Anh Ấy Chỉ Hẹn Hò Với Siêu Mẫu

Chương 30



Edit + beta: Linh

Tin này xuất hiện vừa lúc giúp các netizen lẫn một số fan phản cảm với CP Thẩm An Chi và Ninh Trí được dịp vỗ tay khen hay, họ đã chán ngấy với mấy cái tin tức hình ảnh các ngôi sao bày trò yêu đương thắm thiết rồi.

[Cảm ơn chủ thớt đã đưa tin, tui đã nghi cái vụ yêu đương này của họ từ sớm rồi, thế mà vẫn có người đăng weibo ca ngợi tình yêu của họ là thật rồi chân thành này nọ. Vừa nhìn đống chữ kia là bao nhiêu da gà da vịt nổi đầy người tui rồi. Ha ha, giờ thì hay rồi, thế này là dư sức chứng minh rõ hai người chỉ yêu đương theo kiểu ‘quan hệ ngôi sao’, rồi cả hai cùng tận dụng chuyện tình cảm giành lợi ích về cho nhau thôi.]

[ Đau lòng cho diễn viên nữ bị đổi kia 10 giây, dù là người được đào tạo chính quy nhưng cũng chỉ là người mẫu thôi, mấy người dám nói Ninh Trí biết diễn xuất sao, diễn cái gì, bình hoa ấy à?]

Chỉ trong thoáng chốc, những bình luận ác ý tương tự thế này đã tràn khắp các trang web xã giao cùng những forum diễn đàn buôn chuyện. Dù có rất nhiều fans lên tiếng thay Thẩm An Chi và Ninh Trí song tất cả đều bị người ta xem như fans đang tẩy trắng cho họ, toàn một đám không biết xấu hổ.

Ninh Trí nhìn lướt qua rồi trả di động lại cho quản lý Trương, cô bình thản nói: “Kệ nó đi.”

“Vậy đâu có được, không mấy thì để anh tìm đoàn đội thao tác kéo luồng dư luận đi, còn không nữa thì tìm Thẩm. . . ” Quản lý Trương nhìn qua Thẩm An Chi đang nói chuyện với đạo diễn.

Ninh Trí lắc đầu từ chối: “Đừng làm phiền anh ấy, anh ấy còn phải làm việc nữa. Huống chi, người trong sạch vốn trong sạch không cần phải sợ.”

Quản lý Trương nhìn cô lên xe bảo mẫu rồi lại quay qua nhìn Thẩm An Chi, sau đó quay đầu nói thầm: “Showbiz vốn không có cái gọi là người sạch thân chính thì sẽ không sao.”

Cô không nói gì, những kẻ thích tự cho là đúng kia vốn luôn quen thói cho rằng họ thấy gì thì đó là sự thật rồi, nói chi mắc công.

Giang Vi vô cùng hài lòng khi thấy sức ảnh hưởng mà bài tin tức này mang lại. Cô ả tắt Notebook, cầm lấy kịch bản người đại diện đưa tới, trên kịch bản có ghi cụ thể các tiêu chuẩn về vai diễn và thời gian quay phim.

“Cổ trang, cổ trang, tất cả đều là cổ trang, cũng toàn vai hoàng hậu.” Giang Vi căm ghét vứt hết một mớ kịch bản sang bên: “Cái gì đây! Bộ phim quỷ này đòi phải ở trong núi quay 3 tháng! Cát-sê thì thấp lè tè thế này! Vứt hết không nhận, không nhận!”

“Anh tìm cho tôi kịch bản kiểu gì vậy hả!” Giang Vi xách cả xấp kịch bản dày nặng nện thẳng lên người người đại diện.

Người đại diện của cô ta là một người đàn ông trung niên, đã làm việc với cô mười mấy năm theo phân bổ của công ty. Trong quá trình này Giang Vi đã từng để người nhà mình làm người đại diện nhưng cái tên đồng đội heo đó quá thiếu sót kiến thức chuyên ngành tới cả hợp đồng cũng xem sai. Cuối cùng cô ả cũng hết cách đành chấp nhận dùng người do công ty đưa xuống.

Quan hệ giữa ngôi sao và người đại diện có rất nhiều loại, các sao mà mềm yếu thì người đại diện ắt sẽ ngang ngược cưỡng ép họ đủ trò mà nếu sao quá cứng mạnh thì người đại diện sẽ tự bị lép vế đi.

