Hai ngọn chân đèn hất ánh sáng lên vị lão nhân tóc bạc trắng, xõa ngang vai. Ngồi trên thạch bàn, vẻ mặt của lão nhân trông khắc khổ và tàn nhẫn. Chỉ nhìn qua chân diện của lão thôi, ai cũng cảm nhận bóng sắc tử vong rờn rợn trước mặt mình. Mặc dù đã ở trong thạch lâu nhưng lão nhân vẫn bị xích chân vào vách đá.
Đường Thẩm nhìn lão, chàng ôm quyền thủ lễ rồi từ tốn nói :
- Thảo sinh là Đường Thẩm.
Lão nhân nhìn chàng.
Đường Thẩm nói tiếp :
- Còn tiền bối?
- Lão phu là Sát Thần...
Chàng nhìn sững lão nhân.
- Tiền bối là Sát Thần...
- Tiểu tử, lạ lắm ư?
- Vãn bối không tưởng tượng được tiền bối là Sát Thần mà lại bị giam trong tòa thạch lâu này, tiền bối là chủ nhân Tử Vong kỳ sao lại bị giam ở đây?
- Lão phu có cần phải nói cho tiểu tử biết không?
Đường Thẩm bước đến trước mặt Sát Thần. Lão nhìn chàng từ đầu đến chân rồi hỏi :
- Tại sao tiểu tử lại vào đây?
- Thảo sinh phạm luật Tử Vong kỳ.
Sát Thần nhìn chằm chặp vào mắt chàng :
- Tiểu tử mà lại dám kháng lại Tử Vong kỳ ư?
Lão vuốt râu :
- Tiểu tử nói lão phu khó nghe lắm đó.
- Sự thật là sự thật... thảo sinh nói ngoa để làm gì?
- Trên võ lâm chưa một ai kháng lại Tử Vong kỳ thế mà ngươi lại dám kháng Tử Vong kỳ thì hỏi sao ta không lấy làm lạ.
- Thảo sinh cũng lấy làm lạ khi biết Sát Thần bị giam trong thạch lâu này.
- Là ngươi ư? Vậy ngươi đã nghe tiếng của lão ư?
- Nói nghe tiếng của tiền bối cũng không đúng, mà chỉ biết có người nhắc đến tiền bối thôi.
- Ai?
- Tử nhân.
- Lão phu chưa từng bao giờ nghe tới cái danh này.
- Thế mà Tử nhân có nhắc đến Sát Thần, tiền bối không biết người ta mà người ta lại biết tiền bối. Lạ thật đó?
- Võ lâm thì có những việc xảy ra chẳng thể nào ngờ đến được.
- Không thể ngờ được thì những chuyện xảy ra với người võ lâm cũng chẳng có gì ngạc nhiên cả.
- Lão phu muốn biết tại vì sao ngươi lại bị dẫn vào thạch lâu này với lão?
- Thảo sinh đã nói, thảo sinh phạm luật Tử Vong kỳ.
- Ý ngươi nói, ngươi kháng lại Tử Vong kỳ.
- Tiểu sinh kháng lại Tử Vong kỳ.
Sát Thần vuốt râu rồi cười khẩy.
- Lần đầu tiên lão phu nghe có người kháng lại Tử Vong kỳ đó. Đúng ra ngươi đã kháng lại Tử Vong kỳ thì ngươi phải chết mới đúng chứ. Sao lại được đưa vào trong này?
- Bởi vì thảo sinh là thuộc hạ của Tử Vong kỳ.
Lão tròn mắt nhìn chàng :
- Ngươi có thể nhắc lại một lần nữa cho ta nghe.
- Thảo sinh chính là thuộc hạ của Tử Vong kỳ.
- Ngươi là thuộc hạ của Tử Vong kỳ mà kháng lại Tử Vong kỳ ư?
- Lương tâm và lý trí của thảo sinh buộc thảo sinh phải hành động như vậy.
- Lương tâm và lý trí?
- Lão phu nghe lạ tai quá.
- Tiền bối nghe lạ tai còn thảo sinh thì ngạc nhiên, thảo sinh những tưởng đâu Sát Thần chủ nhân Tử Vong kỳ đang đi mây về gió trong Trung Nguyên, không ngờ lại bị giam trong thạch lâu này.
