*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trời đang lúc nắng gắt nhất, buổi chiều là lúc người ta buồn ngủ nhất, toàn bộ con hẻm đều không có một bóng người. Thích Thời An mở nắp ra uống cạn nửa chai nước còn lại, sau đó nâng cằm lên nói: “Không có chuyện gì khác nữa, chỉ là bỗng nhiên muốn gặp em thôi, giờ gặp rồi, không có chuyện gì cả, em về đi.”
Thẩm Đa Ý tựa tiếu phi tiếu: “Vậy em về nhé?”
“Ừm, ngày mai gặp nhau ở sân bay.” Thích Thời An lùi về sau nửa bước, anh muốn nhìn thấy Thẩm Đa Ý tiến vào cửa viện mới đi. Thẩm Đa Ý quay người giả vờ đi mấy bước, rồi bỗng nhiên dừng lại, tiếp theo quay đầu lại chạy trở về.
Cậu xông thẳng đến trước mặt Thích Thời An, thậm chí suýt chút nữa thì đụng vào người anh.
Thích Thời An theo bản năng giang hai tay ra đón, đỡ lấy bờ vai đối phương hỏi: “Làm gì đây, muốn đánh lén anh hả?”
Thẩm Đa Ý bị nắng chói đến mức không mở mắt ra được, đã tính trước mọi việc nói: “Anh đừng giả bộ, rõ ràng không muốn để em về, lại còn lạt mềm buộc chặt, tưởng em không nhìn ra hả?”
“Em hỏa nhãn kim tinh, được chưa?” Thích Thời An oan uổng, anh biết Thẩm Đa Ý tới nhà bạn làm khách, nên thật sự chỉ là ấm đầu tới thăm một chút mà thôi, nhưng dáng vẻ của đối phương lúc này vô cùng hung hăng, anh cũng không muốn thanh minh, ngược lại cúi đầu hỏi: “Vậy em còn nhìn ra cái gì nữa?”
Thẩm Đa Ý rủ mắt tránh ánh nắng chiếu vào, trả lời: “Còn nhìn ra anh đẹp trai hơn bình thường.”
Thích Thời An tuyệt đối không ngờ sẽ được nghe thấy một câu khen ngợi như vậy, nhất thời hô hấp bị đình chỉ trong chốc lát, anh nắm chặt bình nước rỗng đến mức biến hình, hỏi: “Giờ ít người, lừa gạt trẻ con chắc sẽ không có ai nhìn thấy đâu nhỉ?”
Thẩm Đa Ý còn chưa kịp phản ứng lại đã bị ôm lấy vai đi ra ngoài, cậu vừa khó hiểu vừa muốn cười: “Có chuyện gì với anh vậy? Em đã hai bảy tuổi rồi.”
Thích Thời An không nói chuyện, từ lúc anh gửi bức ảnh kia xong liền đứng ở đầu hẻm đợi cậu, anh tận mắt nhìn Thẩm Đa Ý bước qua bậc cửa, lại nhảy xuống bậc thềm. Thẩm Đa Ý từng nói, khi còn bé đi từ đầu hẻm đến cuối hẻm, có thể thu hoạch được một đống đồ ăn ngon.
Ban nãy anh nhìn Thẩm Đa Ý từng bước từng bước tới gần mình, ở trong lòng đã đem đối phương biến thành đứa bé có dáng vẻ vừa nhỏ gầy vừa nghe lời kia.
Nếu như khi đó gặp nhau, bọn họ có lẽ sẽ cùng nhau chơi đùa, Thẩm Đa Ý giỏi làm toán đố, anh cũng giỏi; Thích Đa Ý thích đọc tài liệu khảo chứng, anh cũng thích đọc; Thẩm Đa Ý mùa thu sẽ đau họng, vậy bọn họ có thể cùng nhau ăn lê; Thẩm Đa Ý chạy xe ba bánh bị ngã, anh sẽ chạy tới đỡ được đối phương.
Vậy cánh cửa tình yêu của Thẩm Đa Ý mở ra, có lẽ sẽ là vì anh rồi.