Người đại diện của Giang Vi họ Lưu, anh đẩy mắt kính bị đánh lệch đi sau đó ngồi xuống tự tay nhặt từng kịch bản lên: “Môi trường trong nước vốn là vậy thôi, nữ chính trong các phim hot đều được giới hạn từ 30 tuổi trở xuống, em đã ba mấy rồi nên chỉ có thể đóng phim cổ trang hoặc diễn các vai kiểu hoàng hậu trong phim cổ trang, các vai trẻ tuổi đều do mấy tiểu Hoa tới diễn.”

Theo sự tăng dần về độ tuổi vai diễn thích hợp với bản thân Giang Vi càng ngày càng ít đi. Tựa như lời người đại diện vừa nói, phần lớn các nữ chính phim truyền hình điện ảnh trong nước đều có độ tuổi dưới 30, tới tuổi như cô thì chỉ có thể diễn các vai phụ. Mà mời cô ta đi đón vai lá xanh làm nền cho người khác, đùa với cô đó hả?

“Anh nghĩ tôi không biết chuyện này hả? Anh nghĩ tôi và anh phải chịu đau khổ cay đắng chạy theo các tuần lễ thời trang là vì lẽ gì. Chẳng phải vì tạo nên hình tượng thời trang, vì có thể tăng thêm quảng cáo đại ngôn sao.” Giang Vi cãi ngược lại.

“Nhưng dù thế em cũng không thể tiếp tục hao mòn danh tiếng lẫn sự hiện diện vốn có của em như vậy mãi được, nếu còn không có tác phẩm nào mới nữa thì tới cuối cùng em cũng chỉ là một diễn viên mang danh thiên hậu nhờ tuyên truyền sao tác.” Đại diện Lưu sắp xếp từng kịch bản một đặt chúng trước mặt cô.

Trợ lý vừa vào lại nhìn đúng cảnh Giang Vi hất hết kịch bản xuống đất, cô sợ bị dính lây vào đành cẩn thận nói: “Chị Vi, chuyện chị bảo em chú ý có tin rồi, giám đốc sáng tạo của Dior muốn sang nước mình chọn đại sứ thương hiệu.”

“Giám đốc sáng tạo là. . . Anderson?” Giang Vi hỏi.

“Dạ đúng ạ, lần trước chúng ta và bên anh ta từng xảy ra chuyện không hay, có khi nào lần này anh ta trực tiếp loại chúng ta ra không?” Cô trợ lý thật nghi ngờ về chuyện này.

Giang Vi hạ mắt ngẫm nghĩ, một lát sau cô ả cong môi lắc đầu: “Không, anh sẽ không làm vậy.”

#

Trong nhà hàng cao cấp ở nội thành, Anderson nhìn Ninh Trí lắc lư ly rượu sau đó nhấp môi son uống rồi đặt ly rượu xuống, anh vừa cầm ipad vừa nhìn tài liệu trợ lý đưa ra nói: “Xem nào, nhìn mấy tin này anh có thể cho rằng chuyện tình cảm giữa em và bạn trai đang có vẻ không ổn chứ?”

“Không, mấy tin tức đó đều là tin vịt cả.” Ninh Trí nhìn Anderson ngồi đối diện mình, thản nhiên nói.

Anderson kết thúc đề tài này tiếp tục câu chuyện theo hướng khác: “Vậy chúng ta nói sang chuyện khác đi, về việc làm đại sứ thương hiệu của khu vực Trung Quốc, em muốn đảm nhiệm không?”

“Đây là chuyện mà em chỉ cần nói là được ư?”

“Đương nhiên.” Anderson nhìn cô cười khéo: “Nếu em chịu trở lại New York với anh, chúng ta có thể quay lại với cuộc sống trước đó. Tham gia quay quảng các chụp ảnh bìa tạp chí thời trang, tham gia các hoạt động thời trang các buổi party náo nhiệt, cùng đi nghỉ phép bằng máy bay tư nhân với bạn bè, tự do tự tại chứ không phải làm mấy việc không liên quan tới nghề nghiệp của em như giờ. Em biết không, anh nghĩ em đã bỏ qua rất nhiều điều vì cậu kia, nhưng điều này không đáng tí nào cả.”