- Lão phu là Sát Thần chủ nhân Tử Vong kỳ nhưng ta bị giam ở đây, bị xích trong thạch lâu này bởi vì ta không còn là chủ nhân Tử Vong kỳ nữa.
- Vậy tiền bối là người thất thế sa cơ?
- Cứ cho như vậy cũng được. Thế còn tiểu tử? Ngươi là thuộc hạ Tử Vong kỳ lại kháng Tử Vong kỳ.
Đường Thẩm ngồi xuống bên lão, chàng nhìn Sát Thần lão nhân rồi thuật lại những gì đã xảy ra tại Mai Hoa trang.
Nghe Đường Thẩm thuật xong, lão nhân Sát Thần nhìn chàng :
- Ngươi muốn làm người chính nhân quân tử, không chấp nhận cái ác diễn ra trước mắt mình?
- Thảo sinh không có ý muốn cho mình là chính nhân quân tử gì cả, thảo sinh chỉ không chấp nhận điều bất công xảy ra cho Mai Hoa trang. Tiểu sinh làm theo lương tâm của mình.
- Ngươi biết ngươi có thể chết chứ?
Đường Thẩm nheo mày, chàng nhìn Sát Thần nói :
- Chuyện xảy ra hôm đó nếu không có Kim Diện Nhân tôn giá người đã ban cho thảo sinh cơ hội có được võ công Thiết Bản Chưởng thì tiểu sinh đã không có mặt ở đây. Mạch Kiếm Tùng huynh không phải là đối thủ của thảo sinh.
- Mạch Kiếm Tùng nào đó không phải là đối thủ của ngươi nhưng tiểu tử có thoát khỏi bóng sắc tử vong của Tử Vong kỳ không?
- Thảo sinh cũng không biết, dù sao thì thảo sinh cũng đã làm được một việc có ích. Thảo sinh không giữ lại được mạng của Mai Hoa trang chủ Phương Bích Quần nhưng ít ra cũng giữ được người của Mai Hoa trang không rơi vào huyết cảnh trùng trùng điệp điệp.
- Nghe ngươi nói, lão phu nghĩ ngươi là một đại thiện bồ tát.
- Vãn sinh đâu tự cho mình là đại thiện bồ tát, vãn sinh chỉ hành động theo những gì mà lý trí buộc phải làm.
- Ai cũng có thể nói được mà, nói nhưng chưa chắc đã làm được. Với lão phu lời nói chẳng có ý nghĩa gì cả.
- Những gì thảo sinh nói ra cũng chẳng có ý phô trương với tiền bối, tiền bối hỏi thì thảo sinh nói thôi.
- Lão phu lại có những ý niệm khác trong đầu.
- Tiền bối nghĩ sao cũng được. Còn thảo sinh có ý riêng của mình, mỗi người có một ý nghĩ riêng, chẳng ai giống ai cả, cũng chẳng ai buộc ai phải theo ý nghĩ trong đầu mình.
Chàng nhìn lão nhân gượng cười :
- Nói thế cũng không đúng bởi...
(Mất trang)
- Thảo sinh cũng không muốn tiền bối thổ lộ với thảo sinh, ai cũng có một hoàn cảnh mà. Thảo sinh được ở chung với tiền bối là tốt rồi, thảo sinh sẽ cùng với tiền bối đàm đạo trong thời gian tới và sống qua những ngày buồn chán này.
Sát Thần nhìn chàng :
- Tiểu tử không sống lâu đâu, tiểu tử chỉ có thời gian sống ba ngày thôi.
Đường Thẩm nheo mày :
- Thảo sinh chỉ sống được ba ngày thôi à?
Sát Thần lão trượng gật đầu.
- Tiểu tử chỉ sống được không quá ba ngày, nếu ngươi muốn sống lâu hơn thì phải có lão phu nhúng tay vào.
Đường Thẩm lắc đầu :
- Thảo sinh không hiểu ý của tiền bối.
- Đã có nhiều người như tiểu tử vào thạch lâu này rồi và chỉ sau ba ngày thì sẽ chết thật thê thảm, chết mà không toàn mạng.
Đường Thẩm chau mày, chàng lắc đầu :
- Tiền bối nói vậy là sau ba ngày vãn bối phải chết... vãn bối chết vì cái gì?
- Tiểu tử sẽ chết tại Tử Hý trường chứ không chết bởi lão phu.
Đường Thẩm nheo mày :
- Chết tại Tử Hý trường?
- Không sai.
