*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một cuộc làm tình không chỉ đem lại sự vui thích, mà còn có cả sự mệt mỏi không thể cưỡng lại được. Thẩm Đa Ý thậm chí còn chẳng có chút ấn tượng nào với việc lúc sau Thích Thời An ôm cậu đi tắm rửa sạch sẽ nữa, vừa nhắm mắt đã ngủ thiếp đi.
Cậu mơ thấy một giấc mơ thật đẹp, mơ thấy ở trong hẻm.
Nho nhà ông Hồ chín, cậu được ông cho một chùm lớn, vừa đi vừa ăn. Sau khi đi tới cửa viện liền ngồi xuống ở bậc cửa, ăn hết một nửa chùm nho.
Một nửa này cậu giữ lại, để dành ăn sau.
Thẩm Đa Ý ngồi ở bậc cửa cảm thấy buồn chán, quay đầu nhìn thấy một chiếc xe ba bánh đang dựng ở bậc thềm, cậu “bạch bạch bạch” chạy xuống, đạp lên xe ba bánh mà lái ra bên ngoài.
Cậu quá gầy, cả hơi thấp nữa, ngồi ở trên đệm xe cũng không với tới bàn đạp, bèn cứ treo lơ lửng vậy gắng sức mà đạp, kết quả lúc chạy nhanh tới đầu hẻm lốp xe vấp phải một viên gạch lớn.
Tay lái lệch đi, hẻm rất hẹp, thế là cậu trực tiếp húc vào tường.
Thẩm Đa Ý nhắm mắt nhảy khỏi xe, đã chuẩn bị tinh thần để ngã trên gạch, hận không thể sớm bắt đầu òa khóc. Ai ngờ lại có một cánh tay duỗi đến, đem cậu ôm vào lòng kéo xuống khỏi chiếc xe.
Đối phương là một bé trai cao hơn cậu một cái đầu, cậu chưa từng gặp.
“Anh ở vùng này hả?”
“Anh tên Thích Thời An.”
Sao hỏi một đằng lại trả lời một nẻo vậy. Thẩm Đa Ý nói: “Em tên Thẩm Đa Ý, em còn một nửa chùm nho, mời anh ăn nhé.”
Từ đó về sau Thích Thời An kia thường xuyên xuất hiện, hai đứa bé cùng nhau làm đề toán, cùng nhau đọc sách, cùng nhau chạy từ đầu hẻm tới cuối hẻm. Thậm chí còn cùng nhau chơi trò gia đình, nhưng đối phương nhất định muốn làm baba, làm cậu tức chết luôn.
Sau đó nữa cậu thành học sinh trung học, học sinh trung học không thể chỉ biết học, còn cả bắt đầu biết yêu nữa.
Thẩm Đa Ý buổi sáng mỗi ngày đều ngồi ở bậc cửa học thuộc lòng, còn chăm chỉ hơn cả chim nhỏ. Quang quác quang quác học xong một bài anh văn, cậu hơi mệt, đầu lệch qua dựa vào cổng, trong tầm mắt nhìn thấy trên cửa lớn màu đỏ có một hàng chữ nhỏ.
“Đa Đa, hình như mình thích cậu.”
Chữ viết ở chỗ này, chứng minh người đó biết cậu mỗi ngày đều sẽ ngồi đây, nếu không sẽ không nhìn thấy. Thẩm Đa Ý đột nhiên đứng lên, đưa tay dùng sức mà chùi chữ đi, chùi bụi ra đầy tay luôn.
Hôm sau, cậu lại phát hiện dòng chữ giống y như vậy.
Ngày thứ ba, cậu bắt được người viết chữ.
………..
Trong phòng mờ mờ tối, rèm cửa sổ dày nặng không lọt vào một chút ánh sáng nào, nửa người trên của Thích Thời An lộ ra khỏi chăn, cánh tay bị véo chặt lấy. Anh mở mắt ra, thuận tay mở đèn giường lên, quay đầu liền nhìn thấy Thẩm Đa Ý nhíu mày trong mơ.
