Ba người chúng tôi cùng đi trong sở thú, tôi cứ như đứa trẻ mới được đi chơi lần đầu, thấy cái gì cũng mới lạ, hào hứng đứng ở rào chắn tìm kiếm mấy con vật đang rúc trong bụi cỏ, Lục Tuyển Chi đi theo bên cạnh mỉm cười nhìn tôi, thỉnh thoảng còn kiên nhẫn nói cho tôi nghe tên mấy con vật mà tôi chưa từng thấy bao giờ.
Lục tiểu để không cam tâm bị phớt lờ, đi tới bắt đầu la hét ầm ĩ, “Anh, anh vẫn chưa trả lời em, chuyến đi lần này sao không có phần em?”
Tôi xoay đầu lườm cậu ta, cố ý chọc giận cậu ấy, “Bởi vì theo quy định của hoạt động này, phải là nhân viên chính thức mới được tham gia, cậu chỉ là nhân viên vệ sinh ở công ty chúng ta mà thôi, tối đa chỉ có thể coi là một nửa công nhân.”
Lục tiểu đệ nổi giận đùng đùng trừng mắt liếc tôi, “Anh, anh xem chị ta nói kìa? Anh nói câu công bằng đi chứ?”
Lục Tuyển Chi nhướng mày, sắc mặt nghiêm túc xoay qua nhìn tôi, “Hạ Diệp, em nói vậy không đúng.”
Thấy có người nói giúp cho mình, Lục tiểu đệ còn cười đắc ý hơn hồi nãy, nhướng mày ra vẻ khiêu khích nhìn tôi.
Đang lúc cảm thấy bản thân bị lép vế, thì nghe Lục Tuyển Chi nghiêm trang nói tiếp, “Nói chính xác thì Tiểu Khiêm vẫn còn trong kỳ thực tập, cũng chưa chính thức được tuyển, phải nói là một nửa nhân viên cũng chẳng phải.”
Khuôn mặt đắc chí của Lục tiểu đệ bỗng nhiên cứng đờ, vẻ mặt nhăn nhó như trái khổ qua, “Anh rõ ràng đang giúp chị ta mà, anh, em thấy tốt nhất anh nên tỉnh lại đi, rốt cuộc anh có coi em là em trai anh không?” Vừa nói xong, chúng tôi đúng lúc đi đến chuồng khỉ, cậu ta chỉ tay vào người tôi và hỏi, “Anh, nếu như giữa em và chị ta, anh phải đẩy một người vào để khỉ ăn, anh sẽ đẩy ai?”
Lục Tuyển Chi ngớ người, lập tức đưa tay vuốt đầu Tiểu Khiêm đầy yêu thương, “Này còn phải hỏi nữa sao, đương nhiên là đẩy em rồi.”
Lục tiểu đệ tức giận đến mếu máo, “Tại sao? Chẳng lẽ anh không hề quan tâm em trai anh hả?”
Thấy bộ dạng lồng lộn của cậu ta quá đáng thương, tôi tốt bụng đi lên vỗ vai an ủi cậu ấy, “Anh của cậu thật ra không phải không quan tâm cậu, mà là anh ấy suy nghĩ thấy cậu sẽ không gặp nguy hiểm.”
“Thiệt hả?” Sắc mặt Lục tiểu đệ lúc này mới vui được đôi chút, mặt tràn đầy hi vọng hỏi, “Tức là sao?”
Tôi chống cằm, thành thật trả lời, “Bởi vì bộ dạng của cậu cũng đâu khác gì con khỉ, cậu mà vào đó thế nào nó cũng nghĩ cậu là đồng loại cho xem, không những không ăn thịt cậu, thậm chí còn chia ít đồ ăn cho cậu nữa đó.”
Lục tiểu đệ, “…”
Cuối cùng, bạn Lục Tiểu Khiêm cũng đã giác ngộ, quyết chí ngậm miệng không nói chuyện với tôi cho đến cùng, một mình một người ôm bao đồ ăn cho động vật yên lặng đi phía sau, kiên quyết cách xa chúng tôi ba mét. Tôi rảnh rỗi không việc gì nên liền hỏi ông chủ Lục, sao không cho thẳng nhóc ấy giữ chức gì ở công ty, mà cứ nghĩ cách ép cậu ta từ chức, cứ tưởng ông chủ Lục là người vô cùng độc ác kiêm keo kiệt, câu trả lời lại ngoài ý muốn của tôi. Thì ra, thằng nhóc Lục Tiểu Khiêm không chịu đi du học, muốn xông pha vào đời, mà ông chủ Lục thì hi vọng cậu ta có thể ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, bởi thế mới cố ý sắp xếp cho cậu ta làm công việc nhân viên vệ sinh cực khổ này, muốn cậu ta biết khó mà lui, do đó hai người cứ ngấm ngầm đối nghịch nhau.