Chàng gượng cười rồi nói :
- Thảo sinh không tin.
- Hãy tin lời của lão đi.
- Thảo sinh đã bị phá bỏ võ công. Nếu như chủ nhân Tử Vong kỳ muốn giết thảo sinh lúc nào chẳng được. Cớ gì phải đưa thảo sinh ra giết tại Tử Hý trường và phải sau ba ngày bị giam trong thạch lâu này cùng tiền bối.
Sát Thần vuốt râu nhìn chàng :
- Tất cả đều có mục đích cả thôi.
- Mục đích gì?
- Người ta đưa tiểu tử vào thạch lâu này để thử học võ công của lão phu. Nếu như lão phu không truyền thụ võ công cho ngươi thì sau ba ngày ngươi sẽ bị thịt trên Tử Hý trường, để người ta giết ngươi.
- Hóa ra mục đích của chủ nhân Tử Vong kỳ là đưa thảo sinh vào đây thụ giáo võ công của tiền bối.
- Có thụ giáo được võ công của ta thì tiểu tử mới có thể giữ mạng mình trên Tử Hý trường.
- Thật không?
- Lão phu không nói sai đâu.
- Vậy tiền bối có truyền thụ võ công cho vãn bối để giữ mạng không?
- Tất nhiên là không rồi.
- Tiền bối không truyền thụ võ công cho thảo sinh, vậy thảo sinh lấy võ công gì mà bước vào Tử Hý trường chứ? Không ai đưa một người chẳng biết tý võ công, không phải như vậy, thảo sinh bị phế bỏ võ công thì đúng hơn. Một người bị phế bỏ võ công như thảo sinh lại bước vào Tử Hý trường chỉ là trò cười cho thiên hạ thôi.
- Nếu tiểu tử không có võ công của ta thì ngươi sẽ chết trên Tử Hý trường. Người ta muốn như vậy, bằng như lão phu truyền thụ võ công cho ngươi thì chủ nhân ngươi đạt mục đích, y sẽ có được võ công của Sát Thần mà bấy lâu nay y muốn thông qua Đường Thẩm.
Đường Thẩm xoa cằm suy nghĩ rồi nói :
- Thảo sinh đã hiểu ra rồi, chủ nhân Tử Vong kỳ đưa thảo sinh vào thạch lâu chung với tiền bối cốt là muốn tiền bối truyền thụ võ công cho thảo sinh. Huỳnh y Kim diện nhân hy vọng Đường Thẩm giữ được mạng sống của mình. Ngược lại Đường Thẩm cũng là cơ hội cho chủ nhân Tử Vong kỳ có được võ công của tiền bối.
- Tiểu tử hiểu ra rồi đó.
- Tiền bối sẽ không lay chuyển định tâm mà truyền thụ võ công của người cho thảo sinh?
- Không bao giờ, tiểu tử tin đi... ông trời chỉ thể sập xuống đè bẹp cõi nhân sinh này nhưng không bao giờ định tâm của lão phu thay đổi.
- Vậy ba ngày nữa thảo sinh sẽ lên Tử Hý trường?
Sát Thần gật đầu.
- Ba ngày sau tiểu tử sẽ bước vào Tử Hý trường.
- Chắc chắn thảo sinh sẽ chết.
- Điều đó hiển nhiên rồi.
- Nếu như vãn bối muốn sống thì phải thỉnh cầu tiền bối truyền thụ võ công cho mình.
- Không sai.
- Thảo sinh tiếp nhận võ công của tiền bối sau ba ngày mà giữ được mạng của mình trước một sát thủ cao cường ư. Chuyện đó khó tin đó.
- Tiểu tử khích tướng lão?
Đường Thẩm khoát tay :
- Thảo sinh không khích tướng đâu mà chỉ nói ra suy nghĩ của mình.
Chàng nói dứt lời thì thạch môn dịch chuyển. Ỷ Thi bưng mâm thức ăn nóng cùng hai bầu rượu bước vào. Nàng đặt xuống thạch bàn, nhìn qua Đường Thẩm, khẽ buông tiếng thở dài rồi lui ra ngoài thạch sảnh.
Đường Thẩm nhìn lão nhân Sát Thần :
- Đã có thức ăn vào hảo tửu, chuyện sống chết của tiểu sinh tạm gác qua một bên, thảo sinh mời tiền bối dùng bữa.