Hơn nữa còn véo tay anh càng ngày càng chặt.
“Đa Ý, Đa Ý?” Thích Thời An chẳng sợ đau, cứ bỏ mặc chẳng thèm quan tâm, anh nghĩ chắc cậu mơ thấy cái gì khó chịu, nếu không thì Thẩm Đa Ý cũng không tỏ ra khó chịu đến như vậy.
Thích Thời An trở mình ôm đối phương, tò mò hỏi: “Em mơ cái gì vậy?”
Thẩm Đa Ý vẫn đang hoảng hốt, nghiêng người rúc vào trong lồng ngực Thích Thời An, cậu ôm chặt lấy lưng Thích Thời An, không đầu không đuôi nói: “Sao anh lại chẳng lịch sự tí nào vậy, em mời anh ăn nho, anh cũng không khen ngọt. Chơi trò gia đình, chỉ có anh mới được làm baba. Viết “thích em” lên cửa, cũng không để tên lại, có phải anh thiếu đánh không?”
Thích Thời An trong lòng khẽ động: “Em mơ thấy khi còn bé gặp được anh hả?”
“Ừ, nhờ phúc của anh, em không bị té trên gạch.” Thẩm Đa Ý ngẩng đầu lên, “Nếu không phải là cơ bắp của anh quá cứng, em véo không nổi, không chừng sẽ mơ thấy chúng ta cùng nhau gây dựng sự nghiệp rồi đó, anh trách anh đi.”
Bàn tay Thích Thời An dời xuống phía dưới, thẳng tới lúc bao lấy thịt trên cái mông trần truồng của Thẩm Đa Ý mới dừng lại, nói: “Anh chỉ có cơ bắp quá cứng thôi hả?”
“………. Không biết xấu hổ.” Thẩm Đa Ý ở phương diện mắng người lượng từ ngữ rất thiếu thốn, cậu không đẩy lồng ngực Thích Thời An ra được, đành phải tự mình nằm ngửa không thèm nhìn đối phương. Ai ngờ cái tay kia cực kỳ không có quy củ, vậy mà lại dọc theo đầu gối chọc vào giữa hai chân cậu.
Thích Thời An không khống chế được tâm tình: “Kẹp tay anh làm gì?”
Lúc mới tỉnh ngủ không cảm thấy gì, giờ vừa trở mình vừa cử động chân, Thẩm Đa Ý cảm thấy chỗ nào cũng khó chịu, cậu cầm lấy cánh tay Thích Thời An một làn nữa, nhỏ giọng nói: “Cả người em đều rất đau.”
Trước kia đều là mình giả bộ tủi thân, trong ấn tượng đây là lần đầu tiên Thẩm Đa Ý làm nũng, Thích Thời An rút tay ra, còn nhân cơ hội mà nắm thịt mềm bên đùi cậu. Anh ngồi xuống, ôm Thẩm Đa Ý nằm sấp trên đùi mình, dỗ dành: “Đừng lộn xộn, để anh xem phía sau một chút.”
Thẩm Đa Ý đang an ổn nằm úp sấp, bỗng nói: “Hôm qua là lần đầu tiên của em, biểu hiện có được không?”
“Đừng hỏi như vậy, trừ khi em muốn giờ anh lại tới thêm một lần nữa.” Thích Thời An đè cỗ hỏa của mình xuống, sợ không khống chế được khiến Thẩm Đa Ý mệt nhọc quá độ lại ngất ở trên giường.
“Trước đây em chưa từng kết giao cùng người ta, cũng chưa từng hăng hái thích ai như thế. Đến tuổi bắt đầu hiểu chuyện phải vì cuộc sống mà bôn ba đủ vất vả rồi, cho nên cũng chưa từng nghĩ đến mấy chuyện lung tung.”Thẩm Đa Ý nói xong thì quay người qua, hoàn toàn nằm ở trong ngực Thích Thời An, “Anh nói xem, mọi người đều là người, em trải qua cuộc sống chay tịnh như thế, Chương tiên sinh lại vô cùng đào hoa, chênh lệch cũng lớn quá rồi đó.”
