Hành vi của Lương Phượng làm Tiêu Dương gặp phiền toái rất nhiều.
Sau khi về kinh, Tiêu Dương thản nhiên thỉnh tội với hoàng đế, hoàng đế nghe xong câu chuyện than nhẹ:
“Không thể trách ngươi được.”
Dù sao đường đệ của hắn từ nhỏ liền một mình, người ngoài luôn cảm thấy tâm tư y phức tạp, hung thần ác sát, nhưng thật ra chỉ cần dành cho y một ít tình cảm y rất dễ mền lòng.
Hiện tại mới chiếm được Nam Lương, việc cấp bách bây giờ là phải làm cho nơi đây phát triển lại như trước. Hoàng đế có lòng muốn y phụ trách chức vụ quang trọng, nhưng y luôn mực cự tuyệt.
Đối phương cắn chặt răng nanh, tỏ ý hiện tại bản thân chỉ muốn truy bắt Lương Phượng, rút găn lột da hắn, nghiền xương thành tro, để phát tiết nổi hận trong lòng! Đến nỗi cả việc xử lí tình cảnh sau khi chiếm lấy Nam Lương y cũng không để ý….
Lương Phượng! Nể tình ngươi đã liều chết phấn đấu anh dũng giết giặc, ta sẽ giam ca ca ngươi trong nhà lao “đặc biệt”, dám xem như ta không tồn tại, hừ hừ.
Hoàng đế hết đường lựa chọn, chỉ có thể thuận theo ý y, phong cho y một phong hiệu, làm một vương gia nhàn tản.
Binh phù tạm thu, nhưng quân Thiên Xu vẫn để y sử dụng. Hoàng đế luôn cảm thấy đem tài nguyên tốt như thế cho đường đệ truy (bắt) mĩ nhân ( phạm nhân), nghĩ lại dường như có chút…. hoang đường?
……………………….
Ban đêm.
Hai mắt Tiêu Dương gắt gao nhìn danh sách hoàng tộc Nam Lương trong tay.
Trong lòng tức giận khôn cùng.
Mỗi khi nhìn thấy hai chữ “Lương Phượng” trong danh sách, y liền hận đến mức muốn hủy hết mọi thứ xung quanh.
Lần đầu thấy làm nỗi hận chiếm hết tâm trí y, không còn lý trí, lật đổ cả thư bàn (= bàn sách), lần thứ hai thì đá bay ghế dựa, lần thứ ba ném bể chén trà, và còn rất nhiều lần khác… Cuối cùng cũng có thể tâm bình khí hòa mà xem nó.
Mặc dù trên góc tên này có ghi “Tĩnh Dương công chúa”, nhưng Tiêu Dương hoàn toàn có thể khẳng định vị Tĩnh Dương công chúa, bào muội (= em gái ruột cùng cha mẹ) chưa từng lộ diện của hoàng đế này chính là cái người sống trong thâm sơn cùng cốc đã phát hiện và cứu y, cộng thêm giam lõng y. Lương Phượng!
Triều đại Nam Lương có một truyền thuyết, hoàng tộc nếu sinh song nam hài (= song sinh cùng giới tính nam) ắt có đại nạn.
Nếu gặp phụ mẫu nhẫn tâm tin tưởng thuyết quỷ thần chắc chắn sẽ thủ tiêu đứa nhỏ, còn không thì giấu diếm giới tính của đứa trẻ, xem như nữ tử nuôi dưỡng.
Tiêu Dương nhớ khi y tám tuổi từng cùng hoàng thúc đi Nam Lương một lần.
Trong hoàng cung, ánh trăng chiếu sáng, y đứng bên hồ thấy một thiếu nữ xinh đẹp mặc một thân nguyệt sắc (= xanh nhạt) váy hoa, nàng đứng dưới cây ngân hạnh trong tiểu đảo giữa hồ.
Nàng kia phát hiện có người, vận khinh công, hướng về phía Tiêu Dương.
Mi mục như họa, băng cơ ngọc cốt.
Eo nàng ấy nhỏ nhắn, thắt một đoạn tơ màu bạc, trên tay cằm một miếng lụa mỏng, tay áo vung nhẹ lụa bay phất phới.
Kỳ thật y đã không còn nhớ rõ dung mạo của người nọ lúc đó, nhưng ấn tượng về nàng y vẫn nhớ kỹ.
Là cảm giác nào?
Thần hồn điên đảo? Kinh vi thiên nhân?
Không, y không muốn thừa nhận.
Khi ấy y quá nhỏ làm sao biết những thứ đó?
Nhưng có một câu y không thể phủ nhận, y ngơ ngác nói với thần tiên tỷ tỷ:
“Tỷ tỷ thật đẹp, sau khi ta trưởng thành tỷ tỷ làm Vương phi của ta nha!”