- Lão phu rất sẵn lòng.
Hai người ngồi xuống thạch bàn đối diện nhau. Đường Thẩm chuốc rượu vào hai chiếc chén vừa hỏi Sát Thần :
- Tiền bối đã ở trong thạch lâu này bao nhiêu lâu rồi?
- Lão phu không còn biết đến thời gian nữa nhưng đã có hàng trăm mạng người đi qua gian thạch sảnh này rồi.
Chàng bưng chén :
- Thảo sinh mời tiền bối.
- Không cần khách sáo vậy.
Lão bưng chén dốc lên miệng uống cạn. Đường Thẩm uống cạn chén của mình, chàng nhìn lão :
- Tại sao chủ nhân Tử Vong kỳ lại quan trọng võ công của tiền bối vậy?
- Bởi võ công của lão phu là thứ võ công tối thượng.
- Võ công của tiền bối là cao thâm nhất ư?
- Lão phu dám tự hào về điều đó.
- Võ công tiền bối cao thâm như vậy sao lại bị giam trong thạch lâu này?
Chàng mỉm cười nhìn Sát Thần rồi nói tiếp :
- Tiền bối... thảo sinh mạo phạm nói câu này.
- Câu gì?
- Núi cao thì vẫn còn núi cao hơn, cao nhân tất hữu cao nhân trị.
- Tiểu tử có thể nói như vậy nhưng với lão phu thì câu nói đó hoàn toàn sai. Lão phu bị giam trong thạch lâu này bởi một âm mưu gian kế chứ công bằng xét về võ công thì trong võ lâm đâu có ai giam được lão phu chứ. Mặc dù chúng phá hủy võ công của lão nhưng vẫn xích vào thạch sảnh. Chúng vẫn sợ ta trốn khỏi thạch sảnh này đó.
Đường Thẩm chuốc rượu ra chén chàng và Sát Thần.
- Tại sao tiền bối không làm một cuộc trao đổi?
- Trao đổi gì?
- Lấy võ công của tiền bối mà đổi lại sự tự do cho mình.
Sát Thần phá lên cười, lão vừa cười vừa bưng chén dốc vào miệng. Đặt chén xuống bàn, lão gắp thức ăn rồi mới nhìn Đường Thẩm nói :
- Ta không tin vào ai cả.
- Trong tình cảnh của tiền bối thì cũng không nên tin vào ai cả.
Chàng nói rồi bưng chén rượu uống cạn. Đặt chén xuống bàn chàng nhìn Sát Thần :
- Tiền bối ở trong thạch sảnh này và đã có bao nhiêu người bước vào đây rồi chết tại Tử Hý trường. Trong những người đã bước vào đây rồi ra đi vĩnh viễn, có ai để lại trong tiền bối ấn tượng nào không?
Sát Thần vuốt râu lắc đầu.
- Không ai cả.
- Tiền bối cũng biết họ sẽ chết như thảo sinh?
- Biết.
Chàng bưng chén rượu uống cạn rồi nhìn lão.
- Tiền bối đúng là người vô tâm lạnh lùng.
- Lão phu biết mục đích của người ta.
- Người ta... vậy đó là ai?
- Thất đại môn phái.
Đường Thẩm lắc đầu.
- Thất đại môn phái... người ta là thất đại môn phái chứ không phải chủ nhân Tử Vong kỳ à?
- Chỉ có ta là chủ nhân Tử Vong kỳ.
Đường Thẩm khoát tay :
- Tiền bối không còn là chủ nhân Tử Vong kỳ rồi. Lời nói đó chính miệng tiền bối nói ra.
Đường Thẩm nhìn Sát Thần.
Lão cũng nhìn chàng, Đường Thẩm ôm quyền thủ lễ :
- Thất đại môn phái là những môn phái nào?
- Đã vào đến tử cảnh rồi mà tiểu tử vẫn còn chưa biết?
- Nếu biết thì thảo sinh đã không hỏi tiền bối làm gì?
- Thất đại môn phái trong võ lâm chính là Võ Đang, Thiếu Lâm, Hoành Sơn, Tung Sơn, Côn Luân, Cái bang và sau cùng là Minh giáo.
- Thất đại môn phái là chủ nhân đích thực của Tử Vong kỳ.
- Cứ cho là như vậy đi khi lão phu còn ở đây.
Chàng gượng cười rồi bưng chén rượu lên :
- Mời tiền bối.