Ninh Trí nhấp ly rượu đỏ, nhìn thấu qua ánh nến cô chậm rãi trả lời: “Xem đi, anh đang ra điều kiện với em ngay lúc này đấy.”

Anderson tỏ vẻ không hề gì.

“Nghe đây, Anderson, chúng ta là bạn bè, vậy hẳn anh cũng biết rất rõ quyết định của em sẽ là gì rồi.” Ninh Trí đặt ly xuống dùng khăn ăn xoa môi: “Xin lỗi, em đi trước.”

Anderson nhìn vào vị trí trống rỗng trước mặt đôi mắt xanh lam dần tối đi.

Chưa ra khỏi cánh cửa nhà hàng Ninh Trí đã gặp được đám người Giang Vi ngay trên hành lang. So với một Ninh Trí không ai bên cạnh thì mấy người trợ lý Giang Vi dẫn theo quả là sự phô trương thanh thế quá lố.

Lúc đi qua Ninh Trí, Giang Vi ngừng lại làm trò chào hỏi: “Chào cô, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi cô Ninh.”

Ninh Trí dừng bước gật đầu lạnh nhạt: “Chào cô.”

Trợ lý bên Giang Vi vốn chưa từng thấy nghệ sõ nữ trẻ tuổi nào dám dùng thái độ này ứng xử với Giang Vi bèn muốn lên mặt chửi xéo.

Lúc này Giang Vi cười khẽ tự tay ngăn trợ lý lại song ánh mắt lại đầy thâm ý liếc nhìn phía trước hỏi: “Đàm phán của em và Anderson không suông sẻ sao? Nếu thật vậy, xem chừng vị trí đại sứ thương hiệu này là của chị rồi.” Trong ánh mắt cô ả đầy sự đắc ý như đang báo thù chuyện bị đuổi ra khỏi hoạt động lần trước.

“À…, chúc mừng cô.” Ninh Trí trả lời lại bằng một câu rất thản nhiên “Tạm biệt.” sau đó thẳng bước bỏ họ lại đi tới cửa ra vào.

Chờ cô đi rồi trợ lý Giang Vi mới tức giận nói: “Nghĩ mình là ai chứ, chảnh gì mà chảnh! Bộ cô ta tưởng mình dựa vào Thẩm An Chi rồi là có thể lăn lộn trong giới giải trí này sao. Lại dám không nể mặt chị luôn, xem cái thái độ của cô ta kìa!”

“Tôi thì thấy ngược lại, cô ta thế mới là bình thường.” Trông dáng vẻ này của Ninh Trí, Giang Vi lại càng cong môi cười tươi hơn: “Cô ta mà thân thiện với tôi thì đó mới là chuyện lạ đấy. Sau hoạt động ở Los Angeles lần trước tôi và cô ta chưa từng xuất hiện chung ở bất kỳ chỗ nào cả. Tôi không biết cô ta cô ta cũng chẳng biết tôi có thái độ thế này mới là bình thường. Vốn là nước giếng không phạm nước sông, sai là sai ở chỗ cô ta lên Met Gala lại dám chọc tới tôi.”

Lúc nói ra câu cuối cùng Giang Vi thu hồi ý cười trong thoáng chốc, lạnh mặt nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của Ninh Trí rồi quay đầu nói: “Đi thôi, có lẽ Anderson còn chưa rời đi, chúng ta qua đó nhanh đi.”

Ra khỏi nhà hàng Ninh Trí vừa ngồi vào xe bảo mẫu thì điện thoại của quản lý Trương liền tới, cô tựa lưng vào ghế ngồi trả lời: “. . .Hẳn là bên thương hiệu Dior sẽ không chọn tôi.”

“Xem ra tới cả em cũng không thể phá vỡ quy định ngầm về khuynh hướng lựa chọn các ngôi sao nghệ sĩ của các thương hiệu lớn rồi, lưu lượng và nhân khí của em bây giờ không hề thua kém bất kỳ minh tinh nào lại có quan hệ tốt với nhà thiết kế, sao lại có chuyện không chọn em kia chứ.” Quản lý Trương buồn bực lẩm bẩm, anh sợ Ninh Trí khó chịu nên vội vã nói sang chuyện khác: “Thôi không sao, từ lúc em về nước danh tiếng dần nổi trổi hơn, chi phí mời em lên sàn diễn cũng cao hơn trước nhiều. Nay chi phí cho mỗi lần trình diễn hay xuất hiện của em đã lên tới 200 ngàn nhân dân tệ, cũng là người nổi bật nhất trong giới người mẫu rồi.”

