*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mạch máu xanh nhạt ở cổ tay bị Thích Thời An dùng lòng bàn tay nắm lấy, Thẩm Đa Ý di chuyển ngón tay muốn tránh ra, nhưng sau hai ba lần đều thất bại, dù sao cậu cũng không biết đối phương đã từng được huấn luyện chiến đấu.
“Thích tiên sinh, phải tiếp tục ngồi xổm như thế này sao?” Thẩm Đa Ý ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của Thích Thời An, sau đó bình tĩnh lên tiếng hỏi. Thích Thời An rốt cuộc cũng buông lỏng tay ra, trông giống như một đứa trẻ phải nộp hết tiền lì xì của nó vậy, rất không nỡ.
Toàn bộ hạt dẻ được nhặt lại để vào túi, Thẩm Đa Ý đứng lên, đặt bài báo cáo phân tích lên mép bàn làm việc. Bản báo cáo kia nằm một bên đống văn kiện chồng chất như núi, trông có vẻ vừa cô đơn vừa mỏng manh, cậu tránh ánh nhìn chăm chú của Thích Thời An, nói: “Báo cáo tôi để đây, nếu có vấn đề gì tôi sẽ sửa lại sau.”
Bản báo cáo này chẳng qua chỉ là thủ đoạn để hủy buổi tiệc chào mừng của Chương Dĩ Minh, trong lòng hai người đều hiểu, Thích Thời An cũng cấp cho Thẩm Đa Ý một bậc thang đi xuống, nói: “Giờ có rất nhiều văn kiện cần phải xử lý, đợi tôi làm xong sẽ xem báo cáo của em.”
Thẩm Đa Ý di chuyển nửa bước: “Vậy tôi quay lại làm việc đây.”
Thích Thời An cố tình không lên tiếng, khiến đối phương tưởng rằng anh đã ngầm đồng ý, đợi tới lúc người ta quay người đi lại một phát bắt được, vô lại nói: “Hạt dẻ rang đường không phải cho tôi à, sao em còn muốn đem đi.”
Thẩm Đa Ý nhanh chóng nhét túi hạt dẻ vào trong ngực Thích Thời An, Thích Thời An thỏa mãn nhận lấy, lại hỏi: “Túi này tôi mua cho em ——”
“Tôi không muốn.”
Thẩm Đa Ý ngắt lời anh, sau đó tránh ra rời đi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, văn kiện xếp chồng trên bàn vẫn cao như trước, Thích Thời An sững sờ dựa vào mép bàn, bên chân toàn bộ đều là vỏ hạt dẻ.
Lúc đó không muốn, giờ cũng không muốn.
Vậy em có muốn tăng lương không?
Thẩm Đã Ý đối với việc thăng chức, tăng lương chả có mong đợi gì, trên đường quay về văn phòng, trong lòng là đủ loại mùi vị. Thích Thời An ở trong trí nhớ, từng giúp cậu ở hộp đêm, từng vây chặt lấy cậu ở quán bar, còn từng đợi cậu ở Quốc Tân nữa.
Thái độ lúc mềm lúc cứng, lúc thì có vẻ như rất quan tâm mình, lúc lại có vẻ như không xem mình ra gì.
Cho đến bây giờ, cậu vẫn không biết đối phương là loại người gì, cũng không biết đối phương xem mình là gì. Thậm chí trong lòng cậu cũng không chắc, luôn mơ hồ lo lắng đối phương sẽ đem công việc cậu từng làm ngày xưa, bàn tán với người khác vào những lúc rảnh rỗi.
Cậu rất sợ lời đồn đãi nổi lên khắp mọi nơi.
Thích Thời An mười mấy tuổi đã lang thang ở các chốn ăn chơi, còn liên tiếp dùng đủ trò lưu manh để quấn lấy người ta. Thẩm Đa Ý về tới phòng làm việc của mình, dựa vào cửa thúc giục bản thân nhanh chóng rút ra khỏi hồi ức.
Cậu bỗng nhớ đến lời Mạnh Lương: “Ăn chơi thành tính, nam nữ không tha.”