Thích Thời An ôm vai Thẩm Đa Ý đi ra ngoài, nghĩ rất nhiều, nhưng đều không thể chính đại quang minh mà nói ra khỏi miệng, anh sợ Thẩm Đa Ý cười nhạo mình. Dù sao đối phương nói cũng không sai, anh rất tự phụ, luôn thích mang theo dáng vẻ cao quý.
Đi tới đường Lá Thu, Thẩm Đa Ý từ xa đã nhìn thấy chiếc xe thể thao dừng ở ven đường, cậu thuận miệng hỏi: “Anh tới lúc nào, đợi bao lâu rồi?”
Thích Thời An hời hợt nói: “Anh nhận được tin nhắn liền tới.”
Thẩm Đa Ý giật mình nhìn anh: “Vậy cũng hai, ba giờ rồi, anh vẫn luôn tìm kiếm cái hẻm này ở xung quanh sao?”
“Anh nói rồi, nếu anh muốn gặp em, chắc chắn có thể tìm tới được.” Thích Thời An ném chai nước rỗng vào thùng rác bên cạnh, “Em và ông nội tới làm khách đúng không, ngày đó nghe em nói muốn sắp xếp ổn thỏa cho ông nội trước.”
“Ừm, ông nội em ở đây mấy ngày.” Thẩm Đa Ý nhìn thấy KFC ở bên kia đường, “Có phải là anh vẫn chưa ăn trưa không, em mời anh ăn Bucket nhé.”
(Bucket)
Hai người họ sóng vai đi qua đường, Thích Thời An rõ ràng đang cực kỳ vui vẻ, lại còn muốn giả vờ giả vịt: “Trong nhà dì chuẩn bị ba món mặn ba món chay, em lại mời anh ăn thức ăn nhanh hả?”
Thẩm Đa Ý đẩy vai Thích Thời An: “Anh còn xoi mói nữa thì thức ăn nhanh cũng không có mà ăn đâu, trực tiếp mua cho anh một cái bánh chiên thật lớn luôn.”
(Bánh chiên)
Có lẽ là vì từng trải qua huấn luyện của học viện quân sự, Thích Thời An cho dù không mặc âu phục, cũng luôn luôn giữ lưng thẳng tắp. Anh ngồi ở chỗ ngồi uống coca, trước mặt để Bucket và hai cái hamburger mua riêng, Thẩm Đa Ý mua cho mình một cái kem ốc quế, vừa ăn vừa nói: “Buổi trưa em ăn no rồi, nên không ăn cùng anh đâu.”
Thích Thời An hỏi: “Buổi trưa ăn cái gì ngon rồi hả?”
“Chỉ là mấy món ăn gia đình thôi, kỹ năng nấu ăn của dì cực kỳ giỏi, chú còn mua cả vịt quay nữa.” Thẩm Đa Ý nhớ lại, “Dù sao cũng toàn là mấy món ông nội và em thích ăn, nhưng mà em không kén ăn, cái gì cũng ăn được.”
Xung quanh không có người nào, Thích Thời An gặm hamburger, Thẩm Đa Ý ăn kem ốc quế, hai người nói từ chuyện về thức ăn nhanh cho tới thời tiết từ từ ấm lên, lại từ chuyến bay cho đến nội dung đi công tác.
Thẩm Đa Ý hỏi: “Lần này vẫn đi Sydney, có phải lần trước anh đi chính là để mở đường không?”
“Cũng gần như vậy.” Thích Thời An chùi chùi tay, “Lần này vẫn ở tại Gold Coast, anh phải bù đắp lần lướt sóng trước.”
Thẩm Đa Ý lắc viên đá trong ly: “Vậy vẫn đến thăm Du tiểu thư chứ?”
“Xem lịch trình đã, sinh nhật mẹ anh cô ấy có gửi quà, mẹ anh nói nếu như gặp thì cảm ơn cô ấy giúp bà.” Thích Thời An nói, “Cô ấy kinh doanh mấy phòng tranh, em cũng có thể tới xem xem, dù sao anh cũng không quá thưởng thức những tác phẩm đó, vẫn không thú vị bằng biểu đồ chỉ số.”