Nghe đến đó tôi cảm thấy ngạc nhiên, vì thế bèn hỏi, “Chuyện đó đến lượt cậu ta quyết định sao, chú Lục cô Lục không lo cho cậu ta à?”
Lục Tuyển Chi thở dài, ánh mắt hiện lên sự bất đắc dĩ, “Họ bận nhiều việc, không rảnh lo mấy chuyện nhỏ nhặt này.”
Tôi hứng thú truy hỏi đến cùng, “Bận gì?”
Anh nhìn tôi, đôi mắt đen láy chợt loé, “Em muốn biết sao?”
Tôi nghe theo lòng mình, gật mạnh đầu, vì thế ông chủ Lục trầm ngâm một lúc, sau đó trịnh trọng nói, “Được rồi, vốn định rèn luyện em kiên cường hơn mới dẫn em về nhà, nhưng bây giờ em đã chủ động rồi, lựa ngày khác không bằng hôm nay, tối nay anh sẽ dẫn em về gặp ba mẹ.”
“…?” Tôi lớ ngớ nhìn anh, cảm thấy mờ mịt, anh muốn dẫn tôi về nhà ra mắt ba mẹ chồng? Nghĩ tới đây, mặt tôi đỏ lên, trong lòng vui mừng lại có chút căng thẳng, vui mừng chính là ông chủ Lục ý định dẫn tôi về nhà gặp ba mẹ anh, chẳng lẽ đã chọn sẵn ngày kết hôn luôn rồi hả? Căng thẳng chính là con dâu xấu cuối cùng rồi cũng phải gặp ba mẹ chồng, đến lúc đó họ sẽ hài lòng về tôi chứ?
Tuy nhiên, cái câu trước đoạn đó là ý gì? Cái gì mà ý định rèn luyện tôi kiên cường hơn rồi mới dẫn về nhà?
Mãi cho đến khi ra khỏi sở thú, tôi cũng không thể hiểu được lời đó có ý gì, Lục Tuyển Chi miệng kín như bưng, hỏi thế nào cũng chẳng chịu nói.
Lúc đi ra, có một người bán chó trước cổng sở thú, con chó lông xù màu trắng rất dễ thương, tôi phấn khởi đi đến mua một con, cẩn thận ôm nó vào lòng, vuốt cái đầu nhỏ của nó, khúc khích cười nói, “Cục cưng, đói bụng không? Đi với chị về nhà ăn nha!”
Đúng lúc này, có cái tay xuất hiện trên đầu tôi, ngẩng đầu lên thì thấy Lục Tuyển Chi miệng cười vui vẻ, bắt chước bộ dáng lúc nãy của tôi, nhỏ nhẹ cười nói, “Cục cưng, đói bụng không? Đi với anh về nhà ăn nha!”
“Xê ra!’” Tôi bực dọc vuốt móng của nó, chợt nhớ ra một điều rất quan trọng, “Tổng giám đốc, lần đầu đến nhà anh, em có phải nên mua chút quà gặp mặt không?”
“Quà gặp mặt?” Lục Tuyển Chi lắc đầu, bình thản chậm rãi nói, “Cái đó bình thường dùng để ghi điểm trước mặt phụ huynh thôi, còn em, hoàn toàn không cần phải đưa quà gặp mặt để ghi điểm gì cả.”
“Thật không?” Tôi vừa mừng vừa lo nhìn anh, cười đến mắt híp thành một đường dài, “Chẳng lẽ anh thấy em đạt điểm tối đa rồi, nên không cần phải quà cáp ghi điểm gì hết hả?”
Lục Tuyển Chi chậm rãi lắc đầu, cười như không cười nghiêng đầu ngó tôi, “Ý của anh là, tổng điểm của em đã là số âm rồi, cho dù có đưa quà gì đi nữa cũng khó lòng đạt tiêu chuẩn, cho nên không cần phải phiền phức như thế.”
“…” Tôi hậm hực lườm anh, chẳng lẽ thật sự kém đến vậy sao? Không được, cho dù ghi thêm điểm cũng không đủ tiêu chuẩn, nhưng ít nhất cũng không được thiếu quá nhiều, nghĩ vậy, tôi vẫn một mực kiên trì muốn đưa quà gặp mặt.
Lục Tuyển Chi khó xử chống cằm suy nghĩ, đôi mắt bình tĩnh bỗng loé sáng, quyết đoán chỉ con cún nhỏ trong ngực tôi, “Vậy tặng nó đi.”
Đây là một căn biệt thự phong cách cổ xưa, phía trước có một cái sân nhỏ, trồng đủ loại cây và hoa, căn biệt thự được bao bọc bởi màu xanh ngát của cây cối, không chỉ trông giản dị và tự nhiên, mà còn là một nơi nghỉ ngơi thanh thản nhàn nhã.
