Vào lúc nhận ra tâm ý của mình, Lục Tịnh An đột nhiên lui về sau mấy bước, thấy thiếu niên mang theo ánh mắt nghi hoặc, cô không nhịn được nữa, màu đỏ bắt đầu lan khắp khuôn mặt cô.
“Tịnh An?” Phỉ Minh Sâm không hiểu gì nhìn cô, trong mắt lộ ra mấy phần quan tâm.
Lục Tịnh An dùng sức lắc đầu “Không…. không có gì, cậu đứng xa một chút, dừng dựa gần như vậy!”
Phỉ Minh Sâm đứng yên, tay đút trong túi quần siết chặt. Mới sáng sớm nay vẫn còn tốt, sao giờ bỗng thành như vậy?
Cậu nhìn thiếu nữ trước mắt, đáy mắt mang theo chút buồn buồn cùng với một xíu ấm ức.
Thật giống như mọi lần, lúc cậu cảm thấy đã tiếp cận gần cô thêm một bước, thực tế sẽ luôn là cô cho cậu một cái tát, để cho cậu biết rõ, cậu thật ra vẫn đang dậm chân tại chỗ.
Cậu cảm giác, cậu thật sự không có cách nào hiểu Lục Tịnh An.
Tiếp xúc với ánh mắt tổn thương của thiếu niên, Lục Tịnh An không khỏi ngừng một lúc, cô há miệng định giải thích, nhưng phát hiện căn bản là mình không biết nên nói cái gì cho phải.
Phỉ Minh Sâm mím mím môi, trong lòng cậu có chút lạnh, nhún vai một cái, “Vậy cũng tốt.”
Cậu xoay người rời đi, Lục Tịnh An nhìn bóng lưng của cậu, vừa định gọi cậu ấy lại, kết quả chuông điện thoại di động lại vang lên.
Lục Tịnh An không thể làm gì khác hơn là nghe điện thoại.
“A lô ------ Bác Lâm.”
“Cô An, bên chỗ bác xảy ra chút sự cố, hôm nay không có cách nào đi đón cháu, cháu xem đón xe về nhà được không?”
Trong điện thoại truyền tới giọng nói có vẻ già nua của bác Lâm, bối cảnh đầu dây bên kia dường như có chút ồn ào.
“Sự cố? Vậy bác không sao chứ?” Lục Tịnh An khẩn trương.
“Không sao không sao, một chút vấn đề nhỏ thôi.” Bác Lâm an ủi.
Nghe ông luôn mãi cam đoan, lúc này Lục Tịnh An mới gật đầu, “Vậy bác xử lý trước đi, bên này cháu tự giải quyết.”
Cúp điện thoại, cô quay đầu nhìn lại, thấy Phỉ Minh Sâm đã đi cách khoảng mười bước, sắp đi ra khỏi cổng trường.
Lục Tịnh An liếc qua điện thoại di động, cuối cùng vẫn là dậm chân, sải bước đuổi theo cậu ấy.
Phỉ Minh Sâm đi rất chậm, mặc dù mất hết ý chí, nhưng cậu vẫn có chút mong đợi, mong đợi cô gái sau lưng, có thể mở miệng gọi cậu lại.
Chẳng qua cậu đợi đã lâu mà vẫn không nghe được tiếng gọi của cô.
Cậu cười tự giễu một cái, vừa định bước nhanh rời khỏi nơi này, thì cảm giác có người kéo lấy vạt áo từ phía sau.
Cậu hơi ngẩn ra, muốn quay đầu nhìn lại, nhưng lại có hơi sợ.
Cậu rối rắm vài giây, cuối cùng vẫn không nhịn được tò mò cùng mong đợi trong lòng, cậu nghiêng người quay đầu nhìn lại.
Khi nhìn thấy người kéo áo mình quả thật là người mà mình luôn nghĩ đến trong lòng, tim cậu rung động, cảm thấy đập càng nhanh hơn trước.
Thiếu nữ tóc ngắn mới vừa rồi còn một mực kháng cự cậu, lúc này đang dùng đôi tay nhỏ bé nắm lấy vạt áo phía sau, cô ngước mắt nhìn cậu, có chút mất tự nhiên nghiêng đầu qua một bên.
Mặc dù trong lòng vui mừng đến nỗi muốn nóng lòng hoan hô thành tiếng, nhưng Phỉ Minh Sâm vẫn khắc chế bản thân.
Cậu quan sát cô từ trên xuống dưới, cố làm ra vẻ lạnh nhạt hỏi: “Sao vậy?”