Hai người ở KFC đến năm giờ mới đi, Thích Thời An về nhà, Thẩm Đa Ý về hẻm Lá Thu, lúc chia tay dưới nắng chiều, còn hẹn gặp nhau ở sân bay vào ngày mai.
Mọi thứ đều thu xếp ổn thỏa, buổi tối Thẩm Đa Ý một mình trở về khu nhà Ôn Hồ, chủ nhật có cả một ngày để thu dọn hành lý, thế là cậu buồn ngủ rất sớm. Thích Thời An lại ngồi ở phòng ăn chăm sóc chậu hoa cẩm tú cầu kia, nhân tiện gọi điện thoại cho Du Triết, biết được Du Tư đã mang theo Khoai Lang đi du lịch, không có ở Sydney.
Chuyến bay là vào chín giờ sáng thứ hai, một nhóm bốn người thuận lợi lên máy bay. Ngoài Thích Thời An ra, quản lý bộ phận ngoại tệ có cấp bậc cao nhất, chỗ ngồi cũng vừa hay ở bên cạnh Thích Thời An. Thẩm Đa Ý và chuyên viên giao dịch cao cấp của bộ phận đầu tư ngắn hạn ngồi cạnh nhau, cậu và đối phương rất thân thiết, suốt ngày gọi người ta “Tiểu Vương Tiểu Vương.”
Sau khi chuyến bay ổn định, tiếp viên hàng không đưa đồ uống tới, khoang thương gia người không nhiều, cũng xem như yên tĩnh, nhưng ban ngày ban mặt, mọi người đều không buồn ngủ. “Tiểu Vương, gần đây cậu có xem trọng chi nào không?” Thẩm Đa Ý không có gì tiêu khiển, thuận miệng hỏi.
Tiểu Vương nói: “Không phải anh đều bán tống hết rồi sao?”
“Sao cậu biết tôi bán tống rồi, lại là tổ trưởng Tề kể hả?” Thẩm Đa Ý càu nhàu sau lưng người ta, “Tổ trưởng Tề đúng là không không biết giữ miệng, cái gì cũng kể với người khác, còn toàn kể chuyện của tôi.”
Thích Thời An ngồi ở phía trước đọc sách, nhưng nghe phía sau trò chuyện lại liên tiếp thất thần, quản lý bên cạnh báo cáo cái gì cũng không nghiêm túc nghe, anh dứt khoát kéo tấm che sáng xuống, bày ra tư thế buồn ngủ.
Tiểu Vương rất có năng lực, lập tức ngậm miệng không tiếp tục nói nữa, quản lý cũng nhắm mắt lại định chợp mắt một giấc. Thẩm Đa Ý vô cùng buồn chán ngắm tầng mây ngoài cửa sổ, cũng yên tĩnh lại.
Chờ người bên cạnh ngủ, Thích Thời An cởi dây an toàn đứng dậy, anh đi tới phía sau vỗ vỗ vai Tiểu Vương: “Cậu lên phía trước đi, tôi không thích ngồi sát cửa sổ.”
Anh đổi chỗ, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Đa Ý, sau khi ngồi xuống còn làm như không có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục đọc sách. Thẩm Đa Ý nhìn lướt qua bìa ngoài, nhỏ giọng hỏi: “Mạn đàm về lý thuyết sóng Gann, hay không?”
“Tàm tạm, chỉ xoay quanh lý thuyết vốn có để tiến hành phân kỳ thôi.” Thích Thời An hơi nghiêng người tới gần, “Muốn đọc chung không?”
Thẩm Đa Ý cũng nghiêng người tới gần, gần như dựa sát vào vai Thích Thời An, giấy trắng mực đen viết một đống thuật ngữ, hai người đắm chìm vào trong đó, thỉnh thoảng thảo luận một hai câu.
Annie đặt khách sạn ở thiên đường cho người thích lướt sóng, sau khi máy bay hạ cánh có xe tới đón bọn họ qua, lúc làm thủ tục nhận phòng mới biết ba người kia đều là phòng thương gia, chỉ có Thích Thời An vẫn giống như mọi khi đi công tác, ở phòng lớn.