Tuy nói hoàn cảnh nơi này làm người ta vui vẻ thoải mái, nhưng lúc đứng trước cửa, tôi khẩn trương đến độ hai tay không ngừng vò góc áo, cũng bởi vì những lời nói lúc nãy của ông chủ Lục lại càng khiến tôi thêm sợ hãi, chẳng lẽ hai phụ huynh nhà họ Lục khó gần lắm sao?
Ngay khi tôi thấp thỏm lo lắng, mồ hôi chảy ròng, một bàn tay bỗng nhẹ nhàng ôm chặt tôi, tôi vô thức ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt đen láy trong veo của Lục Tuyển Chi, anh dịu dàng nói với tôi, “Sao vậy? Chỉ là gặp mặt ăn bữa cơm thôi, em không cần khẩn trương thế.”
Lời nói dịu dàng của anh có tác dụng rất lớn, tôi ít nhiều cũng đã yên tâm hơn, nhưng vẫn kìm lòng không được hỏi anh, “Nhưng mà lỡ họ không thích em thì sao?”
Lục Tuyển Chi vỗ tay tôi, an ủi, “Cô bé ngốc, đừng nghĩ nhiều như vậy, anh cảm thấy họ sẽ thích em thôi.” Nói xong, thấy tôi vẫn còn hồi hộp, tiếp tục nhỏ nhẹ nói, “Hơn nữa cho dù họ không thích em, nhưng lòng anh đã quyết, không ai ngăn cản được chuyện của chúng ta.”
“Thiệt sao?” Tôi trừng to mắt hớn hở nhìn anh, cõi lòng chờ mong hỏi, “Nếu lòng anh đã quyết, họ dù thích em hay không cũng chẳng phải vấn đề lớn, thế tối nay em không vào có được không?”
Sắc mặt Lục Tuyển Chi tối sầm, không nói hai lời, dùng cách làm hiệu suất nhất từ trước đến giờ, kéo tôi đi thẳng vào nhà, Lục tiểu đệ cũng háo hức muốn xem kịch vui, hấp tấp đi theo sau.
Tôi hồi hộp cứ nhìn chằm chằm dưới chân, chỉ nghe thấy tiếng nói trong trẻo của Lục Tuyển Chi giới thiệu, “Ba mẹ, cô ấy tên Hạ Diệp, hôm nay con cố tình dẫn cô ấy về ra mắt ba mẹ.”
Tôi hơi ngẩng đầu lên, lễ phép chào, “Chào bác trai, bác gái.”
Ngay lần đầu nhìn thấy mẹ Lục, tôi thở phào nhẹ nhõm, bất kể bề ngoài hay ánh mắt đều toát lên vẻ hiền lành ưu nhã, thấy tôi bước tới, bà lập tức đứng dậy khỏi sofa, mang dép lê chạy chậm đến, thích thú đánh giá tôi, sau đó còn thân thiết nắm tay tôi và hỏi, “Con chính là cô gái mà Tuyển Chi nhà bác thích đó hả?” Dứt lời, liền quay sang dặn dò hai đứa con trai của mình, “Tuyển Chi, còn không mau rót nước? Tiểu Khiêm, con đi lấy chút đồ ăn đi, lần đầu tiên người ta đến nhà chúng ta, phải tiếp đón chu đáo chứ.”
Căn dặn xong lại nắm chặt tay, nhìn tôi chăm chú, vừa gật đầu thoả mãn vừa nói, “Ôi chao, thật xinh, lớn lên rất xinh, tính tình cũng tốt, coi như không tệ!”
Mẹ Lục thân thiết hiền lành vậy mà trước đó tôi còn lo lắng không đâu, đều do tên khốn Lục Tuyển Chi cả, tự dưng nói bóng nói gió làm tôi sợ, còn khiến tôi lo lắng không thôi.
Tôi được khen mà cả người bay lên tận trời xanh, tuy là mở cờ trong bụng, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra khiêm tốn, “Đâu có, bác gái quá khen, dáng vẻ với tính tình của con có gì đặc biệt sao?”
Mẹ Lục tha thiết nhìn tôi, “Cái con bé này, còn khiêm tốn nữa chứ. Nói con biết, gần đây bác đang xem bộ phim truyền hình rất hay rất hài, trong đó có nhân vật nữ chính cũng đặc biệt khôi hài đặc biệt đáng yêu, nhưng mà bác thấy con còn đáng yêu và khôi hài hơn nhân vật nữ đó, nếu mà đổi thành con diễn, chắc bộ phim đó sẽ còn hài và hay hơn bây giờ nữa.”