Nói xong liền hỏi: “Anh thì sao?”
Thích Thời An cố tình nói: “Anh sắp ba mươi rồi, không thể trong sáng như vậy được.”
“Em cũng đoán vậy, anh lưu manh như vậy cũng biết anh có kinh nghiệm rồi.” Thẩm Đa Ý vừa nói vừa mỉm cười, nhưng ánh mắt lại nhìn về nơi khác.
Thích Thời An ôm chặt cậu: “Em đoán vớ vẩn gì vậy, con mắt nào thấy anh có kinh nghiệm? MMA, chơi chứng khoán, ngắm sao, tiếng Anh, tiếng Đức, thi Olympic toán học, thơ từ ca phú hí khúc, có cái gì mà anh không biết? Trên giường còn phải dùng kinh nghiệm tích lũy mới biết hả? Anh chỉ cần xem một bộ phim là có thể thượng chết em.”
Thẩm Đa Ý cạn lời: “…… Anh sao lại không biết xấu hổ như vậy!”
“Mặt của anh, không cần lấy thì dẹp đi.” Thích Thời An tỏ vẻ bất cần, cũng đúng, chính nhân quân tử nhà ai mới mười mấy tuổi đã đi hộp đêm chứ. Anh cúi đầu hôn đuôi mắt Thẩm Đa Ý, vừa hôn vừa nói: “Có phải là anh vẫn chưa kể về mối tình đầu của anh không?”
Thẩm Đa Ý lập tức công kích: “Mối tình đầu của anh không phải là em hả?”
“Không phải, mối tình đầu của anh là hồi cấp hai cơ.”
“Cấp hai anh mới bao nhiêu tuổi hả? Không tính!” Thẩm Đa Ý hất cằm lên, dùng gậy ông đập lưng ông: “Thầm mến không tính là mối tình đầu, anh đừng tự mình đa tình.”
Thích Thời An nói: “Là người ta theo đuổi anh, rồi anh cứ ngây ngây ngô ngô đồng ý, kết giao một hồi thì chia tay. Nhưng mà may nhờ có cậu ấy, mới giúp anh xác định được tính hướng của mình.”
Thẩm Đa Ý bắt đầu phân tích: “Anh vừa bị động vừa hồ đồ, chứng minh hoàn toàn không động tâm, chia tay nhẹ như mây gió, càng chứng minh không hề lưu luyến. Đây sao lại tính là mối tình đầu được chứ, anh đừng tưởng bở.”
Cậu nói xong lại thay đổi ý nghĩ: “Nhưng chắc chắn phải cảm ơn người anh em kia, đã giúp anh xác định được tính hướng, nếu không lúc gặp được em anh không rõ đó là cảm giác gì, chẳng phải sẽ làm lỡ hạnh phúc cả đời à.”
Thích Thời An đầu hàng trước những lời lẩm bẩm của Thẩm Đa Ý, quần ngủ cũng choáng váng suýt chút nữa mặc ngược. Anh tới trên ban công lấy quần lót đã giặt sạch hông khô về, nhân tiện tìm cho Thẩm Đa Ý một bộ T-shirt và quần đùi mát mẻ.
Hai người họ sóng đôi đứng trước gương rửa mặt, dùng bàn chải đánh răng và cốc súc miệng giống nhau, rửa mặt xong lại dùng khăn giống nhau lau mặt sạch sẽ. Thẩm Đa Ý đói bụng, quay người muốn đi tới phòng bếp tìm chút đồ ăn, ra khỏi phòng tắm phát hiện Thích Thời An không đi theo, bèn đi vòng trở lại.
Kết quả cậu nhìn thấy Thích Thời An vẫn đang đứng trước bồn rửa mặt, trong tay còn cầm cái quần lót ren màu đen kia.