Thích Thời An vẫn không biết hình tượng của bản thân đã rơi từ vực sâu vạn trượng xuống mười tám tầng địa ngục, ăn xong hạt dẻ lại tiếp tục làm việc, anh phải giải quyết sạch sẽ những vấn đề tích lũy lại mấy ngày qua.
Số văn kiện chưa xem dần dần giảm bớt, số xem xong bên cạnh thì lại từ từ cao lên, ba cái máy tính trên bàn làm việc, hiện lên mấy biểu đồ hướng đi của các chi cổ phiếu khác nhau, thỉnh thoảng anh liếc qua nhìn, cuối cùng nhìn vào biểu đồ chu kì của thị trường chứng khoán Thượng Hải, rồi liền mở một cuộc họp với bộ phận đầu tư cổ phiếu.
Thích Thời Ân bận rộn không chú ý tới thời gian, đến nỗi khát nước không chịu nổi nữa mới nhớ tới việc uống nước, anh nhìn ly nước trống rỗng nhấn điện thoại nội tuyến: “Annie, cô muốn tôi chết khát à?”
Annie gần như là lập tức đẩy cửa bước vào, bước nhanh tới trước bàn cầm lấy ly, cô mặc giày cao gót suýt chút nữa đã bị vỏ hạt dẻ làm ngã. Lúc cô bưng nước đi vào lần nữa, tiện thể dọn luôn đóng rác bỏ vào túi, nhắc nhở: “Thích tiên sinh, nên ăn cơm trưa rồi, ngài muốn ăn trong nhà ăn nhân viên hay là đi ra ngoài?”
Thích Thời An liếc nhìn đồng hồ, lúc này mà muốn đặt chỗ thì cũng đã muộn, anh nghĩ một lúc rồi nói: “Nhà ăn nhân viên đi. Đúng rồi, buổi tối đặt chỗ tại nhà hàng Hạ Thiên, toàn bộ tầng ba, tầng bốn. Còn nữa, thông báo cho các bộ phận, ban ngành ba giờ họp.”
“Được, tôi lập tức gọi điện xác nhận.” Annie chuẩn bị đi ra ngoài.
Thích Thời An lên tiếng: “Đợi chút, lúc họp gọi thêm phòng tư vấn nữa.”
Thật ra phòng tư vấn thuộc sự quản lý của Chương Dĩ Minh, hai bên bình thường nước sông không phạm nước giếng, nhưng vũng nước trong lòng Thích Thời An đã gợn sóng lăn tăn, anh liền không thèm để ý tới những cái khác nữa, chỉ muốn múc một bầu nước của đối phương lại đây thôi.
Thời gian hơi muộn, nhà ăn nhân viên không có người nào, cũng không có món gì ngon, lúc Thích Thời An đến vừa vặn nhìn thấy Chương Dĩ Minh đang đứng dưới cục nóng của điều hòa nói chuyện điện thoại.
“Tặng cô xe thể thao, cô cố ý gây tai nạn bắt tôi đi qua đi lại giữa bệnh viện và đồn cảnh sát, tôi tốt bụng lại tặng cô thêm một chiếc mới, giờ lại tới làm một bộ không cần tiền chỉ muốn yêu là sao.”
“Tôi không sợ chia tay quá đắt, mà là sợ chia tay quá mệt.”
Chắc là do mấy ngày nay theo chủ nhiệm Vương của phòng giao dịch chứng khoán quá lao tâm khổ trí, lúc này Chương Dĩ Minh vô cùng nóng nảy, không chút mảy may nhớ tới việc đã từng vui vẻ với người bên kia điện thoại như thế nào. Rốt cuộc điện thoại cũng cúp trong tiếng gào khóc, anh quay mặt nhìn thấy Thích Thời An đang rảnh rỗi mà nhìn mình.
“Chia tay thành công rồi hả?” Thích Thời An vân đạm phong kinh: “Muốn thảo luận với anh một chuyện, nhưng đừng ngộ thương tôi.”
Chương Dĩ Minh thuận tay kéo ghế ngồi xuống: “Một tháng anh chia tay không biết bao nhiêu lần, lần này xem như gặp phải Waterloo rồi. Mẹ nó chứ, quen biết nhau lúc uốn éo trên sàn nhảy, cô ta còn muốn bạc đầu giai lão nữa hả?”
