Giống như chú cá vừa được giải thoát khỏi vũng nước tù, tôi bắt đầu sống vì chính mình hơn.
Sau hôn lễ, Tôn Mạnh Nhiên và Cao Thăng lên một chuyến đi hưởng tuần trăng mật của riêng họ, điểm đến là Nhật Bản và Hàn Quốc.
“Diệp Ninh, đi chung với bọn tớ đi.” Tôn Mạnh Nhiên kéo tay tôi ngồi xuống sofa.
“Điên quá, hai người đi honeymoon mà rủ tớ chi.” Tôi nheo mắt nhăn mặt nhìn cô nàng.
“Nhưng mà đi có hai người thì buồn lắm.”
“Buồn gì mà buồn. Hai người phải tận hưởng đi chứ, để còn để tớ bế cháu.” Tôi nhoẻ miệng cười với Tôn Mạnh Nhiên.
Cô chợt đỏ mặt, đánh mạnh vào vai tôi một cái đau điếng.
“Hay là.. cậu kéo Từ Ngôn theo đi.”
Tôi liếc nhìn Tôn Mạnh Nhiên, có phải vừa kết hôn xong đầu óc không được bình thường không?
“Nàyyy.” Cô nàng huých vào vai tôi.
“Lại điên nữa, bọn tớ có quan hệ gì đâu mà đi.”
“Người cũ cũng là một mối quan hệ chính đáng mà.”
Có lẽ là tôi nhận định đúng rồi, những người có tình yêu đều không bình thường.
Ngồi nghe Tôn Mạnh Nhiên dùng những lời lẽ “thuyết phục” để chèo kéo, tôi ăn hết phần bánh quy vừa mua xong.
“Thôi được rồi, tớ về đây.” Tôi đứng lên phủi tay.
“Ở lại tí đi, Cao Thăng vẫn chưa về. Tớ ở một mình chán lắm.”
“Không được rồi. Tớ vẫn còn deadline chưa làm.”
Nói xong tôi một mạch đứng dậy đi về.
Đến tối, tôi còn một cuộc họp với đối tác bàn về bản thiết kế sắp tới cho buổi trình diễn thời trang.
“Alo Tiểu Hy, tối nay 7 giờ em lấy xe đến An Muội đón chị.”
“Vâng.”
“Đúng rồi, đem theo cho chị bản thiết kế tuần trước chị đưa em giữ luôn.”
“Vâng.”
Tôi tắt máy, xuống giường thay đồ. Đối tác lần này là CEO của một công ty giải trí có tiếng, nghe đâu vừa lấn sang lĩnh vực thời trang.
Tôi vừa lựa đồ vừa nghĩ, công ty này vốn dĩ trước đây từng dính scandal tranh chấp thời trang, bây giờ lại quyết định nhún chân vào lĩnh vực này, thật sự không an toàn tí nào.
Tôi bắt xe đến nhà hàng An Muội.
“Sếp Lưu.”
“Nhà thiết kế Diệp, nghe danh đã lâu nay mới được gặp.” Người đàn ông trung niên đứng trước mặt chìa tay ra bắt lấy tay tôi.
“Ngồi đi ngồi đi.”
Cuộc trao đổi này bề ngoài được xem như là kí kết hợp đồng hợp tác nhưng thật ra là để xem khả năng ứng xử ra sao.
Vị sếp Lưu này mỗi lần tôi mở miệng về việc hợp tác thì lại gạt sang một bên, bảo tôi uống thêm vài ly nữa rồi tính.
Nồng độ rượu vang ở đây khiến tôi 2-3 ly đã sắp không trụ vững.
“Sếp Lưu, về việc hợp tác lần này tôi cho rằng…”
Tôi để ý thấy hình như ông ta có vẻ cũng sắp say đến, liền nhân cơ hội nói sơ về nội dung.
“Nhà thiết kế Diệp, tôi rất coi trọng lần hợp tác lần này. Mong rằng chúng ta sẽ có một lần kí hợp đồng thật thành công.”