Thích Thời An cúi đầu vò, nói: “Em nhìn xem trong tủ lạnh có gì muốn ăn không, nếu không có thì gọi bên ngoài. Cái này tối qua bị em làm ướt, anh giặt xong sẽ qua chỗ em.”
Thẩm Đa Ý nhớ lại liền cảm thấy rất xấu hổ, lập tức quay đầu rời khỏi.
Trong tủ lạnh nguyên liệu nấu ăn rất nhiều, nhưng không có cái gì sẵn có cả. Hai người họ mỗi người cầm một hộp sữa chua, vùi trên ghế sô pha xem thức ăn ngoài. Thẩm Đa Ý toàn thân mỏi nhừ lười nhúc nhích, Thích Thời An ôm Thẩm Đa Ý càng không muốn nhúc nhích.
“Cũng hơn mười giờ rồi, trực tiếp gọi bữa trưa ăn luôn nhỉ?”
“Gọi nhiều một chút, buổi chiều xem phim ăn tiếp.”
Hai người quay về màn hình điện thoại để chọn, gọi một đống đồ ăn đồ uống, thật sự giống như cùng nhau chung sống. Đang nghiên cứu xem nên gọi kem vị gì, bỗng nhiên chuông cửa vang lên.
Thẩm Đa Ý mạnh mẽ tránh ra, luống cuống nói: “Ai tới vậy? Dì quản gia hả?”
“Hôm nay dì ấy không tới.” Thích Thời An đứng dậy đi tới cửa, lúc này tiếng chuông cửa đổi thành tiếng gõ cửa, nghe tiếng thì sức lực cũng không nhỏ. Người bên ngoài hình như chẳng kiên nhẫn gì, thình lình kêu: “Anh, anh có ở nhà không vậy.”
Tiếng gõ cửa chấm dứt, ngay sau đó điện thoại vang lên, Hoắc Học Xuyên ở bên ngoài nói: “Anh ở nhà à, mở cửa cho em nhanh đi! Nóng chết em rồi!”
Không lên tiếng cũng tránh không thoát, Thích Thời An giơ tay chuẩn bị mở cửa, Thẩm Đa Ý đứng bên sô pha không biết làm sao cho phải, cậu có thể bịa lý do giải thích vì sao cậu ở đây, nhưng lại không thể giải thích vì sao cậu lại mặc quần áo của Thích Thời An.
Trong lúc cậu đang luống cuống thì cửa đã mở ra, Thích Thời An vẻ mặt tỉnh bơ mở cửa xong lại đóng cửa, bình tĩnh giống như mọi khi vậy. Hoắc Học Xuyên bước nhanh vào, cũng ồn ào giống như mọi khi: “Anh làm gì mà không mở cửa vậy, ngày nắng to em đưa đồ ăn qua cho anh dễ dàng lắm sao ——”
Hoắc Học Xuyên dừng lại: “Anh Đa Ý?”
Thẩm Đa Ý dùng hết sức lực mà mỉm cười: “Tiểu Xuyên, nghỉ hè à.”
“Nghỉ, nghỉ rồi.” Hoắc Học Xuyên giảo hoạt nhìn Thẩm Đa Ý từ đầu tới chân, thấy áo T-shirt quá rộng và quần đùi có hơi quen mắt trên người Thẩm Đa Ý, còn thấy cả đầu tóc hơi lộn xộn và ánh mắt chột dạ né tránh của Thẩm Đa Ý.
Thẩm Đa Ý đương nhiên cảm nhận được ánh mắt của đối phương, cậu đứng nguyên tại chỗ giống như pho tượng thạch cao, ngay cả động tác đưa tay hay cất bước cũng rất cứng nhắc. Nếu mà trực tiếp mở miệng giải thích có vẻ quá mức để ý, không giải thích lại cảm thấy đối phương sẽ nghĩ bậy, cậu nhìn về phía Thích Thời An xin giúp đỡ, không biết nên làm gì.
