Dịch: Mạc Nguyệt
Đó là bức ảnh Hứa Khả, nhiếp ảnh gia chuyên dụng trong nước của Nancy & Deer, yêu thích nhất, chẳng hiểu thế nào mà dữ liệu vừa qua tay Lộ Hứa, ảnh này đã bị loại.
Nhưng dẫu sao người quyết định vẫn là ông chủ, Hứa Khả sẽ không hỏi nhiều, những bức ảnh khác cũng đủ tầm làm bìa tạp chí thời trang rồi.
Giang Thừa Nguyệt có kinh nghiệm làm người mẫu ảnh bìa, nhưng chưa từng tham gia dự án nào chuyên nghiệp thế này. Vẻ tò mò và ngây ngô trong mắt cậu rất phù hợp với nguồn cảm hứng cũng như hiệu quả mà Lộ Hứa mong đợi. Bộ trang phục chính tay anh chỉnh sửa và kiểu trang điểm chiến trận khiến ánh mắt nhìn vào ống kính của cậu thêm một chút khát vọng đầy ý tứ, vết thương dưới đuôi mắt đẩy mâu thuẫn giữa tự do và giam cầm lên tới cao trào, vẻ cuốn hút khó tả làm người ta không kìm được liên tưởng tới nhiều điều.
Hứa Khả phải công nhận khả năng tạo mẫu của Lộ Hứa quá tốt, chẳng trách từ hồi anh về nước tới giờ liên tục có ekip của các nghệ sĩ trong nước gửi hợp đồng cho anh.
Cùng lúc đó, Tắc Kè Hoa họ Trần bật đèn cày đêm trong phòng làm việc, viết kín cả một cuốn sổ tay tâm đắc.
Thật ra Lộ Hứa không nghĩ nhiều, cảm hứng cho bộ ảnh này bắt nguồn từ một bài thơ, ý tưởng trang điểm kiểu chiến trận xuất phát từ vệt son nước màu đỏ hoa hồng anh vô tình quệt lên đuôi mắt cậu ngày hôm đó. Sở trường của anh là phá vỡ những phong cách vốn có, vậy nên lần này anh muốn phá vỡ khí chất thoát tục của cậu.
Những người tham gia chụp ảnh khen không ngớt lời, Lộ Hứa lại thấy giận bản thân. Đối với anh, bức ảnh này là một sự thất bại, bởi anh không thể hoàn toàn phá bỏ. Giang Thừa Nguyệt vẫn thoát tục như thế, còn anh lại thành người sa vào trần tục.
Anh giữ riêng bức ảnh này, nhâm nhi vị đắng của cà phê đen, phác thảo thêm vài ý tưởng lên bảng vẽ điện tử.
Các thiết kế của anh thường bị chê là “làm màu”, “giả ngầu”, “cố lấy lòng hoàng gia nước U”. Trên thực tế, tài năng của anh dẫn trước những người cùng ngành, thương hiệu cũng nhận được rất nhiều lời khen, nên anh chẳng bận tâm tới mấy lời chê bai đó, cũng không định bỏ lối thiết kế quen thuộc của mình.
Nhưng tối nay Giang Thừa Nguyệt dẫn anh dạo chợ trong dòng người đông đúc, quả thực đã khiến anh có suy nghĩ khác.
Các món đồ xa xỉ dựa vào giá cả để xây nên thành lũy ngăn cách với người tiêu dùng phổ thông. Nancy & Deer là một thương hiệu thời trang cao cấp, nên cách vận hành cũng theo lối tư duy này.
Nhưng bây giờ Lộ Hứa lại cho rằng thời trang cao cấp mà mình thực sự muốn làm là những thứ khiến người tiêu dùng yêu thích, khao khát từ tận đáy lòng rồi lại không thể có được, chứ không phải các món hàng dựa vào thương hiệu, giá cả hay đồ đi kèm để đánh lừa người tiêu dùng.