- Uống cạn.
Mặc dù nói vậy nhưng hai người vẫn cứ cạn chén. Đặt chén xuống bàn, lão nhân nhìn Đường Thẩm ôn nhu nói :
- Ngươi có van xin lão phu không?
- Không. Đã có hàng trăm người bước vào thạch sảnh rồi và cuối cùng cũng bước vào tử cảnh. Thảo sinh đâu có đặc quyền đặc lợi gì hơn họ. Chưa hẳn có võ công của tiền bối mà Đường Thẩm tìm được sinh lộ cho mình.
Chàng bưng võ rượu chuốc ra chén. Vừa chuốc ra chén chàng vừa lẩm nhẩm :
- Tiền bối đã biết mục đích của thất đại môn phái là muốn có được võ công của tiền bối, tất cả họ cũng biết tiền bối đang dùng mọi cách chống lại họ. Thất đại môn phái hẳn cũng đã có cách đối phó với tiền bối một khi nắm được võ công của tiền bối.
- Tiểu tử nói không sai.
Chàng nhìn Sát Thần gượng cười :
- Thảo sinh tới số chết thì có võ công xuất quỷ nhập thần cũng chết. Bằng chưa tới số chết thì tử thần chưa đón vãn sinh.
- Tất cả những người vào thạch sảnh này đều muốn van xin lão truyền thụ võ công để giữ mạng mình nhưng tiểu tử thì không.
- Bởi vì thảo sinh đã đoán trước điều gì xảy đến với mình. Không chừng thảo sinh có được võ công của tiền bối thì tiền bối lại là người chết trước thảo sinh đó.
Sát Thần nhìn chàng, lão vuốt râu mỉm cười.
- Tiểu tử cùng một ý nghĩ với ta.
- Vậy nên chúng ta không bàn đến chuyện sống hay chết. Sự chết đến tất sẽ phải chết, cái chết luôn dành cho tất cả mọi người và chẳng có người nào thoát ra được tử cảnh dành cho mình. Những ngày còn lại này bên cạnh thảo sinh vẫn còn có tiền bối bầu bạn là thú vị lắm rồi.
Chàng bưng chén rượu :
- Mời tiền bối.
- Mời tiểu tử.
Đường Thẩm xoay chén rượu trên tay mình rồi nhìn Sát Thần ôn nhu nói :
- Tiền bối có bao giờ nghe nói đến Kim đồ không?
Đôi chân mày của Sát Thần nhíu lại.
- Kim đồ... tiểu tử biết Kim đồ à?
- Thảo sinh chỉ mới nhìn qua Kim đồ nhưng hình như nó chỉ có nửa bức Kim đồ mà thôi. Chính vì Kim đồ mà Bạch Vân trang rơi vào huyết cảnh, không một ai sống sót.
- Tiểu tử biết Bạch Vân trang chủ Mậu Tương Phi.
Chàng lưỡng lự nhìn Sát Thần :
- Thảo sinh biết nói thế nào với tiền bối đây?
- Tiểu tử không nói cũng không sao, lão phu chẳng tìm hiểu làm gì. Đúng như tiểu tử nói, ngươi chỉ có thể thấy nửa bức Kim đồ, nửa bức Kim đồ còn lại thuộc về lão phu nhưng sau đó nó thuộc về thất đại môn phái. Nửa bức Kim đồ còn lại được chia ra làm bảy mảnh. Mỗi một đại môn phái giữ một mảnh.
- Kim đồ chứa đựng những gì mà giới võ lâm quan tâm vậy?
- Chưa ai biết trong Kim đồ chứa những gì nhưng tương truyền ai hiểu được Kim đồ thì người đó là thiên hạ đệ nhất nhân, là chủ nhân của võ lâm. Đúng hơn sẽ là Minh chủ võ lâm. Nhưng muốn hiểu được trong Kim đồ chứa những gì thì trước tiên phải có được Kim đồ.
Đường Thẩm lắc đầu :
- Người võ lâm chẳng một ai biết an phận cả.
- Nếu giới võ lâm biết an phận thì ta đã là Võ lâm Minh chủ.
- Đã là người an phận thì không nên bước chân vào chốn võ lâm.
- Tiểu tử có an phận không?