(Trận Waterloo (phiên âm: Trận Oa-téc-lô) diễn ra vào ngày chủ nhật 18 tháng 6 năm 1815 tại một địa điểm gần Waterloo, thuộc Bỉ ngày nay. Đây là một trong những trận đánh nổi tiểng nhất và cũng là dấu chấm hết cho cuộc chiến tranh Napoléon. Đại quân Pháp (La Grande Armée) dưới sự chỉ huy của Hoàng đế Napoléon I đã bị đánh bại bởi liên quân của Liên minh thứ bảy, bao gồm quân Anh và đồng minh do Thống chế Arthur Wellesley, Công tước thứ nhất của Wellington chỉ huy và quân Phổ do Thống chế Gebhard von Blücher chỉ huy. Đây là trận đánh kết thúc chiến dịch Waterloo và cũng là trận đánh cuối cùng của Napoléon. Thất bại ở trận đánh này đã đặt dấu chấm hết cho ngôi vị Hoàng đế Pháp của Napoléon và Vương triều Một trăm ngày của ông – ý chỗ này là gặp chuyện nan giải.)
Đầu bếp đem món ăn đã làm riêng lên, Thích Thời An nếm thử một miếng trước, hỏi: “Vậy gần đây anh đang cử án tề mi* với ai?”
(*举案齐眉 – Nâng mâm ngang mày – chỉ vợ chồng tôn kính nhau. Đời Đông Hán, bà “Mạnh Quang” 孟光 dọn cơm cho chồng dâng lên ngang mày, tỏ lòng kính trọng. Chỉ sự vợ chồng kính trọng nhau (đối đãi như khách quý)
“Một sinh viên, đang học Côn Khúc.” Chương Dĩ Minh nhanh chóng hạ đũa, “Là con trai, anh vừa làm cậu ta vừa bắt cậu ta hát, tiếng kêu rất hay, anh còn tưởng là có một con chim hoàng anh bay vào nữa cơ.”
(Côn Khúc (崑曲), là một trong những loại hình cổ nhất của nghệ thuật ca kịch Trung Quốc, được UNESCO đưa vào danh sách Kiệt tác truyền khẩu và phi vật thể nhân loại năm 2001. Theo sách Nam từ dẫn chính thì Côn khúc có nguồn gốc tại Côn Sơn, Tô Châu vào cuối thời nhà Nguyên (khoảng thế kỷ 14). Ngay từ khi ra đời Côn khúc đã được các hoàng đế nhà Minh như Minh Thái Tổ, Minh Thế Tông chú ý, nhiều vở truyền kì trở nên nổi tiếng trên sân khấu côn khúc như Ngọc quyết kí, Minh phượng kí, Hoán sa kí. Côn khúc tiếp tục là loại hình ca kịch phổ biến ở Trung Quốc thời nhà Thanh và đầu thời Trung Hoa dân quốc trước khi lụi tàn vào giữa thế kỷ 20, đặc biệt là trong thời gian Cách mạng Văn hóa. Đây là thể loại nghệ thuật âm nhạc nổi tiếng nhất của vùng Giang Nam, âm vực tiếng ca trong thể loại Côn khúc nhất thiết phải ngân vang, uyển chuyển và kéo dài, động tác phải dứt khoát, tư thế phải đẹp, đồng thời, vũ điệu và lời ca phải phối hợp đồng bộ, tất cả phải được hài hòa một cách tỉ mỉ và tinh tế. Quê hương của Côn khúc là một thị trấn nhỏ có tên là Thiên Đăng.)
Thích Thời An không nhịn được nhăn mày: “Ngưng, tôi bắt đầu cảm thấy buồn nôn rồi đó.”
Thích Thời An dừng đũa, hiếm thấy mà thay đổi thành vẻ mặt vừa chân thành vừa đáng yêu: “Anh Minh, giao phòng tư vấn cho em đi.”
“……” Chương Dĩ Minh nhai miếng măng bương đào mùa đông tươi giòn, “Chúng ta phân công nhau hợp tác, tất cả các bộ phận ban ngành dưới tay cậu anh chưa bao giờ can thiệp vào, tài khoản của công ty cũng là một mình cậu lo liệu, đúng không? Phòng tư vấn nắm giữ huyết mạch kinh doanh, giờ cậu đòi cái đó chẳng khác nào chặt đứt xương cánh tay của anh.”