“Đổi thành giống nhau đi, ở cùng tầng thuận tiện hơn.”
Thích Thời An giống như hu tôn hàng quý từ bỏ cảnh biển trên tầng cao, đổi thành phòng đối diện Thẩm Đa Ý, anh vẻ mặt bất động liếc nhìn đối phương, kết quả Thẩm Đa Ý lợi dụng chút thời gian này còn đang đọc quyển sách kia.
(Hu tôn hàng quý 纡尊降贵: người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp)
“Lịch làm việc ngày mai mới bắt đầu, hôm nay mọi người có thể bồi dưỡng tinh thần trước.” Thích Thời An nói, “Teppanyaki ở đây rất ngon, tôi đặt chỗ trước rồi, buổi tối cùng nhau ăn cơm nhé.”
(Teppanyaki là thuật ngữ được ghép từ 2 từ: Teppan (những chiếc chảo bằng gang hoặc thép) và Yaki (kỹ thuật nấu nướng), ý chỉ nghệ thuật trình diễn – chế biến món ăn trên những chiếc chảo bằng gang hoặc thép nổi tiếng trong ẩm thực Nhật Bản. Đến với nghệ thuật Teppanyaki, thực khách không chỉ được trực tiếp chứng kiến quy trình chế biến món ăn mà còn có cơ hội được thưởng thức màn trình diễn điêu luyện, điêu luyện, hấp dẫn thị giác từ các đầu bếp. Teppanyaki xuất hiện lần đầu tiên vào năm 1945 tại nhà hàng Miniso ở Nhật. Sau hơn 7 thập kỷ, nghệ thuật ẩm thực Teppanyaki không chỉ phổ biến trong nước mà còn hiện diện và “làm mưa làm gió” ở nhiều quốc gia trên thế giới, trong đó có Việt Nam.)
Thẩm Đa Ý khép sách lại, nhưng ngón trỏ vẫn kẹp ở bên trong, đợi sau khi đón thang máy về phòng từng người cậu lại mở sách ra, định sắp xếp hành lí xong thì đọc tiếp. Mọi thứ đều thu dọn ổn thỏa, lại thay một thân quần áo mát mẻ, cậu cầm sách chạy đi gõ cửa phòng đối diện, muốn thỉnh giáo mấy vấn đề.
Cửa mở ra, Thích Thời An thân trên cởi trần, cơ bắp trắng trợn phơi bày trong không khí, trên tay còn cầm một cái áo T-shirt, tiếp đó không nhanh không chậm mặc vào.
“Sao vậy?”
Thẩm Đa Ý thu hồi ánh mắt, nhanh chóng cầm lấy sách: “Phần này có chỗ em không hiểu, muốn hỏi một chút.”
Thích Thời An kéo đối phương vào phòng: “Mở cửa ra liền hỏi, anh lộ hàng cả rồi.”
“Ai biết anh chưa mặc áo quần đã mở cửa, anh muốn khoe khoang cơ bụng chứ gì.” Thẩm Đa Ý ngồi xuống sô-pha, “Phỏng theo mô hình Square of Nine của Gann để phân tích thị trường giá vàng, em đọc đến phần này như lọt vào sương mù, anh giải thích cho em chút đi.”
(Square of Nine là một công cụ tính toán thiết lập bởi W.D.Gann để xác định chu kỳ và xu hướng của giá cả)
Thích Thời An cầm chai bia, sau khi đến gần liền dán lên mặt Thẩm Đa Ý: “Uống không?”
Thẩm Đa Ý nhận lấy uống hai ngụm: “Giải thích nhanh chút đi, giải thích xong em còn về ngủ nữa.”
“Đi thỉnh giáo vấn đề mà có thái độ này à, đừng có ỷ vào việc giáo viên thích em mà không kiêng nể gì cả nhé.” Thích Thời An ngồi xuống bên cạnh, tiện tay cầm lấy quyển tạp chí ảnh tuyên truyền của khách sạn, “Lấy chu kỳ trong sách này làm ví dụ, em nhìn vào biểu đồ K-line, có phải là không thu được quy luật gì không?”