Thích Thời An rất ngầu, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách: “Để đồ xuống rồi nhanh về đi, trên đường cẩn thận xe cộ.”
“Nước cũng chưa cho uống đã đuổi em đi rồi!” Hoắc Học Xuyên chạy vào bếp để đồ xuống, để xong trực tiếp chạy về phòng khách, nó đặt mông ngồi trên sô pha, còn vỗ vỗ chỗ bên cạnh: “Anh Đa Ý, anh cũng ngồi đi.”
Thẩm Đa Ý xem thời gian, giả bộ còn có việc phải xử lý: “Anh không ngồi đâu, anh chuẩn bị đi rồi.”
Thích Thời An đi tới đạp Hoắc Học Xuyên qua một bên, nói rất đứng đắn: “Vẫn chưa nói xong chi tiết của bản kế hoạch, em đi đâu chứ? Ngồi đi, không cần để ý đến nó, nó uống xong ngụm nước là đi rồi đó.”
Ba người đồng thời ngồi trên sô pha, nhồi đầy cả chiếc ghế, Thẩm Đa Ý kẹt ở giữa không nhúc nhích, căng thẳng mà chắp vá bản kế hoạch dọa người ở trong đầu. Mới hoàn thành đoạn đầu tiên, Hoắc Học Xuyên đã uống xong nước, còn đặc biệt chân thành tới gần hỏi: “Anh Đa Ý, chuyện vào công ty giải trí của em đã có tin tức gì chưa?”
Thẩm Đa Ý thấy đề tài đã được thay đổi, lập tức trả lời: “Anh đang xem giúp em đó, có tin tức gì sẽ nói ngay cho em biết.”
“Vậy lúc nào mới có tin tức nha?” Hoắc Học Xuyên không xem mình là người ngoài, còn muốn tiếp tục thúc giục, kết quả dời ánh mắt nhìn thấy Thích Thời An đang nhìn mình chằm chằm, thế là da thịt phát lạnh đem lời nuốt vào trong bụng.
Nhưng nó mà không nói gì sẽ thấy khó chịu: “Anh Đa Ý, quan hệ của anh và anh em thật là tốt nhỉ, cuối tuần còn tới tăng ca làm việc với ảnh.”
Thẩm Đa Ý cúi đầu cười cười: “Phải, anh vì tiền thưởng mà.”
Hoắc Học Xuyên bỗng nhiên hăng hái: “Để em chia sẻ chuyện này với anh, như vậy anh có thể uy hiếp ảnh, bắt ảnh tăng lương cho anh đó.” Nó lại dựa sát vào một chút, nhỏ giọng nói: “Em sắp có chị dâu rồi.”
Sống lưng Thẩm Đa Ý trong nháy mắt cứng ngắc, nhưng đầu vẫn cúi thấp xuống, cậu luôn cảm thấy Hoắc Học Xuyên đã nhìn ra cái gì đó, nếu không thì nói mấy chuyện này với cậu làm gì? Thích Thời An ở một bên chỉ ngoảnh mặt làm thinh, anh nhìn dáng vẻ thuận theo và ánh mắt xấu hổ của Thẩm Đa Ý, muốn biết tiếp theo đối phương sẽ có phản ứng gì.
Thẩm Đa Ý cầm điện thoại lên nói sang chuyện khác: “Hay là để anh hỏi lại bạn thân anh một chút nhé, giờ anh sẽ gọi cho cậu ấy.”
Bên trong vừa đổ chuông vài tiếng đã có người bắt máy, Thích Thời An và Hoắc Học Xuyên đều kéo căng tinh thần để nghe động tĩnh. Thẩm Đa Ý bị kẹp ở giữa, cầm điện thoại nhìn như đang hỏi han, thật ra là đang cầu cứu: “Phí Nguyên, gần đây cậu có bận không? Không có chuyện gì khác đâu, vẫn là chuyện của em trai bạn mình đó.”