(Măng bương đào)
Thích Thời An bị tăng vọt adrenalin* làm đầu óc choáng váng, lúc này bị bát cơm thứ ba ép xuống, đầu óc khôi phục lại tỉnh táo, cười nói: “Đùa thôi, ý tôi là, về sau khi bên chúng tôi họp, bổ sung thêm phòng tư vấn nữa là tốt nhất.”
(*Khi đối mặt với nguy hiểm, đa số động vật có một cơ chế phòng vệ tự nhiên. Trong tình huống bị đe dọa hay căng thẳng, cơ thể tiết ra hormone adrenaline hay epinephrine. Còn có cách gọi khác mà anh em hay dùng là “máu điên”. Nó sẽ kích hoạt tất cả các cơ chế và bản năng sinh tồn của động vật. Nó đưa cơ thể vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu – chắc ý tác giả là Thích Thời An nổi máu điên)
Đã nắm giữ huyết mạch kinh doanh, vậy thì phải thường xuyên hiểu rõ phương hướng của thị trường và hoạt động của phòng kỹ thuật, Chương Dĩ Minh nhún nhún vai: “Thực ra phải sớm bổ sung mới phải, bớt việc họp xong phải truyền đạt lại, phiền phức.”
“Ừ, anh hiểu là được rồi.” Cảm giác chắc bụng của hạt dẻ rất mạnh, đến nỗi Thích Thời An mới ăn được ba bát cơm đã hạ đũa, “Buổi chiều họp chắc sẽ rất mệt, nên buổi tối tôi đã đặt chỗ ở nhà hàng mời mọi người ăn cơm rồi, anh chia tay xong cũng qua đó luôn đi.”
Bởi vì thời gian nghỉ trưa ngắn ngủi nhưng rất quý giá, nên Thích Thời An ở lại nhà ăn không lâu lắm, ăn xong chùi miệng liền rời đi. Anh tiện đường đi tới mấy phòng nghỉ xem thử, nhưng không vào cửa, sợ sẽ khiến nhân viên căng thẳng.
Ánh mắt anh đảo quanh mấy vòng, nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng của Thẩm Đa Ý đâu, Thích Thời An đi bộ đến cửa phòng tư vấn, làm cô gái đang trực ở bàn lễ tân sợ hết hồn, anh lạnh lùng đi qua nói: “Cô tiếp tục trang điểm đi, không cần phải để ý đến tôi.”
Tất cả các gian ô vuông làm việc đều chẳng nhìn thấy ai, có người ra ngoài ăn cơm chưa về, có người đang tán gẫu ở phòng nghỉ, chỉ có lẻ tẻ vài người đang gục xuống bàn nằm ngủ. Anh nhẹ nhàng đi tới cửa phòng làm việc của tổ trưởng, xuyên qua cửa sổ thủy tinh thấy Thẩm Đa Ý đang gục xuống bàn.
Lúc này Thích Thời An mới nhận ra trên người Thẩm Đa Ý không mặc âu phục, mà mặc một cái áo len dệt màu xanh nước biển, cổ tay áo hơi rộng được xắn tới khuỷu tay, lộ ra hai cánh tay mảnh khảnh. Trên cổ tay phải đeo một cái đồng hồ không thấm nước kiểu dáng là loại mà chỉ có học sinh cấp ba mới thích.
Thẩm Đa Ý yên tĩnh nằm ở đó nghỉ ngơi, mang theo màu xanh nước biển nhẹ nhàng hô hấp dưới ánh mặt trời.
Thích Thời An không dời mắt nổi, anh nhớ tới cây hoa cẩm tú cầu màu xanh lam ở nhà.
Cấp dưới rất giống boss, nên hiệu suất làm việc của Annie rất cao, đặt nhà hàng xong, phát thông báo, còn nhanh chóng chuẩn bị văn kiện để đăng lên hệ thống, về sau bộ ngành của Thích Thời An họp, phòng tư vấn cũng phải tham gia.