Tôi nhìn nét chữ ông ta kí lên tờ hợp đồng, thở phào nhẹ nhõm.
Để kết thúc bữa kí hợp đồng đầy nhàm chán, tôi chủ động nâng ly với ông ta.
“Sếp Lưu, hợp tác vui vẻ.”
Nói xong tôi uống cạn ly rượu rồi xin phép về trước. Vừa đúng 7 giờ, tôi đứng trước cửa nhà hàng run cầm cập.
Tiểu Hy sao vẫn chưa đến nhỉ?
Rượu vang bắt đầu ngấm dần, đầu óc tôi cũng say sẩm. Vừa lạnh vừa mệt, đúng là combo huỷ diệt.
“Sao mặc ít thế?”
Tôi ngớ người ra vài giây, định hình lại giọng nói nghe có chút quen thuộc này.
Mùi hoắc hương thoang thoảng quanh mũi tôi một cách dễ chịu.
“Sao anh lại ở đây?” Tôi cất giọng hỏi.
Từ Ngôn đứng cạnh tôi, hai tay để vào túi quần.
“Đi kí hợp đồng công việc.”
“Ừm.” Tôi gật gù.
“Còn em?”
“Em cũng đi kí hợp đồng.”
Một cơn gió chợt thổi qua, lạnh đến run người. Lúc này tôi mới phát hiện, áo khoá của Từ Ngôn đang ở trên người tôi.
Tôi rũ mắt nhìn xuống đôi giày cao gota vừa mua hai hôm trước, hôm nay trong đó đẹp thế.
“Tối rồi, anh đưa em về.” Từ Ngôn quay sang nói.
“Không cần đâu, trợ lý em sắp tới rồi.”
Vừa hay đúng lúc, chiếc xe của Tiểu Hy xuất hiện trong tầm mắt tôi.
“Tới rồi, em đi đây.” Tôi trả áo cho anh rồi bước tới chỗ xe.
“Chị, người ban nãy là ai vậy?”
“Bạn cũ, mau chạy đi.”
Trong lúc lái xe, Tiểu Hy nhìn qua kính thấy tôi uể oải khó chịu.
“Chị, chị uống rượu à.”
“Ừm, bị ép uống mấy ly.” Tôi xoa xoa thái dương nói.
“Có cần mua thuốc giải rượu không chị?”
“Không cần đâu, về nhà ngủ tí là khoẻ.”
Tiểu Hy thấy vậy cũng không hỏi thêm, tập trung lái xe về căn hộ của tôi.
“Về đi, chị tự lên được.”
“Vậy em về đây, chú ý an toàn.”
Tôi mở cửa bước vào nhà, toàn thân đổ nhào lên chiếc ghế sofa ở phòng khách.
Tiếng lộn xộn trong bếp làm tôi thức giấc. Đầu vẫn còn đau nhức.
“Dậy rồi?” Tôi nhìn theo hướng tiếng nói phát ra. Từ Ngôn bưng bát cháo đến chỗ tôi.
“Ăn cháo đi rồi uống thuốc giải rượu.” Anh ân cần nói.
“Sao anh lại ở đây?”
“Anh hỏi Cao Thăng địa chỉ nhà em, đến nơi thì thấy cửa mở toang nên vào.”
Tôi nhìn anh một lúc lâu rồi ngồi dậy ăn cháo. Tôi muốn tiếp nhận sự quan tâm ấm áp này, dù chỉ là trong mơ.
“Em có chút mệt, muốn ngủ.” Tôi dựa người vào sofa, lim dim mắt nói.
“Được, em ngủ đi.”
“Từ Ngôn, em muốn đây không phải là một giấc mơ.” Tôi thì thào nói.
“Ngốc, đây không phải là mơ.”
Anh cười nhẹ, vén tóc ra sau tai tôi, một cách nhẹ nhàng và ấm áp.