Phí Nguyên rất thẳng thắn: “Gần đây rất bận, giờ mình mới gặp giám chế Đài truyền hình xong, có chút thời gian ăn trưa, nếu các cậu tiện thì cùng nhau ăn.”
Hoắc Học Xuyên lập tức la lên: “Tiện chứ tiện chứ! Anh em đãi!”
Thích Thời An lạnh nhạt nói: “Vậy cùng ăn đi, anh mời.”
Thẩm Đa Ý không ngờ lại phát triển thành cùng nhau ăn cơm, đành phải kiên trì đồng ý. Lúc này Phí Nguyên ở bên trong nói: “Mình ở khách sạn Quốc Tân cũ, chính là nhà hàng mà trước đây cậu làm việc ấy, lát nữa gặp.”
Khách sạn Quốc Tân cũ.
Thích Thời An và Thẩm Đa Ý liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt giao nhau lưu luyến chẳng muốn tách rời, âm thanh của giày chơi bóng trên chân Hoắc Học Xuyên truyền đến, mới khiến hai người họ tỉnh táo lại.
“Anh, em có cần đổi âu phục chính thức không!”
Hoắc Học Xuyên đã vọt vào phòng ngủ, ngay sau đó một câu nghi vấn truyền đến: “Cái lọ trên đất này là gì vậy, dầu bôi trơn ——”
Thẩm Đa Ý suýt chút nữa nhảy lên, Thích Thời An không cần mặt mũi, nhưng cậu vẫn cần nha! Thích Thời An lập tức trở về phòng giành lại, rồi ném Hoắc Học Xuyên ra ngoài. Hai người ở trong phòng thay quần áo, anh an ủi: “Không sao đâu, nó mít đặc lắm.”
Trái tim giống như đang quấn lựu đạn, toàn thân Thẩm Đa Ý cũng giống như cây cẩm tú cầu bị héo vậy, đầy tuyệt vọng.
Hôm qua lúc tới đây không lái xe, giờ Thích Thời An lái xe chở Thẩm Đa Ý và Hoắc Học Xuyên đi. Buổi trưa xe trên đường không nhiều, từ Nhã Môn Đinh tới khách sạn Quốc Tân cũ chẳng mất bao nhiêu thời gian.
Thích Thời An lười chẳng muốn vào bãi đậu xe, trực tiếp tắt máy ở chỗ đỗ xe bên lề đường, Hoắc Học Xuyên quay về kính chiếu hậu cào cào tóc, sau đó xuống xe chạy thật nhanh vào đại sảnh khách sạn.
Thẩm Đa Ý nhìn tòa cao ốc này mà hơi hốt hoảng, khách sạn Quốc Tân mới đã khánh thành rất nhiều năm rồi, lúc cậu hẹn với khách hàng đã từng đi qua một hai lần. Chốn cũ này, cơ bản chưa từng trở lại.
Hai người họ sóng vai đi tới cửa lớn, Thích Thời An cầm chìa khóa xe, lúc bước đi có phát ra tiếng động hơi nhỏ. Sau khi tiến vào đại sảnh, anh liếc nhìn giá tạp chí bên cạnh, không nhịn được mà vui vẻ nói: “Mười năm rồi, vẫn là những quyển sách tuyên truyền này, chẳng có gì thay đổi cả.”
Thẩm Đa Ý nghe thấy tiếng nhìn lại: “Sô pha đổi rồi, nhưng vị trí đặt sô pha cũng không đổi.”
Khi đó cậu chịu trách nhiệm phòng ăn ở trên lầu, Thích Thời An tới ăn một bữa no nê, ăn xong ngồi trên sô pha trong góc phòng khách đợi cậu tan tầm. Mấy quyển sách tuyên truyền này, đếm không hết bị Thích Thời An lật ra giết thời gian biết bao nhiêu lần.