Phải công nhận là Giang Thừa Nguyệt, người có gu thẩm mỹ số âm, đã mang đến cho anh một niềm vui bất ngờ.
Lộ Hứa lắc đầu cười, gập thước dây, quàng qua vai ma nơ canh, sợ mình ngủ muộn quá sẽ ảnh hưởng đến cậu nên lên tầng luôn.
*
Giang Thừa Nguyệt nghe voice chat do đàn chị Phó Du Nhiên gửi tới.
“Chị nghĩ các em nên đổi cờ đội đi, cái logo này quá bé so với diện tích cờ, với lại nhã nhặn quá, không có chất của ban nhạc rock, như thế nhóm em sẽ không chiếm được ưu thế trong lễ hội âm nhạc.”
Logo cờ đội do cậu tự vẽ. Nền cờ màu cam nhạt, bên trên vẽ vài chú bướm vàng và cánh hoa đỏ.
“Thời buổi này, đến cờ đội cũng phức tạp hóa lên rồi.” Giang Thừa Nguyệt ngồi dưới sàn thở dài cảm thán.
Lộ Hứa vừa bước lên cầu thang thì nghe thấy giọng Phó Du Nhiên.
Muộn thế rồi chưa ngủ, còn nói chuyện với con gái nữa.
Anh đứng ở cửa một lát, sau đó nghe thấy câu cảm thán của Giang Thừa Nguyệt.
Cậu vốn đang than phiền, nhưng vào tai anh lại nghe có vẻ thân mật. Anh nhíu mày, vừa vào phòng giọng điệu đã chẳng dễ nghe.
“Cờ của em xấu lắm hả anh?” Cậu hỏi.
“Xấu.” Anh nói thẳng thừng, “Cứ như bỏ bừa trứng xào cà chua vào mì cay vậy. Từ hồi mẫu giáo anh đã không vẽ kiểu đơn giản này nữa.”
Cậu câm nín. Bị đả kích nặng nề, cậu xụ mặt, vứt lá cờ mình nâng niu cả tối sang một bên.
Chê xấu thì thôi đi, anh ấy còn dữ với mình, mất tinh thần gấp bội.
Lộ Hứa giận Giang Thừa Nguyệt giờ này rồi còn nói chuyện với con gái, bại lộ bản chất, đâm chọt hai câu rồi giả vờ giả vịt cầm sách lên đọc, được 15 phút 29 giây mới phát hiện mình đang cầm ngược cuốn Trăm năm cô đơn.
Anh quay đầu định bắt chuyện với cậu, lại phát hiện cậu đã ngủ từ lúc nào không hay.
Cậu thích cuộn người khi ngủ, hệt như thú non không có cảm giác an toàn. Anh biết hôm nào viết nhạc cậu sẽ uống metolanin, vì những nốt nhạc, những tiếng trống sẽ khiến cậu hưng phấn, không ngủ được.
Chắc cậu mệt quá rồi nên giờ quấn chăn thở đều đều, môi hé ra một khe nhỏ.
Phòng ngủ trong căn nhà cũ này khá nhỏ, đến giữa hè mở điều hòa, gió lạnh vừa khéo thổi vào chỗ cậu đang nằm.
Cậu vô thức cuộn chăn lại, dịch vào giữa giường. Nhưng cậu vẫn có chừng mực. Dường như hôm đầu tiên hai người gặp nhau, sự bài xích của anh đã khắc sâu vào xương tủy của cậu, có lật người thế nào cũng chỉ ở trong khoảng giường nhỏ của mình, không vượt qua “đường ranh giới ba – tám”.
Ngoan đến mức phát bực.
Cơn giận bùng lên ban nãy còn chưa tắt hẳn, anh mở điều hòa mức thấp nhất để hạ hỏa cho bản thân, tắt đèn, nằm xuống giường.