Thẩm Đa Ý lại gần: “Ừ, tiếp đó thì sao?”
“Sau đó dùng Square of Nine nhìn xem.” Thích Thời An rất chuyên chú, các đường cong và con số nhanh chóng xuất hiện dưới ngòi bút của anh, “Dựa theo chu kỳ phân bố của các điểm high và low, kết hợp với hình vẽ.”
“Có phải là đường chéo………..” Thẩm Đa Ý đột nhiên ngẩng đầu, “Là biểu đồ ‘meter’??”
Thích Thời An lại tâng bốc: “Rất giỏi.”
“Mỗi khi chu kỳ giá vàng lại đi đến phía trên biểu đồ meter, giá cả sẽ dao động và bắt đầu thay đổi xu hướng” Thích Thời An lật tạp chí qua một trang khác, vài nét bút đã vẽ ra biểu đồ xu hướng trực quan, “Giờ nhìn có phải là rõ ràng hơn không? Biểu đồ Square of Nine phải tính toán thời điểm không gian tương đối nhiều, cho nên chỗ này có lẽ hơi khó hiểu.”
Thẩm Đa Ý nhìn chằm chằm ngón tay Thích Thời An, mới phát hiện đối phương vẽ nhanh hơn cậu rất nhiều, hơn nữa càng thêm tùy ý, là điệu bộ của bàn tay lớn đã phác thảo sẵn trong đầu xem thường kẻ tính toán chi li.
Vấn đề đã hỏi xong, bia cũng uống hết, Thẩm Đa Ý chậm rãi xoay người, chuẩn bị quay về ngủ. Thích Thời An từ vali hành lý lục ra một cái tai nghe, xem ra cũng muốn nghỉ ngơi, bất đắc dĩ nói: “Ráng ngủ thôi, muộn một chút thì kêu bọn họ cùng nhau ăn cơm.”
Thẩm Đa Ý hỏi: “Cái gì mà ráng ngủ.”
“Phòng này nhỏ, tầng gác lại không đủ cao, cho nên ráng ngủ.”
“Đây vốn là khách sạn năm sao cũng không tệ rồi, với lại phòng thương vụ khá lớn mà.” Thẩm Đa Ý không biết phòng ban đầu của Thích Thời An rộng đến mức nào, bất bình nói: “Kẻ ăn không hết người lần chẳng ra, còn ráng nữa, ai bảo anh đổi phòng.”
Thích Thời An vô duyên vô cớ bị lườm, phì cười nói: “Không ai bắt anh đổi, anh tự chuốc lấy phiền được chưa?”
Thẩm Đa Ý nghĩ mình nói nặng lời, cảm thấy hơi có lỗi, trước khi mở cửa đi lại cho một viên đường: “Mặc dù phòng nhỏ, nhưng cách em rất gần, có chuyện gì cứ gọi một tiếng, em lập tức đến giúp.”
Cửa vừa mở ra lại đóng lại, Thích Thời An cảm thấy căn phòng này cái gì cũng tốt.
Buổi tối người tới dùng cơm rất nhiều, may là đã đặt chỗ trước, quản lý Tần của bộ phận ngoại tệ và Tiểu Vương của bộ phận đầu tư ngắn hạn ở trên máy bay đã ngủ, thế là buổi chiều đi khắp nơi, bây giờ ăn no cũng chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi sớm một chút.
Mà Thích Thời An và Thẩm Đa Ý ngủ trưa đủ, lúc này vẫn rất có tinh thần.
“Anh thuê xe rồi, hay là đi dạo nhỉ?” Ngón tay Thích Thời An cầm lấy chìa khóa xe, vẻ mặt nhàn nhã, luôn cảm thấy hễ mà lên xe thì sẽ phải lái cho thỏa thích. Thẩm Đa Ý tưởng tượng trong chốc lát, cảm thấy mình bị thần kinh, sau đó bước ra khỏi khách sạn đuổi kịp đối phương.