Nhớ lại xong đúng lúc đến cửa phòng ăn, Hoắc Học Xuyên đã mời rượu Phí Nguyên rồi.
Thẩm Đa Ý và Thích Thời An một trước một sau đi tới, sau khi ngồi xuống thì tự giới thiệu bản thân. Thích Thời An đưa tay ra với Phí Nguyên: “Chào cậu, tôi là bạn của Đa Ý, cũng là anh của Tiểu Xuyên, vẫn luôn muốn gặp mặt cảm ơn cậu, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội.”
Phí Nguyên bắt tay đối phương: “Không cần cám ơn, việc vẫn chưa xử lý, tôi nhận lời cảm ơn cũng ngại.”
Thích Thời An gật đầu nói: “Không phải chuyện này, mà là cảm ơn mấy năm này cậu đã chăm sóc và giúp đỡ Đa Ý, thật sự rất cảm ơn.”
Không khí ngưng trệ trong nháy mắt, Phí Nguyên hiển nhiên không nghĩ tới nguyên nhân này, liền mang theo sự tìm tòi và nghiên cứu mà nhìn Thích Thời An. Thẩm Đa Ý cầm ly nước, ngay cả menu cũng không xem, nhìn Thích Thời An ở phía đối diện nói: “Thích tiên sinh, lúc đó anh thích gọi cơm rang đùi gà, hôm nay em cũng muốn nếm thử.”
(Cơm rang đùi gà)
Thích Thời An nhìn cậu cười: “Em vậy mà còn nhớ ha.”
Món ăn lần lượt lên bàn, Hoắc Học Xuyên không đứng đắn mà ăn, đem toàn bộ ưu điểm của bản thân thổi phồng hết một lần, liên quan đến lý tưởng nhân sinh và mục tiêu nghề nghiệp. Phí Nguyên nghe đến mức nhức đầu, ngẩng mắt lên: “Em nói nhiều như vậy, là muốn làm nghệ sĩ hài hả?”
Hoắc Học Xuyên đóng chặt miệng, nhìn vô cùng uất ức. Thẩm Đa Ý cảm thấy buồn cười, bèn hỏi nó: “Hai người chưa từng gặp nhau, sao em lại nhận ra cậu ấy?”
“Em tìm người đẹp trai nhất, quả nhiên là anh Nguyên!” Hoắc Học Xuyên bắt đầu nịnh hót.
Mũi dao đang cắt đồ ăn của Thích Thời An dừng lại, anh làm một phép so sánh ở trong lòng, ai đẹp trai nhất còn chưa chắc nhá. Thẩm Đa Ý đã sớm đói bụng, giờ ăn như hổ đói, vừa ăn vừa hỏi: “Lộ Lộ ở nhà hả?”
“Tới chỗ ba em ấy rồi.” Phí Nguyên chỉ chỉ hộp bánh ngọt trong tay, “Em ấy thích bánh ngọt ở đây, thật ra là mình làm việc ở Đài Truyền Hình xong tới đây mua cho em ấy đó.”
Thẩm Đa Ý liếc mắt về phía giám đốc đứng ở trước bục, nhận ra đã không còn là người của mười năm trước nữa. Cũng đúng, sao có thể mười năm rồi mà không thăng chức chứ. “Cái bảng đó là gì vậy?” Cậu đưa tay chỉ, “Bảng để lại lời nhắn hả?”
Người phục vụ đi qua nói: “Từ lúc khách sạn bắt đầu thành lập vẫn luôn có hộp để lại lời nhắn, dùng để hỏi thăm ý kiến của khách hàng, sau khi sửa chữa lại liền đổi lại thành kiểu bức tường để lại lời nhắn, càng tăng thêm tính minh bạch của vấn đề.”
Thẩm Đa Ý cuối cùng cũng nhớ lại, pha trò mà nhìn Thích Thời An: “Công ty cũng làm một cái đi, bảng của nhân viên giấu tên.”