Đường Thẩm gượng cười :
- Thảo sinh rất muốn làm một gia sư nhưng cuộc đời thì khác. Ý của thảo sinh như vậy nhưng cuộc đời chưa hẳn đã cho thảo sinh toại nguyện ý của mình.
Chàng bưng vò rượu chuốc ra chén của Sát Thần, vừa chuốc chàng vừa nói :
- Cũng như tiền bối, ý của tiền bối cũng muốn làm Minh chủ võ lâm nhưng cuộc đời đâu cho tiền bối toại nguyện đâu.
- Ai cũng có tham vọng cả.
- Nếu người chẳng có tham vọng chẳng phải là người, đã sinh ra làm người thì phải gắn với tham vọng.
Chàng nhìn Sát Thần.
Thạch môn lại dịch mở, Ỷ Thi bước vào. Nàng đi đến bên thạch bàn của Sát Thần và Đường Thẩm. Hơi khom người xuống dưới với vẻ thành kính, nàng liếc nhanh qua Đường Thẩm rồi nhìn lại Sát Thần.
- Tiểu nữ đến hầu hạ tôn giá.
Sát Thần đứng lên.
Đường Thẩm nhìn lão rồi định nhãn lại Ỷ Thi.
Sát Thần dõi đôi mắt nhìn xuống Đường Thẩm :
- Tiểu tử cứ thư thái và chờ đợi cái chết đến với mình.
Nói dứt câu lão cùng Ỷ Thi song hành bước về phía tấm bình phong nơi góc thạch sảnh. Hai người lẩn vào sau bức bình phong đó. Đường Thẩm bưng chén rượu, chàng còn chưa kịp dốc chén rượu vào miệng thì nghe tiếng cười khanh khách của Sát Thần cất lên lồng lộng, cùng với tràng cười tiếu ngạo đó là tiếng xích sắt khua leng keng nghe rợn cả cột sống.
Chuyện gì xảy ra phía sau bức bình phong Đường Thẩm không thấy được nhưng tràng tiếu ngạo của Sát Thần đạp vào thính nhĩ chàng tạo ra trong chàng sự ác cảm đối với con người này.
Chàng dốc chén rượu uống cạn, vừa đặt chén xuống bàn thì tràng cười tiếu ngạo khả ố của lão lại cất lên. Nghe tràng tiếu ngạo đầy âm vực khả ố đó, Đường Thẩm bưng cả vò rượu tu ừng ực. Chàng không muốn nghe tiếng cười đó nữa bởi nó tạo ra trong chàng những hoạt cảnh tởm lợm mà chàng không muốn nghĩ tới.
Khi Đường Thẩm uống cạn vò rượu thì Ỷ Thi ở sau bức bình phong bước ra. Đường Thẩm nhìn nàng, chàng nhận ra ánh mắt ưu buồn vời vợi trong đáy mắt Ỷ Thi, nhìn xiêm y xốc xếch của Ỷ Thi cũng đủ đoán biết chuyện gì vừa xảy ra giữa nàng với lão.
Đường Thẩm nhìn xuống mũi giày mình, chàng nghĩ thầm: “Tại sao nàng phải an phận như vậy chứ?”.
Ỷ Thi bước qua Đường Thẩm mà mặt cúi xuống như muốn né tránh tiếp nhận ánh mắt của chàng, nàng mở thạch môn rồi lẩn nhanh ra ngoài.
Sát Thần lão quỷ từ sau bức bình phong bước ra, lão vừa bước đến thạch bàn vừa phủi vạt áo bằng vải gai.
Lão nhìn chàng vuốt râu mỉm cười. Nụ cười của lão càng khiến Đường Thẩm có ác cảm hơn.
- Tiền bối hành sự như vậy có đúng với đạo lý không?
- Ai cũng có chức nghiệp của riêng mình cả... ngươi đừng quá bận tâm. Lão phu là tù nhân nhưng lại là tù nhân mà thất đại môn phái không thể giết được. Trái lại thất đại môn phái còn cho người hầu hạ chăm sóc, còn ngươi là tù nhân phải chết ngoài Tử Hý trường.
- Thảo sinh có chết cũng không mất đạo làm người.
- Tiểu tử nói hay lắm bởi vì người chưa bước vào tử cảnh.
Lão nói rồi với tay bưng vò rượu và nhận ra rượu trong vò không còn. Lão nhìn Đường Thẩm :
- Tửu lượng của ngươi khá lắm.
- Thảo sinh uống rượu để không nghe tiếng cười khả ố của tiền bối.