Một chiếc việt dã màu đen dừng ở bên ngoài, vị trí lái xe và vị trí ghế phụ ngược lại với xe ở trong nước, Thẩm Đa Ý lúc vừa lên xe vẫn không quen lắm. Ngây người trong chốc lát Thích Thời An đã nổ máy xe chạy vào bóng đêm, hạ cửa sổ xe xuống gió đêm mát mẻ thổi vào.
(Xe việt dã)
Anh chạy không quá nhanh, một tay cầm tay lái, bỗng nhiên nói: “Cái đêm lần đầu tiên gặp em đó, lúc anh đưa em về nhà là lái chiếc việt dã, nhưng là xe quân dụng.”
Thẩm Đa Ý cố gắng nhớ lại: “Không có ấn tượng, lúc đó em uống say, nhưng hôm sau lúc anh đưa em về lại lái Volkswagen.”
Thích Thời An quay đầu nhìn cậu, dường như hơi kinh ngạc: “Em vẫn còn nhớ?”
“Còn nhớ chứ, Volkswagen màu đen.” Thẩm Đa Ý nói, “Em chưa từng thấy anh lái việt dã, em nhớ lúc trước anh đổi xe là xe thể thao chứ cũng không phải là việt dã.”
Thích Thời An nói: “Tháo biển hiệu quân đội trên xe đi hộp đêm bị ba anh biết được, hôm sau liền giam xe lại, chỉ cho anh lái chiếc Volkswagen kia. Giờ vốn còn một chiếc, nhưng để mời em tới nhà dạy kèm cho Tiểu Xuyên, coi như điều kiện mà tặng cho nó.”
Thẩm Đa Ý vội vàng rũ sạch quan hệ: “Cái này cũng không thể trách em.”
“Không trách em.” Thích Thời An nắm tay lái cười, cười một lát lại tâm viên ý mã, “Thật ra anh luôn cho rằng em không nhớ rõ, hôm sau lúc đưa em về, em vừa mất tự nhiên vừa lúng túng, mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ không thèm chớp, xe vừa dừng đã hận không thể lập tức mở cửa mà bỏ chạy.”
(Tâm viên ý mã(心猿意马): Tâm như con khỉ, ý như con ngựa. Chỉ những người có tư tưởng, tâm tình không khống chế được, suy nghĩ lung tung, sớm nắng chiều mưa, thất thường, nghĩ đông nghĩ tây, tâm phiền ý loạn.)
Mặt đường rộng rãi, việt dã chạy băng băng trong tiếng gió thổi vi vu, Thẩm Đa Ý nhìn màn đêm khẽ nói: “Em vẫn luôn nhớ, cho nên giờ em cũng lái một chiếc Volkswagen màu đen, bởi vì cảm thấy rất có cảm giác an toàn.”
Lúc đó cậu thật sự hỗn loạn, nhưng ngồi trong xe cảm thấy vừa mâu thuẫn vừa an lòng.
Phanh xe đột nhiên bị đạp xuống, lốp xe ma sát nghiêm trọng với mặt đường, kéo theo xuất hiện một chuỗi tiếng ồn chói tai, nếu không thắt dây an toàn, Thẩm Đa Ý sẽ đập đầu trên bảng điều khiển. Sau khi cậu ngồi ổn định lại liền hoang mang quay đầu qua, vừa khiếp sợ vừa nghi hoặc mà nhìn Thích Thời An.
Thích Thời An mắt nhìn về phía trước, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì.
Anh đã từng tự nói với bản thân mình, 70% người dân trong nước đều dùng Volkswagen màu đen, cho nên anh không muốn ảo tưởng quá nhiều, anh thậm chí còn cho rằng Thẩm Đa Ý tuyệt nhiên không nhớ rõ ngày đó anh lái xe gì.
Nhưng hóa ra Thẩm Đa Ý đều nhớ hết.
Còn nói có cảm giác an toàn.
Thích Thời An chậm rãi mở lời: “Em đã bao giờ nghĩ rằng, đem lại cho em cảm giác an toàn vốn không phải là xe, mà là anh chưa.”