Thay đổi bất kỳ điều khoản nào ở một công ty nhiều người nhiều miệng đều sẽ được bàn bạc thêm mấy ngày, tâm lý của cấp trên cũng sẽ bị phỏng đoán liên tục. Từ đó phòng tư vấn đều phải họp ở hai bên, hai ông chủ đối với phân lượng của bộ phận tư vấn cũng phải đánh giá lại từ đầu.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp suy nghĩ gì, đã phải chạy lên tầng ba mươi để họp.
Các phòng dưới quyền Thích Thời An đều ngồi theo vị trí bình thường, quản lý của phòng tư vấn và vài tổ trưởng đành phải ngồi ở phía sau. Thẩm Đa Ý vừa tới công ty không bao lâu, nên tự giác ngồi xuống sau cùng.
Thích Thời An liếc mắt nhìn, nghiêng đầu nói: “Annie, lấy kính của tôi tới đây.”
Đèn lớn tắt, chỉ còn lại ánh sáng ở trên bục, văn bản chính sách thì chỉ cần có những từ biết là sẽ hiểu được, cho nên lướt qua rất nhanh, hơn mười tấm biểu đồ chỉ số tiêu biểu từng cái một đều được phân tích, mở rộng ra rất nhiều khả năng khác nhau, đây là phương pháp họp của Thích Thời An.
Thẩm Đa Ý cầm bút ở ngón trỏ và ngón giữa, tập trung nhìn chằm chằm nội dung của hình chiếu.
“Năm ngoái công ty liên tục đầu tư ngắn hạn, giờ là lúc quan tâm đến hai phương diện kim loại quý và hóa chất, nhưng trọng tâm phải dần dần chuyển sang đầu tư ngoại tệ.” Thích Thời An chắc đã dưỡng thành thói quen, anh thuận tay ném khuy măng séc lên bàn, sau đó xắn tay áo lên.
Trên màn hình xuất hiện chỉ số Hang Seng*, Thẩm Đa Ý nhanh chóng vẽ những trục số đơn giản vào trong sổ ghi chép, cũng dùng một vài mô hình toán học để tạo bảng so sánh đại thể giữa các hạng mục số liệu.
(*Chỉ số Hang Seng là chỉ số chứng khoán được xây dựng dựa trên giá trị vốn hóa thị trường của các công ty lớn nhất ở Hồng Kông. Nó được sử dụng để ghi lại và theo dõi những thay đổi hàng ngày của những công ty lớn nhất trên thị trường chứng khoán Hồng Kông và là chỉ số biểu chính biểu hiện tình hình hoạt động của toàn bộ thị trường Hồng Kông. 40 công ty được tính đại diện cho khoảng 65% giá trị vốn hóa trên thị trường chứng khoán Hồng Kông. Chỉ số Hang Seng được đưa ra vào ngày 24 tháng 11 năm 1969 và hiện được duy trì bởi công ty HSI Services Limited, đây là một công ty bị nắm giữ 100% bởi ngân hàng Hang Seng – ngân hàng lớn nhất đăng kí và niêm yết tại Hồng Kông xét về giá trị vốn hóa thị trường.), tất cả mọi người đều bắt đầu tự động thu nhận các số liệu trên biểu đồ, Thích Thời An không kiên nhẫn, tự mình nói xong trực tiếp cắt ra một tấm Dollar index (Dollar Index là một chỉ số dùng để đo giá trị của đồng Dollar trên thị trường tiện tệ thế giới. Giá trị của nó được xác định bằng cách tính bình quân gia quyền của các đồng tiền khác nhau (trong rổ tiền tệ được chọn) tương đối so với đồng USD.
Chỉ số cơ bản là 100 từ tháng 3 năm 1973.)
Thích Thời An nhìn thấy, dừng lại hỏi: “Tổ trưởng Thẩm, mất bao nhiêu thời gian để có thể đánh giá chính xác xác suất trên thị trường xuất hiện những người bán khống?”
(Bán khống trong tài chính có nghĩa là một cách kiếm lợi nhuận từ sự tụt giảm giá của một loại chứng khoán như cổ phần hay trái phiếu. Phần lớn các nhà đầu tư theo lâu dài một khoản đầu tư, hy vọng rằng giá của loại chứng khoán đó sẽ lên)
Thẩm Đa Ý ngẩng đầu trả lời: “Năm phút, nhưng tôi thường thiên về đánh giá xác suất xuất hiện người mua vào liên tục trong thị trường hơn.”