Gió điều hòa thổi cả vào giấc mơ của Giang Thừa Nguyệt. Cậu mơ thấy một ngọn núi băng sừng sững, bông tuyết bay tán loạn trong không trung. Cậu mặc bộ đồ ngủ tha thẩn đi trên cánh đồng tuyết rộng mênh mông, bỗng bắt gặp một căn nhà nhỏ giữa rừng.
Anh Lộ đang ngồi bên đống lửa, vẫy tay hỏi cậu có muốn đến sưởi ấm không.
Trong bóng đêm, Lộ Hứa nhắm mắt, dần cảm thấy cơn giận không thể gọi tên trong lòng đã gần tắt. Vừa mới buồn ngủ, anh chợt thấy có sợi gì đó mềm mềm cọ vào ngực mình, hơi ngứa. Mới đầu chỉ là một chút, sau đấy nhiều lên, cuối cùng không thu lại được.
Nửa người anh cứng đờ.
Ban nãy lúc giảm nhiệt độ điều hoa, anh tuyệt đối không có ý xấu. Nhưng có vẻ báo ứng đã tìm đến anh.
Giang Thừa Nguyệt lạnh quá đã vượt ranh giới, dán sát lấy anh tìm hơi ấm, ngủ ngon lành.
Anh không biết phải nói gì. Ngọn lửa vô danh dập rồi, nhưng một ngọn lửa khác lại bùng lên trong tim.
Kyle biến thành fire.
Đến bông bồ công anh trên vai như cũng bị thiêu đốt.
Có chuyện rồi.
Lộ Hứa nằm cứng đờ, tay giơ lên được một nửa lại không biết đặt ở đâu, cuối cùng đành khoác hờ lên vai Giang Thừa Nguyệt, giống như động tác ôm. Phòng để điều hòa mười mấy độ mà anh cảm tưởng như bị nướng trên lửa.
Anh luôn cho rằng trong lòng mình có một bảo tàng mỹ thuật trưng bày tất cả cảm hứng thiết kế từ hồi mười mấy tuổi tới bây giờ, từ những cái tầm thường, chẳng ai biết đến những cái ném bừa ra thị trường cũng có giá từ năm con số trở lên.
Bây giờ có một đóa hoa lửa từ trên trời giáng xuống, san phẳng bảo tàng mỹ thuật của anh, rồi từ mặt đất cháy đen mọc lên một sợi dây leo xanh mơn mởn.
Nơi nào đó trên cơ thể lặng lẽ thức dậy, liên tục cằn nhằn với anh:
Quần áo vướng víu quá.
Chăn thừa thãi quá.
Quần áo của cậu ấy cũng thật thừa thãi.
Chúng ồn ào tới mức làm anh đau đầu. Anh cử động cánh tay, mặt trong cổ tay sượt qua cái gì đó mềm mại, mịn màng. Anh cố suy nghĩ bằng chút lý trí còn sót lại, đó chắc là môi cậu.
*
Vừa tỉnh dậy, Giang Thừa Nguyệt đã phát hiện mình “vượt ranh giới”.
Trong lúc ngủ mơ, cậu đã vô thức vượt qua “Sở hà Hán giới”[1] giữa hai người, hùng hổ lấn chiếm địa bàn của Lộ Hứa.
Cậu chưa tỉnh ngủ hẳn, chợt nhớ lại thái độ hung dữ của anh với mình tối qua trước lúc đi ngủ, bỗng rùng mình ớn lạnh, định vội vàng âm thầm về lại địa bàn bên mình, lại chợt phát hiện cánh tay anh đang đặt lên lưng mình.
Lộ Hứa mở mắt, đôi mắt lam chẳng hề có vẻ ngái ngủ, bàn tay vuốt ve đầu cậu.
Cậu không cựa quậy, tự dưng nghĩ đến chú chim Nancy xa lạ.
Lúc được anh ấy xoa đầu, liệu Nancy có híp mắt lại, không nỡ rời đi như cậu không?