“Có thể cân nhắc.” Thích Thời An chùi miệng, “Thật ra hồi đó anh cũng bỏ một tờ, ở trong hộp để lại lời nhắn ấy.”
Thẩm Đa Ý không hề nghĩ ngợi gì nói: “Đề xuất lượng món ăn nhiều hơn một chút sao?”
Trong bữa ăn nói không ít chuyện, Hoắc Học Xuyên chăm chỉ tận tình hỏi dài hỏi ngắn, Phí Nguyên giúp chỉ bảo một vài kế hoạch. Thích Thời An và Thẩm Đa Ý không hiểu biết về showbiz lắm, cũng chẳng có hứng thú, nên tự tạo thành kết giới nói rất nhiều chuyện, cuối cùng lại bắt đầu nói về bản kế hoạch kia thật.
Ăn cơm xong Hoắc Học Xuyên nói: “Anh, anh đưa em về Can hưu sở đi, bố mẹ nhớ anh.”
Thích Thời An không đồng ý, vốn là thế giới hai người bị quấy rầy vẫn đang còn buồn bực, hoàn toàn không muốn đưa nó về. Thẩm Đa Ý thấy thế chủ động nói: “Em trực tiếp gọi taxi về khu nhà Ôn Hồ, anh đưa Tiểu Xuyên về đi.”
Phí Nguyên nhìn đồng hồ đeo tay: “Nếu cậu không lái xe thì mình đưa cậu về, nhân tiện thăm ông nội luôn.”
Bọn họ cứ như vậy mà tách ra, Thích Thời An chở Hoắc Học Xuyên rời khỏi, Phí Nguyên còn thiếu một phần bánh ngọt sắp ra lò, nên phải chờ thêm mấy phút. Thẩm Đa Ý ăn no, đứng ở cửa tiêu cơm.
Cậu từ từ đi bộ đến phía trước bức tường để lại lời nhắn, nhìn thấy rất nhiều lời ghi chú màu sắc sặc sỡ. Cậu lờ mờ nhớ lại lúc mình làm việc ở đây cũng từng viết một cái, nói sau này kiếm được nhiều tiền, phải tới ăn một bữa thật no nê. Nhưng cậu không dán lên, viết xong thì làm mất luôn.
Đi từ trái tới phải, ý kiến gì cũng có, thậm chí ngay cả lời nhắn từ hai năm khi nhà hàng mới khai trương cũng có, ngày ghi trên đó đã là gần hai mươi năm trước rồi.
“Nhận được khoản tiền lương đầu tiên, dẫn bố mẹ đến ăn, hai người họ ăn rất vui vẻ, nhưng thịt dê hơi mặn.”
“Ghế tựa giống như sô pha, mặc dù rất đẹp, nhưng quá nặng.”
“Bạn gái nói kem Black Forest cỡ bự mẹ nó rất ngon! Nhưng mà quá đắt!”
(Kem Black Forest)
“Phục vụ năm sao, nhưng không thường xuyên đổi mới thực đơn.”
Thẩm Đa Ý vừa nhìn vừa vui vẻ, thế giới to lớn, một gian phòng ăn có thể chiêu nạp vô số kiểu người. Cậu lại tiến lên một bước, liền nhìn thấy một hàng chữ hơi quen thuộc, cả nét chữ cũng rất quen thuộc.
Ký tên: Thích Thời An.
Thời gian là mười năm trước, là ngày mà Thích Thời An nói lời tạm biệt với cậu.
Thẩm Đa Ý không thể thở nổi, đưa tay ra dùng đầu ngón tay chạm vào mặt tường thủy tinh. Cậu dùng sức chùi, vậy mà dòng chữ vẫn vẹn toàn mà nằm trên đó.
“Đa Ý, hình như tôi thích cậu.”
Từ trước đến giờ cậu tin tưởng và chấp hành chủ nghĩa duy vật, nhưng giờ trong nháy mắt phải phản lại chính mình, cảm thấy sinh mệnh của mình hẳn là đã được định trước.