Lục Tịnh An mím chặt môi, chỉ cần đứng cạnh cậu ấy, cô đều cảm giác như tim mình đập nhanh không khống chế được, trên mặt cũng không tự chủ mà nóng lên.
Phỉ Minh Sâm không thấy rõ vẻ mặt của cô, song cậu vẫn không thúc giục, kiên nhẫn chờ đợi.
“Bác Lâm xảy ra chút chuyện, không tới được rồi.” Lục Tịnh An ngập ngừng nói.
“Cho nên?” Phỉ Minh Sâm nhíu mày.
Lục Tịnh An cảm giác cả người cực kỳ không tự nhiên, cô nhìn chằm chằm mũi giày, do dự hồi lâu mới nói: “Có muốn cùng nhau đi về nhà không?”
Phỉ Minh Sâm nhìn cô, thiếu nữ cúi đầu, cậu chỉ có thể nhìn được mái tóc mềm mại của cô, lỗ tai xinh xắn nhỏ nhắn, còn có một đoạn gáy trắng nõn như chiếc cổ thiên nga.
Cậu tưởng tượng đến vẻ mặt của cô lúc này, chậm rãi, khóe môi của cậu cong lên.
“Nhưng mà xe tôi hư rồi.” Cậu hắng giọng một cái, nói.
Lời này của cậu ấy rơi vào tai Lục Tịnh An, giống như là đang uyển chuyển cự tuyệt cô vậy, cô cắn môi dưới, bàn tay từ từ buông lỏng vạt áo cậu.
Lục Tịnh An vừa định làm bộ tùy ý nói vậy thì thôi, thiếu niên bỗng đưa tay bắt được tay cô.
Cô nháy mắt, ngẩng đầu nhìn cậu.
Gò má thiếu nữ ửng đỏ, trên làn da trắng nõn lộ ra màu hồng nhạt, khiến cho người ta rất muốn cắn một cái.
Phỉ Minh Sâm thấy cô như vậy, nụ cười trên khóe môi càng sâu hơn.
Cho nên, mới vừa rồi là xấu hổ?
Cậu thầm cảm thấy thoải mái trong lòng, nhưng vì không muốn dọa cho người ta sợ lần nữa, giọng cậu ôn nhu, mỉm cười nói: “Cậu cùng tôi đi sửa xe, sau đó chúng ta cùng nhau đi về nhà được không?”
Lục Tịnh An nhìn thần sắc ôn nhu của cậu ấy, cảm giác giống như bị đầu độc vậy, thuận theo gật gật đầu.
Phỉ Minh Sâm cười một tiếng, đưa tay vén vén tóc ngắn trên trán cô, rồi cứ nắm tay cô như thế, cùng nhau đi đến bãi xe.
Vào giờ này, trong sân trường học sinh không nhiều, hai bên đường trồng cây thường xanh, trong thời tiết này vẫn xanh um tươi tốt, lá xanh rậm rạp.
Giữa những bóng cây đan xen, thiếu niên thiếu nữ cùng nhau bước chầm chậm dưới tàng cây, thỉnh thoảng có thể thấy tay bọn họ nắm thật chặt, được nắng chiều phác họa trên đất thành hình vòng cung đẹp đẽ.
Kế bên trường học có tiệm sửa xe đạp, Phỉ Minh Sâm đẩy xe ra, Lục Tịnh An lặng lẽ đi bên người cậu, thường thường vụng trộm liếc nhìn cậu một cái, lúc bị cậu bắt gặp, lại lật đật dời tầm mắt, nhìn đi nơi khác.
Phỉ Minh Sâm nhướng mày, luôn cảm thấy hôm nay Lục Tịnh An rất kỳ lạ, có điều nghĩ đến cô chủ động muốn cùng cậu đi về nhà, mặc dù có liên quan đến Bác Lâm, nhưng cậu vẫn không thể ngăn được mừng rỡ.
“Chú ơi, lốp xe bị lủng, có thể sửa nhanh một chút giúp cháu không?” Đến tiệm nhỏ, Phỉ Minh Sâm dừng xe lại, nói với ông chủ.
Nghe giọng cậu, hiển nhiên là quen với ông chủ. Quả nhiên, khi ông chủ thấy cậu liền nhiệt tình nói: “Được rồi, chú lập tức vá cho cháu.”
Liếc thấy người đứng sau lưng cậu, ông chủ tò mò nhìn về phía Lục Tịnh An, còn trêu ghẹo: “A, cậu nhóc, mấy ngày không gặp, đã có bạn gái rồi nha?”