Cậu định đá chăn ra, chuẩn bị xuống giường, nhưng vừa giơ chân lên, đầu gối đã đụng phải cái gì đó cưng cứng.
“Đây là… dương v*t cương trong lúc ngủ?” Cậu hỏi với vẻ ngưỡng mộ.
Quả không hổ là anh Lộ, đến hiện tượng sinh lý bình thường cũng hơn người như vậy.
Lộ Hứa liếc cậu, đôi mắt lam ảm đạm như thể sống không còn gì luyến tiếc.
Hồi tưởng xúc cảm ban nãy, Giang Thừa Nguyệt khen rất chân thành: “Anh to thật đấy. Em ngưỡng mộ lắm.”
Cậu cảm nhận được anh đang không vui, nhưng lại không biết vì sao, thế là truy xuất dữ liệu trong đầu, tìm ra câu nói khiến trai thẳng vui vẻ nhất mình từng thấy trên mạng, học theo nó rồi khen anh.
Quả nhiên, mắt anh dường như đã xanh trở lại.
Lộ Hứa cảm thấy hình như mình lại ổn rồi.
Nhưng tâm trạng anh lại rớt xuống đáy vực khi thấy Giang Thừa Nguyệt đeo khuyên tai.
Cậu chuẩn bị ra ngoài, bây giờ đang đứng trước gương, nghiêng đầu nhìn tai trái của mình.
Trước kia cậu từng nói không được đeo khuyên tai phải, nó có ý nghĩa đặc biệt, trai thẳng đều đeo khuyên trái.
Thế nên bây giờ lúc thấy cậu cúi đầu tìm khuyên tai, anh mới thấy bực bội.
“Aaaa, khuyên tai may mắn của em không thấy đâu nữa.” Cậu đang vội ra ngoài.
Hồi còn ở Thành Đô, cậu mua chiếc khuyên tai này từ một chị bói Tarot, chị ấy nói là đeo nó sẽ gặp may mắn, kiểu như gặp được tình yêu của đời mình.
“Nhất định phải đeo à?” Anh nhướng mắt lên.
“Đẹp mà. Con trai đeo khuyên có khí chất lắm.”
Thật ra chỉ có trai đẹp đeo khuyên tai mới có khí chất. Nhưng anh không tranh luận với cậu.
Anh đến bên tường phòng làm việc, mở ngăn kéo nhỏ, lấy ra một chiếc khuyên tai phải màu bạc hình con hươu, cầm bằng ngón cái và ngón trỏ, huơ nó trước mặt cậu: “Cho cậu mượn một cái nhé?”
Cậu nhận lấy, “Đáng yêu quá! Chỉ có một cái thôi ạ? Em mượn được không?”
“Đeo đi.”
Đây là phụ kiện cho bộ sưu tập mùa sau của Nancy & Deer, còn chưa tung ra thị trường. Sừng hươu được làm theo kiểu 3D, dường như chỉ thiết kế cho tai phải.
Có nhiều người đeo bừa nên Giang Thừa Nguyệt cũng không nghĩ nhiều, đeo khuyên hươu bạc lên tai phải, vác cái cờ “trứng sốt cà chua thêm mì cay” của mình ra ngoài.
Lộ Hứa nghe tiếng đóng cửa, khẽ cong khóe môi, mở tay ra, một chiếc khuyên tai cánh chim màu bạc nằm gọn trong lòng bàn tay anh, chính là chiếc khuyên Giang Thừa Nguyệt tìm mãi không thấy.
*
[1] Theo lịch sử Trung Quốc, thời xa xưa nước Sở và nước Hán nhiều lần gây chiến với nhau hòng thâu tóm thiên hạ, cuối cùng hai bên thương lượng, quyết định lấy Hồng Câu làm ranh giới chia đôi thiên hạ, phía tây sông thuộc về nước Hán, còn phía đông thuộc về nước Sở.