Tôi nghe mẹ Lục liến thoắng nói không ngớt mà đầu óc tôi xoay mòng mòng, nhưng vẫn nghe được trong lời nói bà ấy đang khen tôi, ý nói nhân vật nữ chính trong phim đó không bằng một góc tôi, tuy lời khen này quá lố tí, nhưng tôi vẫn rất thích, miệng cười toe toét, “Thật vậy sao? Bác nói thế làm con không dám nhận.”
Mẹ Lục cười, “Bác nói đều là lời thật lòng, đứa nhỏ này, bác mới gặp mà đã thích con rồi đó!’
“Cám ơn bác gái.” Tôi cười tỏ ra thẹn thùng, chợt nhớ tới một chuyện, tò mò hỏi, “Đúng rồi, bác gái, bộ phim truyền hình gần đây bác coi tên là gì?”
Bác gái, “Chị Mã Nhàn Rỗi!”
Tôi, “… >,<”
Một đám quạ đen bay vòng vòng trên đầu, sấm sét táo bạo giáng xuống, cây búa nện vào đầu tôi… Dạng đả kích nào thảm nhất hả? Không phải từ đất bằng rơi xuống vực sâu, mà chính là đang lâng lâng bay trên chín tầng mây, thình lình ngã xuống vực thẳm sâu hun hút…
Mẹ Lục vẫn cười thân thiện dễ gần, thân mật kéo tay tôi đi đến ghế sofa ngồi, “Tới đây, tới đây, đừng đứng đó nữa, mau ngồi xuống nghỉ ngơi chút nào.”
Lúc này, ông chủ Lục bưng nước tới, lặng lẽ đưa tôi ly nước, nhìn tôi với ánh mắt bất đắc dĩ, như thể đang nói: Em hiện giờ đã hiểu ý anh chưa.
Lục tiểu đệ lấy bánh quy ra, hả hê ngó tôi, nháy mắt ra hiệu nói với mẹ Lục, “Mẹ, chị Tiểu Diệp từ lâu đã muốn đến gặp mẹ rồi, còn mua quà gặp mặt cho mẹ nữa kìa.”
Nghe cậu ta nhắc nhở tôi mới sực nhớ, tuy món quà này không đáng giá mấy, nhưng bây giờ chẳng còn sự lựa chọn nào khác, do đó tôi vội vàng đưa cún con tới, “À phải bác gái, này là con cố tình mua cho bác, hi vọng bác sẽ thích.”
Mẹ Lục nhìn chăm chú vào cún con, vẻ mặt vui mừng hô lên, “Ôi, con chó con này đáng yêu quá, bác thích nhất là nuôi mấy con vật nhỏ.”
Bấy giờ, ba Lục một mực im lặng đột nhiên thốt lên, “Bà biết nuôi chó sao?”
Mẹ Lục bất mãn trừng mắt liếc bác trai, “Sao không biết chứ? Nếu không, thì sao tôi có thể nuôi Tuyển Chi với Tiểu Khiêm lớn tới chừng này được?”
Tôi, “…”
Ba Lục, “…”
Lục Tuyển Chi, “…”
Lục Tiểu Khiêm, “…”
*** mở cờ trong bụng: chỉ trạng thái hết sức hân hoan, vui sướng trong lòng. (thành ngữ)
***Chị Mã Nhàn Rỗi (闲人马大姐): http://baike.baidu.com/view/346295.htm
Bộ phim truyền hình dài tập “Chị Mã Nhàn Rỗi” là bộ phim dựa vào tài liệu thực tế, kể về sinh hoạt thường ngày của một nữ công nhân đã về hưu —- chị Mã (tên thật Mã Tiểu Yến – do diễn viên Thái Minh thủ vai), phản ánh những sự kiện thực tế xã hội gây cười nhưng cũng khiến cho khán giả phải suy ngẫm. Chị Mã là người đầy nhiệt tình, tuy đã về hưu, thế nhưng mà bà chẳng nhàn rỗi tí nào, cứ đi khắp nơi lo chuyện “không can sự gì tới mình”: tả dụ như giới thiệu đối tượng cho hàng xóm, làm mai mối, giải quyết tranh chấp, hướng dẫn du lịch; bộ phim cũng nói đến những vấn đề lục đục trong gia đình của chị Mã: như chuyện gia đình con cái gặp xui rủi, vợ chồng bất hoà… Bộ phim khắc hoạ sâu sắc xã hội lúc bấy giờ, có lúc sẽ mang đến tiếng cười thoải mái cho mọi người, lúc lại nêu lên những vấn đề xã hội đang hiện hữu.
Lý do Hạ Diệp chóng mặt hoa mắt với bộ phim này bởi vì bộ phim được chiếu cách đây 10 năm =)))) vào ngày 1 tháng 8 năm 2000… bộ phim xưa lơ xưa lắc !