truyền khắp người, tôi nghĩ tôi sắp bị cao huyết áp thật rồi.”
Trình Tư Tư bật cười ha ha, tính ra thì cô hơn Ninh Trí vài tuổi. Khi Ninh Trí 17 tuổi là cô đã biết nhìn qua cô ấy có vẻ rất trưởng thành nhưng thật sự thì tính tình của cô hệt như cô bé con. Cứ nhìn tiêu chuẩn chọn bạn trăm năm của cô nàng là rõ, lần đầu tiên nghe được cái tiêu chuẩn đó mắt cô trợn ngược cả lên sau đó mời Ninh Trí chuẩn bị tốt cho cuộc sống cô độc hết quãng đời còn lại như anh bạn Simon kia là vừa.
May hồn, Ninh Trí gặp được người rồi.
“Hai người đang nói gì thế?” Thẩm An Chi chào tạm biệt fans xong thì trở về bàn với các cô. Ninh Trí quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy có hai người vừa bước xuống xe nhìn họ vẫy tay.
“Không có gì.” Trình Tư Tư nói tiếp. Cô cũng thấy người đang đi tới bèn giới thiệu: “Đấy là nhà thiết kế của UNON, trên thực tế thì thương hiệu này là do hai người họ tạo dựng và phát triển, một nam một nữ, nữ là Tiêu Lâm còn nam là Tả Tử Khê. . .”
Thẩm An Chi ngẩng đầu nhìn hai người đang bước vào, cô gái kia trông rất đẹp, vẻ đẹp đúng gu thẩm mỹ của đa số con người ai nhìn vào cũng sẽ thấy cô đẹp còn anh chàng kia thì có vẻ bình thường, người gầy mà lại khá cao. Trước kia anh cũng có nghe danh của Tả Tử Khê, anh ta là cái đích mà các nhà thiết kế người Hoa luôn muốn vươn tới.
“Nhưng họ không phải người yêu đâu, bà mà hiểu nhầm coi chừng sẽ bị Tiêu Lâm đạp khỏi giới thời trang.”
Đang nói chuyện thì hai người kia đã tới trước mặt bọn họ, ba người giới thiệu lẫn nhau một hồi. Trước đêm trình diễn tuần lễ thời trang New York, studio nào cũng bận rộn vội vàng hết mức thế nên thời gian rảnh để ăn cơm hai người này cũng dùng để chọn người mẫu nốt.
Trong Ipad có ảnh của khá nhiều người mẫu họ ngồi đấy xem từng tấm ảnh một.
“Đây là bộ catalog chứa ảnh chụp của các người mẫu, nhà thiết kế chọn ai thì sẽ báo cho đạo diễn tuyển người mẫu mời họ tới thử đồ.” Ninh Trí giải thích cho Thẩm An Chi rõ hơn.
“Tấm này nhìn đẹp mà làm hơi quá rồi, bỏ qua.”
“Ừm, cô này, cô này, cô này còn cả cô này nữa, rất hợp!”
Thẩm An Chi quả thật rất tò mò về công việc của người mẫu, kết thúc một buổi trả chiều hai nhà thiết kế kia cũng chọn ra người mẫu họ muốn. Ninh Trí lén thì thầm với anh: “Trong tuần lễ thời trang, mỗi ngày một người mẫu sẽ tham gia phỏng vấn cho hơn 10 thương hiệu khác nhau. Thông thường thì khi phỏng vấn họ sẽ mặc trang phục của thương hiệu và trình diễn một vòng trên sàn catwalk. Sau đó đạo diễn chọn vai sẽ chụp ảnh, ảnh chụp gồm cả ảnh chính diện và ảnh nghiêng một bên, chụp xong thì đặt vào một khung gỗ rồi giao cho nhà thiết kế chọn ra. Sau đó là khâu thử đồ, em ghét khâu này nhất.”
“Sao thế?” Thẩm An Chi nghiêng đầu hỏi.
“Vì sẽ có một số bộ trang phục chế tạo không phù hợp đẩy sang cho em mặc. Em sẽ thành một con ma-nơ-canh hình người biết di chuyển, rồi stylist lại dùng kim ghim ghim thủ công vào để cố định quần áo, lúc trình diễn mấy cái ghim đó sẽ đâm vào người em. Khoảng thời gian này người em sẽ toàn vết thương với vết thương.” Ninh Trí nghĩ đến những chuyện trước kia mà thấy bất mãn.
Khi thấy ánh mắt mềm mỏng của Thẩm An Chi cô lại hất mặt nói: “Mỗi một người mẫu đều phải trải qua cảnh đó, anh đừng có dùng ánh mắt đó nhìn em.”
“Sau đó thì sao, để được bước lên sàn diễn trong tuần lễ thời trang em còn phải làm gì nữa?” Thẩm An Chi nhìn cô dịu dàng.