Lục Tịnh An không khỏi ngừng một lát, bởi vì lời này của chú kia, mà mặt cô lại bắt đầu đỏ lên.
Phỉ Minh Sâm nhìn cô, cười cười nói: “Chú, chú hiểu lầm rồi, cô ấy chẳng qua là bạn học cùng lớp với cháu thôi.”
“Phải không? Vậy thì ngại quá.” Ông chủ vừa tháo lốp xe ra, vừa nói, “Có điều, cô bé ơi chú nói này, cháu cứ tin tưởng mắt nhìn của chú, cậu chàng này khá lắm đấy, là một đối tượng có thể hẹn hò!”
Mặt Lục Tịnh An đỏ bừng lên, ngược lại không phản đối lời của ông chủ sửa xe, cô liếc nhìn Phỉ Minh Sâm, lại không được tự nhiên nhìn bố trí trong cửa tiệm nhỏ, dáng vẻ rất chi là tò mò.
“Chú à, chú đừng nói nữa, chúng cháu là học sinh cấp 3, yêu sớm sẽ bị bắt lỗi.” Phỉ Minh Sâm thuận miệng nói.
Nghe vậy, Lục Tịnh An ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn cậu, trong mắt có chút tức giận.
Cô cắn cắn môi, nhìn thoáng qua mặt đường, khu vực này không tiện lắm, muốn bắt xe có chút không thuận tiện. Nên đành thôi, cô đi tới bên cạnh như có như không đá đá hòn đá dưới chân.
Khoảng hai mươi phút sau, ông chủ đã vá xong bánh xe.
“Chú, cảm ơn chú, chú cất tiền, chúng cháu đi trước.”
“Được được, đi thong thả.”
Tạm biệt ông chủ, Phỉ Minh Sâm đạp xe tới trên đường, nghiêng đầu nhìn thấy Lục Tịnh An còn đứng tại chỗ, cậu liền gọi cô một tiếng, “Tịnh An, mau lại đây.”
Lục Tịnh An rất không muốn thuận theo ý cậu, nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi bước tới, sắc mặt có vẻ chán ghét.
Cho là cô chờ lâu không vui, Phỉ Minh Sâm sờ đầu cô, áy náy nói: “Tôi với chú ấy đã lâu không gặp, nói chuyện có hơi lâu, xin lỗi.”
Lục Tịnh An liếc mắt, cô vốn không phải vì cái này mà không thoải mái.
“Sao, ăn viên kẹo, không tức giận nha?” Phỉ Minh Sâm lấy trong túi ra viên kẹo sữa, lột giấy gói đưa tới trước mặt cô.
Lục Tịnh An không nhận, chỉ nhìn cậu không chớp mắt, trong mắt dần dần tích tụ lửa giận.
“Sao vậy?” Phỉ Minh Sâm rốt cuộc ý thức được có điều không đúng.
Cậu đưa tay muốn sờ đầu cô tiếp, lại bị thiếu nữ vỗ rớt tay, tay cậu run một cái, viên kẹo kia cũng rơi xuống đất, nhanh như chớp lăn vào trong bụi cỏ, dính đầy đất cát.
Phỉ Minh Sâm nhíu mày, cậu cẩn thận nhớ lại, quả thực không nghĩ ra tại sao lại khiến cô nổi đóa như vậy.
“Tịnh An?” Cậu nhìn chằm chằm vào cô, trong đáy mắt tràn đầy nghi ngờ.
Lục Tịnh An hít một hơi thật sâu, cô nhìn cậu, không để cậu đoán lâu, trực tiếp nói: “Nếu cậu cảm thấy học sinh cấp ba không thể yêu sớm, vậy thì trước kia cậu nói thích tôi, lại coi là cái gì?”
Nhìn mắt cô dần dần đỏ lên, Phỉ Minh Sâm không khỏi giật mình, “Tôi…”
“Tôi ghét nhất người khác lừa gạt tôi!”
Lục Tịnh An trợn mắt nhìn cậu, thừa dịp cậu chưa chuẩn bị, tức giận giẫm một cước lên chân cậu, lúc cậu còn đang ôm chân kêu đau, Lục Tịnh An không nói lời nào theo đường cái đi về phía trước.
“Này, Lục Tịnh An! Cậu muốn đi đâu? Cậu trở lại cho tôi!”
Phỉ Minh Sâm chịu đau, dưới ánh mắt cười nhạo của ông chủ tiệm, đạp xe đuổi theo cô.