- Ta cười rất khả ố sao?
- Rất khả ố, trước khi nghe tiếng cười đó, thảo sinh có phần ngưỡng mộ tiền bối nhưng bây giờ thì không. Kể từ lúc tràng tiếu ngạo kia cất lên, trong mắt thảo sinh thì tiền bối không xứng là trưởng tôn.
Chân diện Sát Thần đanh lại.
- Tiểu tử... Ngươi muốn gì ở ta?
- Ở tiền bối chẳng có điều gì để thảo sinh muốn.
Sát Thần lão quỷ lừ mắt nhìn chàng, gằn giọng nói :
- Tiểu tử... ngươi mạo phạm ta rồi đó.
- Trước khi nói câu đó, tiền bối hãy nhìn lại mình.
Lão trừng mắt nhìn Đường Thẩm, vuốt râu cười khẩy. Sát Thần lão quỷ chấp tay sau lưng thả bước về phía thạch sàn, lão dừng bước giả lả nói :
- Cho dù ngươi có ngưỡng mộ ta hay không thì ba ngày sau ngươi cũng chết, lão phu cũng chẳng cần phải bận tâm làm gì.
Lão nói rồi nằm dài xuống thạch sàn, gát tay lên trán nhắm mắt lại. Chẳng mấy chốc lão chìm vào giấc ngủ ngon lành, cất tiếng ngáy như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Đường Thẩm nhìn lão rồi đứng lên, chàng đi đến vách thạch sảnh, quay mặt nhìn vách đá, cất tiếng ngâm:
Đình đình sơn thượng tùng
Sắc sắc cốc trung phong
Phong thanh nhạt hài thịnh
Tùng chi nhất hà kình
Băng sương chính thảm thê
Chung tuế thưởng đoan chính
Khí bất ly ngưng hàn
Tùng bách hữu bản tính.
Dịch:
Cao ngất tùng trên núi
Vì vèo gió trong khu
Mạnh thanh tiếng gió rít
Nhành tùng vẫn cứ xòe
Băng sương thật thảm thê
Suốt năm đều thế cả
Nếu không chịu lạnh tê
Tùng bách nào đáng kể.
Chàng vừa dứt tiếng ngâm thì Sát Thần lão quỷ ngồi lên nhìn Đường Thẩm.
- Tiểu tử... ngươi muốn nói ai là tùng là bách?
Đường Thẩm không nhìn lại nhạt nhẽo nói :
- Ai cũng có thể là tùng là bách nếu biết giữ đạo làm người. Riêng tiền bối thì không.
Chân diện Sát Thần lão quỷ tái hẳn đi. Lão gằn giọng nói :
- Ngươi không được mạo phạm ta.
- Người không trọng mình thì sao bắt người khác trọng mình được.
Sát Thần lão quỷ đứng hẳn lên.
Chàng nghe tiếng xích khua lẻng xẻng nên buộc phải quay mặt lại nhìn.
Sát Thần lão quỷ sầm sập bước đến trước mặt chàng.
- Tiểu tử dám mạo phạm lão phu.
Vừa thốt ra lời đó, lão dựng hữu chưởng qua khỏi đầu. Đường Thẩm trừng mắt nhìn vào mặt lão.
Ánh mắt của chàng như toát ra quyền uy của một chủ nhân chiếu vào kẻ tội đồ. Chẳng biết ánh mắt đó tác động thế nào đến lão Sát Thần mà lão từ từ hạ hữu chưởng xuống.
Lão buông tiếng thở dài rồi nói :
- Nếu trước đây... mạng ngươi đã không còn.
- Đừng nói với tại hạ những điều đó.
Nói dứt câu Đường Thẩm quay mặt vào vách đá.
Sát Thần lão quỷ đanh mặt lại, lão từ từ thối bộ ra sau kéo theo sợi dây xích khua lẻng xẻng. Lão ngồi thịch xuống sàn mà mắt đăm đăm rọi vào lưng Đường Thẩm.
Chẳng biết lão nghĩ gì mà chợt buông tiếng thở dài.
Thạch môn lại dịch mở.
Người bước vào là Kim diện huỳnh y nhân. Đường Thẩm dõi mắt nhìn huỳnh y Kim diện nhân.
Lão Sát Thần đanh giọng lạnh lùng nói :
- Hắn là kẻ được lựa chọn.