“Khi thử đồ xong rồi thì việc bảo đảm rằng trang phục sẽ hoàn toàn vừa vặn với người mẫu sẽ do thợ may chịu trách nhiệm. Trước khi lên trình diễn thì phải để trợ lý chụp ảnh lại đã, như thế mới không xuất hiện cảnh nhầm lẫn ở hậu trường buổi diễn. Tiếp theo là đi diễn tập, nếu buổi trình diễn diễn ra vào lúc 9 giờ thì người mẫu phải có mặt vào 6 giờ để trang điểm làm tóc rồi diễn tập đi thử và điều chỉnh thứ tự xuất hiện.”
“Giây phút sung sướng dễ chịu nhất là mấy chục giây đi trên sàn catwalk kia. Lúc anh bước trên đó, đối diện với anh sẽ là tất cả các máy quay và máy chụp, ánh đèn flash có thể biến cảnh đêm đen thành ban ngày sáng rực. Khi những ánh sáng đó đồng loạt hướng về phía anh, anh sẽ thấy tất cả những cố gắng trước đó của mình đều xứng đáng. Dáng vẻ thái độ của anh sẽ được lưu lại, cho dù chỉ có một số người nhất định nhìn xem thôi nhưng với em mà nói đó đã là sự vinh danh rất lớn rồi.”
“Anh hiểu.” Thẩm An Chi gật đầu. Anh đã nhìn thấy phong thái của cô khi bước đi trên sàn catwalk, toàn thân cô như phát ra những ánh sáng lấp lánh.
“Hai người lại đang tán tỉnh nhau gì nữa đây?” Mấy người Trình Tư Tư và Tiêu Lâm ngừng đề tài chính của mình lại, quay sang chòng ghẹo hai người.
“Chẳng có gì cả, là anh ấy có chút tò mò về giới thời trang.” Ninh Trí trả lời.
Tiêu Lâm ngẩng đầu, cô lại thấy anh chàng Thẩm An Chi rất thú vị nên mở miệng hỏi: “Lần này chúng tôi muốn đăng một series trang phục nam trước, anh có hứng tham gia trình diễn không?”
“Tôi ư?” Thẩm An Chi kinh ngạc hỏi.
“Đúng, là anh đấy, có thể cho tôi xin số điện thoại hay cách để liên lạc với người đại diện của anh không?” Tiêu Lâm khẽ cười.
Thẩm An Chi cho Tiêu Lâm số điện thoại của ông anh kia, Tả Tử Khê đứng bên cạnh hỏi lại: “Nếu tôi nhớ không lầm thì anh là minh tinh không phải người mẫu, đúng chứ.”
“Không sao, có sao nam nổi tiếng gia nhập thì độ xuất hiện và phổ biến sẽ cao hơn, có thể giúp chúng ta mở rộng thị trường trong nước.” Tiêu Lâm lập tức gọi điện thoại cho lão Triệu.
Tả Tử Khê nhìn Thẩm An Chi cười cười động viên, anh nhìn đồng hồ: “Ôi xin lỗi, chiều này tôi còn cuộc họp không thể tiếp chuyện mọi người nữa rồi.”
“Tạm biệt.” Hai người bắt tay chào nhau.
“Tôi cũng phải đi thôi, tránh ở đây làm cái bóng đèn ngàn oát của hai người.” Trình Tư Tư le lưỡi vẫy tay với Ninh Trí rồi vội vàng đuổi theo Tả Tử Khê.
Họ tới vội vàng, đi cũng vội vàng chỉ tranh thủ chút thời gian ra ăn bữa cơm chung mà thôi. Thẩm An Chi nhấp ngụm cà phê: “Tiêu Lâm mời anh lên sàn catwalk?”
“Đúng vậy, anh đừng xem thường cô ấy. Thật ra cô cực giỏi trong việc xây dựng quản trị thương hiệu. Nếu không cô ấy đã không thể phát triển thương hiệu của họ thành thương hiệu quy mô lớn chỉ trong vòng một năm thôi đâu.”
“Anh không có ý đó, ý của anh là sao cô ấy lại mời anh. Bọn anh chỉ mới gặp lần đầu thôi mà.” Thẩm An Chi nghĩ mãi cũng không xong.
Ninh Trí cạn lời: “Bởi vì anh có danh tiếng cực lớn trong nước, lý do này đã đủ chưa?”
“Anh còn tưởng cô ấy để ý anh rồi chứ.”
Ninh Trí im lặng lắc đầu, nhìn anh với vẻ không vui: “Anh nghĩ anh là RMB hay USD? Người ta có người thương thầm rồi.” (RMB là đồng nhân dân tệ của TQ)
Thấy thế, Thẩm An Chi khẽ hôn lên môi cô: “Anh nói thế chẳng phải vì anh sợ em ghen sao?”