Vấn đề lại quay trở về bản báo cáo lúc trước. Báo cáo trước kia của Thích Thời An dự báo tình hình không tốt lắm, trong khi bản báo cáo của Thẩm Đa Ý lại cho rằng rất khả quan, lúc này lại một lần nữa nảy sinh bất đồng.
Thích Thời An mở lại tấm ảnh chỉ số Hang Seng, nói lại ý kiến của mình, sau đó xuyên qua thấu kính nhìn về phía dưới bục: “Cho nên chỉ số Hang Seng sang năm rất có thể sẽ giảm mạnh, chỉ số của đồng dollar tuy rằng ở vị trí cao, nhưng cũng có thể sẽ xoay ngược lại và giảm xuống. Tổ trưởng Thẩm, tôi đã thay đổi được cái nhìn của cậu chưa?”
Thẩm Đa Ý trả lời: “Cho dù là chỉ số trên toàn cầu cộng hưởng vào chu kỳ tăng của giá, cũng vẫn như cũ, sẽ có tồn tại những quan điểm thận trọng, cho nên tôi tôn trọng quan điểm của mỗi người, hơn nữa cũng giữ lại ý kiến của mình”
Thích Thời An ngừng lại vài giây, sau đó bỏ kính mắt xuống, anh bỗng nhiên cảm thấy chuyện có thể thấy rõ ràng dung mạo hay không đã không còn quan trọng nữa, tựa như việc trao đổi với nhau lại càng có thể kích động ngọn lửa trong lòng anh hơn.
Sau cuộc họp, tất cả đều chuyển thành trạng thái nói chuyện thoải mái, mọi người cao hứng bàn luận, mỗi người đều nêu lên ý kiến của mình. Thích Thời An tựa như giáo viên sau khi dạy xong giờ học, chuyển bản báo cáo lại bên cạnh Thẩm Đa Ý.
Thẩm Đa Ý lật qua lật lại, phát hiện có rất nhiều lời phê bình và chú thích.
Thậm chí còn có một câu: “Phân tích rất đúng, em thật giỏi.”
Ngay cả giáo viên tiểu học cũng chả đến nỗi này, Thẩm Đa Ý ngửa đầu lên hỏi: “Thích tiên sinh, anh phân tích như vậy, lỡ như thị trường gặp phải nguy cơ thì phải làm sao?”
Xung quanh có hơi lộn xộn, Thích Thời An cúi người xuống, một tay chống lên mặt bàn, trả lời: “Đối với một số người thì nguy cơ có nghĩa là tai họa, nhưng vẫn có một số người, nguy cơ đối với họ cũng tương đương như là cơ hội.”
Anh nói xong vẫn không thay đổi động tác, chỉ nâng cao âm lượng nói: “Buổi họp hôm nay đến đây thôi, mọi người trở lại làm việc đi, buổi tối tập trung tại nhà hàng Hạ Thiên, tôi mời mọi người một bữa.”
Thẩm Đa Ý khép sổ lại, những người khác đều đã đi hết rồi, nhưng cánh tay trước mắt vẫn còn đang chặn đường đi của cậu. Thích Thời An nhớ đến câu hỏi và câu trả lời trong cuộc họp, nói: “Tổ trưởng Thẩm, năm phút thì vẫn còn khá chậm.”
Thẩm Đa Ý mím môi, không phủ nhận cũng không giải thích, thực ra cậu chỉ cần hai phút, nhưng mà quản lý cùng ngành và các tổ trưởng ngành khác đều ở đây, cậu lại là người mới, cho nên phải cố gắng không tỏ ra thể hiện quá.
“Thích tiên sinh, nếu không còn việc gì thì tôi cũng phải về đây.”
Thích Thời An rốt cục cũng tránh ra, nhưng lúc đối phương đi đến cửa thì lại lên tiếng gọi lại: “Lúc đang họp sẽ không tránh khỏi buồn ngủ, em có thể ngồi xa một chút.”
Thẩm Đa Ý xoay người phản bác: “Tôi không…”
Thích Thời An ngắt lời: “Buổi tối ăn cơm, ngồi bên cạnh tôi.”