Song tính trong giới ngôi sao nghệ sĩ thì cũng chỉ tới tầm bình thường vừa đủ, cát xê xuất hiện của sao tuyến một đều từ con số hàng triệu trở lên, mà các thương hiệu trong nước lại càng thừa tiền vung mạnh, cát xê trả ra rất hào phóng. Đây cũng là nguyên nhân bạn thân của cô mời cô về nước làm việc kiếm tiền.

Mà bản thân Ninh Trí thì ngược lại, cô chẳng mấy quan tâm tới việc người phát ngôn cho khu vực trong nước, chỉ là cuộc gặp mặt của cô và Anderson lại tan rã trong không vui mà thôi. Cô xử lý qua quít rồi ngừng cuộc gọi với quản lý Trương, ngay sau đó lại nhận được điện thoại của Thẩm An Chi.

“Giọng em nghe buồn buồn thiếu tinh thần lắm.” Thẩm An Chi thấp giọng dò hỏi bên điện thoại.

“Không có.” Ninh Trí phủ nhận.

Chỉ là cô đang rất xoắn xuýt vì những gì Anderson nói. Vì Thẩm An Chi cô nhất định phải bỏ đi một phần trong nghề nghiệp, trọng tâm sự nghiệp từ từ chuyển dời đến về trong nước. Nhưng tài sản thời trang trong nước thì không mấy triển vọng cũng không hợp cho việc phát triển công việc người mẫu của cô. Đã thế còn chuyển thành tham gia mấy show tạp kỹ, làm MC, giám khảo hoặc là diễn một vai phụ chẳng ra gì trong phim ảnh như thể nghệ sĩ ngôi sao, mọi thứ như đang tháo dỡ vầng sáng siêu mẫu của cô xuống vậy.

Trước đây cô chẳng để ý chẳng quan tâm tới vị trí trong bảng xếp hạng MDC, với những lời phóng đại của quản lý Trương cô chỉ nghĩ xuống thì xuống thôi, nhưng giờ. . .

Ninh Trí nhớ tới những siêu mẫu đã từng vang danh quốc tế lừng lẫy một thời. Khi thời kỳ cao nhất qua đi và tuổi tác dần lớn hơn, các cô ấy người thì chọn chuyển nghề làm diễn viên, có người sang làm người mẫu thương mại, người đi lấy chồng đại gia. Người mẫu là người kiếm tiền dựa vào tuổi trẻ, những lời này thật chẳng sai chút nào.

Sự không yên lòng của cô lại bị Thẩm An Chi lý giải thành cô đang buồn phiền vì chuyện trên mạng, anh hỏi: “”Là vì bài viết trên mạng sao em?”

“Không phải.”

Thật sự cô không có tâm tình để nói chuyện với anh nữa, Ninh Trí đành ứng phó vài câu qua loa nhưng cô lại không biết điều này càng khiến anh nghĩ lầm hơn.

“Được rồi, vậy anh cúp máy trước, khi nào em thoải mái hơn thì tụi mình nói chuyện tiếp.” Thẩm An Chi dỗ dành cô.

Cô nhìn chằm chằm màn hình tối như mực mà hối hận vì vừa rồi mình đã dùng thái độ lạnh nhạt như vậy với anh. Ninh Trí do dự mãi nhưng cuối cùng cũng không gọi lại.

Ở một phía khác, Thẩm An Chi nhìn màn hình di động vẻ mặt cũng không quá tốt. Anh nhìn quanh studio, liếc thấy Thi Lạc rồi đưa ra một kết luận, nhất định là người này thả tin bậy bạ cho cánh phóng viên truyền thông, nếu không sao tin tức có thể lan truyền khắp mạng nhanh như mọc cánh thế này được.

Thẩm An Chi lạnh lùng nhìn chằm chằm Thi Lạc, người kia cảm nhận được ánh mắt của anh bèn ngẩng đầu nhìn anh cười đầy khiêu khích.

Tác giả có lời muốn nói: Hiệp khách chuyên ôm mọi tội trạng trong bộ truyện này —— Thi Lạc.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv