Rất nhanh đã đến giờ thi đấu, các giáo viên thể dục làm trọng tài.
Bắt đầu sắp xếp cho học sinh dự thi vào chỗ.
Truyện được edit tham gia event và đăng tại Sắc - Cấm Thành.
Vui lòng không copy mang đi nơi khác.
Cám ơn.
Rốt cuộc Phỉ Minh Sâm chạy quay lại vào ngay thời khắc cuối cùng.
Bởi vì có nhiều người nên cậu cũng không làm ra hành động thân mật gì, chỉ đi đến bên cạnh cô giá, nhẹ giọng nói bên tai cô: "Cố lên!"
Lục Tịnh An nhìn cậu một cái, đè x uống cảm giác khác thường trong lòng, gật đầu.
"Lớp 10/1 Khâu Lệ, 10/4...!10/21 Lục Tịnh An".
Giáo viên bắt đầu điểm danh, nghe đến tên mình, Lục Tịnh An lên tiếng, lúc này mới hít sâu một hỏi đi đến vạch xuất phát.
Các nữ sinh khác nhìn thấy cô thì ào ào né tránh, nhưng người đứng bên trái cô thì lại nhìn chằm chằm cô kèm theo chút thái độ thù địch, nhìn như có vẻ nóng lòng muốn thử.
Lục Tịnh An nhún vai, không để ý.
Sau khi ổn định vị trí, cô lơ đãng ngoái đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Phỉ Minh Sâm đang đứng bên ngoài đường chạy, Mạc Xảo Xảo và Thư Nghiên không biết quay lại từ lúc nào, đang vẫy tay với cô.
Chàng trai vốn có chút lạnh nhạt khi đối diện với ánh mắt của cô thì nở một nụ cười ấp áp, dùng khẩu hình miệng nói với cô một lần nữ "Cố lên!"
Lục Tịnh An mím môi, trái tim vốn đang tản mạn lại đột nhiên đập mạnh.
Cô hít sâu một hơi, bày ra vẻ nghiêm túc nhìn về phía đích đến, ánh mắt trở nên kiên định.
Cô không phát hiện ra rằng khi cô và Phỉ Minh Sâm nhìn nhau, nữ sinh ở bên cạnh nghiêng đầu liếc mắt nhìn bọn họ một cái.
“Tất cả vào vị trí!”
Giáo viên bắt đầu ra lệnh, giương súng nổ trong tay lên cao.
“Đoàng ——”
Một tiếng súng vang lên, Lục Tịnh An vừa mới chuẩn bị vọt tới trước thì ngay trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc này, nữ sinh bên cạnh cô lại dường như bởi vì nghe tiếng nổ mà rối loạn bước chân, dưới chân loạng choạng “Phịch” một tiếng, ngã phịch ra ngay trên đường chạy mà cô chuẩn bị đạp qua!
Có không ít người nhìn thấy thì phát ra tiếng kinh hô, cảm giác chuẩn bị xảy ra thảm kịch.
Lục Tịnh An khẽ cau mày, một chân này của cô đã không thu lại được nữa, cũng may cô phản ứng mau, mũi chân khẽ dùng lực đạp nhẹ mặt đất để lệch khỏi quỹ đạo có nữ sinh kia.
Cả cơ thể chịu quán tính lao về trước, cô linh hoạt lộn nhào trên không rồi sau đó vững vàng rơi xuống đất.
“Cậu không sao chứ?” Cô ngồi xổm trên mặt đất, xoay người dò hỏi cô gái bị ngã xuống đất kia.
Tất cả mọi người nhìn một màn này đều sợ ngây người, một là bởi vì chuyện đột ngột xảy ra, hai là bởi vì phản ứng linh hoạt nhanh nhẹn của thiếu nữ, quả thực như cảnh tượng chỉ có xuất hiện trên phim truyền hình.
Ấn tượng của bọn họ đối với Lục Tịnh An vẫn luôn dừng lại ở đại ca lưu manh ở cấp 2, một cô nàng ngông cuồng càn rỡ, nhưng hiện tại nhìn…… vậy mà cảm thấy……
Có chút ngầu?
Trong lúc người khác ngây người, Lục Tịnh An đã đứng lên, đi đến bên cạnh nữ sinh bị té ngã, đỡ cô ta dậy.
Lúc này học sinh cùng lớp với nữ sinh đó mới phản ứng kịp, vội vàng vọt tới bên cạnh cô ta.
“Khâu Lệ, cậu có sao không?”
Thầy trọng tài cũng lại đây dò hỏi, “Bạn học, có té bị thương không? Có cần đến phòng y tế không?”
Khâu Lệ quỳ rạp trên mặt đất, môi cắn chặt, sắc mặt đỏ bừng, dường như cảm thấy thực mất mặt.
Cô chậm rãi bò dậy, có vẻ rất ngượng ngùng.
“Không có việc gì chứ?” Giọng nói rõ ràng trầm ấm của chàng trai vang lên.
Khâu Lệ vui vẻ, chỉ là khi ngẩng đầu lên lại nhìn thấy đối tượng chàng trai quan tâm căn bản không phải cô ta.
Phỉ Minh Sâm bắt lấy cánh tay Lục Tịnh An, khẩn trương nhìn cô, dò hỏi xem cô có bị thương không.
Khâu Lệ không khỏi cắn răng, rõ ràng người té ngã là cô ta, mắc gì cậu ta lại quan tâm Lục Tịnh An, cái con nhỏ đàn ông hung tợn này?
Cô ta cúi đầu, đáy mắt hiện lên một tia oán hận độc ác.
Lúc cấp 2 cô ta học cùng trường với Phỉ Minh Sâm, từ thật lâu trước kia đã thích cậu, cô ta nỗ lực thi đậu trường Trung học Số 1, chính là vì đuổi theo bước chân cậu.
Chính là trước nay cậu vẫn không thèm liếc mắt nhìn cô ta một cái.
Rất nhiều lần cô ta lưu luyến ở bên ngoài phòng học lớp 10/21, chỉ muốn nhìn cậu một chút, nhưng trường học siết rất chặt chuyện yêu sớm, cô ta cũng không dám trắng trợn táo bạo mà đi vào tìm cậu.
Đến nhìn càng nhiều, cô ta liền phát cậu đối xử rất đặc biệt với Lục Tịnh An.
Cô ta không biết bọn họ đã tiến triển tới trình độ nào, nhưng cô ta biết rõ nếu chính mình lại không ra tay, khả năng là không còn cơ hội nữa.
Tâm tư Khâu Lệ lướt nhanh như chớp, lắc lắc đầu với bạn học đang hỏi han ân cần, sau đó nhìn về phía Lục Tịnh An.
“Bạn Lục, vừa rồi thực xin lỗi……” Cô ta giương mi lên, trong mắt long lanh ánh nước.
Dáng vẻ điềm đạm đáng yêu kia, rõ ràng là xin lỗi, lại như là Lục Tịnh An đang bắt nạt cô ta.
Người khác không khỏi sinh ra lòng đồng tình với cô ta, nhưng có lẽ là vì phản ứng nhanh nhẹn lưu loát vừa rồi nên mọi người cũng không cảm thấy Lục Tịnh An có gì sai.
Vốn là Khâu Lệ muốn dùng khổ nhục kế, để Lục Tịnh An giẫm cô ta bị thương trước mắt bao người, rồi cô ta sẽ lợi dụng tính cách nóng nảy của Lục Tịnh An khiến cho Phỉ Minh Sâm phản cảm với cô.
Cô ta sẽ nhân cơ hội này để lại ấn tượng về sự tồn tại của mình, hay ấn tượng tốt gì đó…
Hiện tại lại bởi vì Lục Tịnh An vượt xa khỏi biểu hiện của người bình thường nên cô ta chỉ có thể lâm thời sửa lại kế hoạch.
Lục Tịnh An nhìn nước mắt của cô ta, cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng cho lắm như không nói ra được là gì.
Cô liếc mắt quan sát khắp người cô ta, “Có bị thương không?”
Khâu Lệ ngẩn ra, cô ta tưởng rằng theo tính cách được đồn thổi của Lục Tịnh An thì cô sẽ không thèm để ý đến cô ta, nhưng không ngờ là cô lại có thể quan tâm tới thân thể của cô ta.
Truyện được edit tham gia event và đăng tại Sắc - Cấm Thành.
Vui lòng không copy mang đi nơi khác.
Cám ơn.
Cô ta suy nghĩ một chút, vừa lúc biết thời biết thế.
“Đầu gối… Hình như bị đập xuống…”
Cô ta bịt đầu gối mà nói, như là chịu không nổi nữa, ngã về phía bên cạnh Phỉ Minh Sâm.
Chỉ cần cậu đưa tay ra đỡ cô ta thì cô ta sẽ dựa vào cậu để cậu đưa cô ta đến phòng y tế, sau đó nhân cơ hội kết bạn!
Bàn tính của cô ta đánh thật kêu, nhưng lại không ngờ được lúc nghiêng người đã lập tức bị một đôi tay vững vàng đỡ lấy.
“Còn đứng ngây đó làm gì?” Lục Tịnh An đỡ lấy Khâu Lệ, quay đầu nhìn về phía học sinh lớp 10/1.
“Không phải cậu ấy học lớp mấy cậu à? Bị thương rồi còn không mau đưa người tới phòng y tế?”
Cô liếc qua một cái, khí thế liền trỗi dậy, khiến cho các học sinh lớp 10/1 đang vây xem hoảng sợ, nhanh chóng chạy tới.
“Đúng đúng, đến phòng y tế thôi.
Khâu Lệ cậu cố gắng một chút, sẽ tới ngay thôi.”
Thậm chí còn có một nam sinh cao to khom lưng bế ngang Khâu Lệ lên, nhanh chân chạy về phía phòng y tế.
Khâu Lệ bị dọa cho ngơ ngẩn, đây không khải là tiến triển trong tưởng tượng của cô ta mà! Còn cái ông tướng này là ai? Sao lại bế cô ta như vậy? Hơn nữa còn ngay trước mặt nam thần!!!
Cô ta sốt ruột quay đầu nhìn lại, quả nhiên liền thấy Phỉ Minh Sâm đang nhìn về phía bên này.
Ánh mắt kia, giống như mang theo vài phần ẩn ý sâu xa.
Điều này tạo thành đả kích rất lớn với Khâu Lệ, trước mắt tối sầm, sau đó cứ vậy hôn mê bất tỉnh.
Thấy người ngất đi rồi, nam sinh kia càng nhanh chân hơn, thoáng cái đã chạy mất tăm mất tích.
“Được rồi được rồi, đừng nhìn nữa, tiếp tục thi đấu thôi!” Thầy giáo bắt đầu giải tán, những học sinh vây xem dần tản đi.
Lục Tịnh An không để việc này ở trong lòng, quay đầu thấy Phỉ Minh Sâm còn đứng tại chỗ thì liếc mắt nhìn cậu, thấp giọng nói: “Sao còn chưa đi?”
“Ừ.” Phỉ Minh Sâm mỉm cười, đưa tay vỗ vỗ đầu cô, “Mình tới vạch đích chờ cậu.”
Lục Tịnh An gật đầu, nhìn cậu ra khỏi đường chạy, sau đó đi về hướng vạch đích.
Động tác của bọn họ quá mức tự nhiên, tuy là nhìn thân mật nhưng người ở xung quanh lại không nhìn ra gì cả.
Bởi vì vừa rồi Lục Tịnh An chưa chạy được nên bị xếp xuống nhóm chạy cuối cùng, chỉ có thể đợi trong khu vực chuẩn bị tiếp tục làm nóng người.
Phỉ Minh Sâm chậm rãi đi tới chỗ bên cạnh vạch đích, vừa mới xoay người nhìn về phía vạch xuất phát liền phát hiện ở phía sau lưng cậu, một người đàn ông mà cậu coi như cái đinh trong mắt cũng đi theo qua đây.
Truyện được edit tham gia event và đăng tại Sắc - Cấm Thành.
Vui lòng không copy mang đi nơi khác.
Cám ơn.
Hơn nữa còn rất rõ ràng là đi về phía cậu.
“Thầy Cố.” Cậu nhìn chằm chằm Cố Lâm, lạnh lùng chào một tiếng.
Cố Lâm cười cười, giơ chai nước khoáng trong tay lên hỏi: “Uống không?”
Phỉ Minh Sâm lắc đầu, suy nghĩ mục đích của thầy ấy.
Cậu không uống, Cố Lâm cũng không miễn cưỡng.
Anh ta đi đến bên cạnh cậu, vặn nắp ra uống một ngụm, sau đó nhìn ra vạch xuất phát ở phía xa xa, giống như lơ đãng nói: “Nữ sinh vừa rồi, chắc là thích em nhỉ.”
Phỉ Minh Sâm nhíu mày, sau đó nhún nhún vai, nhìn thầy ấy với dáng vẻ hồn nhiên mà nói: “Thầy, thầy chớ nói lung tung.
Em là một học trò ngoan luôn tuân thủ nội quy.”
“Ồ? Học trò ngoan mà lại lén hôn bạn gái trong tiết học của thầy à?”