Sáng hôm sau.
An Tĩnh theo thường lệ cứ 7 giờ kém 20 là đi đến trường học. Không quá bất ngờ khi ra khỏi nhà, cô luôn gặp bộ mặt la liếm Mục Chấp trước cổng nhà mình.
Hai người cứ im lặng mà đi, không ai lên tiếng. An Tĩnh ngửi thấy mùi thơm bánh bao trong quán Vương Bảo thoang thoảng bay ra. Như phản xạ có điều kiện, cái bụng nhỏ cô đánh trống liên hồi, thế là cô quyết định vào để mua lót dạ mình.
Mục Chấp định giành đi mua giùm thì bị An Tĩnh liếc xéo ngang, anh ngoan ngoãn đứng đằng sau. Có lẽ đây bản năng của tên đại ma vương này chăng?
Buồn bực đá vài viên sỏi vào gốc cây, Mục Chấp không kiên nhẫn định vào thì trước mặt đột nhiên xuất hiện một túi bánh bao còn nóng hổi, khói bay nghi ngút lên. Mục Chấp ngờ nghệch ra, chưa kịp định thần thì một tiếng nói nhẹ nhàng, thanh thoát vang lên.
"Cậu không thích sao? Vậy thôi tôi mang cho A Nguyệt vậy."
An Tĩnh định thu tay lại thì bị Mục Chấp giành lấy, xù lông như có ai cướp lấy đồ của mình vậy.
"Cậu cho tôi rồi thì nó là của tôi. Không cho phép đòi lại."
Bất giác thấy Mục Chấp đột nhiên đáng yêu, bà cô già An Tĩnh vươn tay lên xoa xoa tóc của Mục Chấp. Cô đột nhiên ý thức được hành động mình, xấu hổ định rụt tay về như không có chuyện gì hết.
Chuyện này làm sao qua được con mắt của Mục Chấp chứ, anh nhanh chóng bắt lấy tay của An Tĩnh đặt lên đầu mình, khẽ khuỵu người xuống để cô xoa đầu.
An Tĩnh đỏ mặt nhanh chóng rụt tay lại chạy đi mất để lại Mục Chấp cười ngây ngốc đằng sau.
…
Trường học.
An Tĩnh nhanh chóng bước vào lớp học, một là sắp vào tiết đầu hai là muốn tránh mặt Mục Chấp. Cô do chuyện hồi nãy mà đi không chú ý xung quanh, vô tình đụng phải một nữ sinh.
An Tĩnh định xin lỗi thì bị cô ta đẩy ngã lui sau, đã vậy cô ta còn rất ngang ngược tạt nước vào cô nữa, hét lớn lên.
"Bị đui sao? Không thấy đường đi hả?"
Tưởng An Tĩnh bộ dạng bên ngoài hiền lành dễ bắt nạt, ả ta mới chuyển tới nên muốn thị uy với mọi người. Kiểu như muốn giết gà dọa khỉ ấy!
Cô ả đâu ngờ rằng mình đã phải mâm sắc, chưa kịp định thần thì không biết từ đâu xuất hiện một xô nước lạnh tạt thẳng đáp lễ.
"Á, ai đã làm vậy hả? Có biết tôi là ai không?"
An Tĩnh lạnh lùng cô ả như con hề đang nhảy nhót, vứt cái chổi trước mặt cô ta.
"Tôi không biết cô là ai, nhưng mà tôi biết cách khiến cô chui ra từ chỗ nào thì cút về chỗ ấy!"
Mọi người đứng xung quanh cười giễu cợt cô nữ sinh tấm chiếu mới chưa trải sự đời này, thầm một phút mặc niệm.
Ả tức điên người lên, không quan tâm hình tượng của bản thân như một người đàn bà chanh chua ngoài chợ hét rống lên.
"Tôi là An Tố, tiểu thư của An gia. Nhà tôi không bỏ qua cho cô đâu!'
An Tĩnh nhếch môi khinh thường, nói một câu khiến cho An Tố tức hộc máu rồi bỏ đi.
"Vậy sao? Tôi mong chờ ngày đó."
Việc này nhanh chóng lan truyền khắp trường, mọi người đều muốn điện kiến cái vị mới chuyển trường đến này. Biết được gốc gác ở An gia, mọi người không khỏi thay đổi thái độ ngay lập tức.
Có lẽ cái danh là người của An gia đã thu hút sự chú ý của mọi người. Ai chẳng muốn chấm mút cái đại gia tộc này chứ? Thế là bọn họ cuống cuồng tới làm thân cô ả, như bọn ruồi nhặng vo ve trước đống phân vậy.
Thế là An Tố dựa danh đại tiểu thư An gia mà vào được lớp A1 của Phương Trà Xanh không độ. Cô ta cứ tưởng là nữ vương đang ngự trị một vương quốc thần bí, muốn mọi người cung phụng cô ta hết mực.
Nếu không có hào quang của gia thế thì cô ta chả có cái gì cả! Mà chắc gì là của cô ta thật chứ?!
Mấy ngày sau, An Tĩnh và An Tố luôn đụng độ lẫn nhau. An Tĩnh không muốn day vào con ruồi nhặng đập mãi không chết này liền thấy cô ta là đi đường vòng.
Thế nhưng cô ả An Tố này cứ tưởng là An Tĩnh sợ ả, không khỏi tự đại, ảo tưởng bản thân là trung tâm vũ trụ.
An Tĩnh theo thường lệ sẽ đi ăn cùng với Tô Nguyệt và cũng "bị" Mục Chấp tạo những cuộc chạm mặt không biết vô tình hay là cố ý nữa.
Và An Tĩnh cũng gặp lại Lục Ngạn mấy lâu nay không thấy đang đi cùng đám Mục Chấp, không thế thiếu tên tấu hài của hội là Chu Tần được.
Thế là cả 5 người cũng rũ xuống nhà ăn thì vô tình cũng gặp Lạc Trần cũng đi cùng hướng với bọn họ. Từ 5 người lên 6 người khiến cho vị nào đó không vui cho lắm.
Sau khi mấy tên con trai mang thức ăn tới bàn, An Tĩnh ngồi yên lặng ngẫu hứng vẽ ký họa sáu người bọn họ ở đây. Đang vẽ lưng chừng thì bị một ai đó đẩy sang một bên khiến cho bức vẽ bị dính nước. An Tĩnh nhìn lên thì thấy cô ả An Tố, không khỏi tức giận.
"Cô làm gì thế hả?"
An Tố muốn tỏ vẻ ra sợ sệt, như con nai vàng ngơ ngác đạp trên lá vàng khô. Muốn cho mấy tên nam sinh này thấy được bản thân cô ta xinh đẹp, mỏng manh yếu đuối.
"Xin lỗi cậu, mình không cố ý đâu. Tại chỗ này mình không thấy ai nên mới tới đây!"
Nào có như vậy chứ, cô ả An Tố này thấy Lục Ngạn, Lạc Trần và Mục Chấp toàn là mĩ nam của trường đang đi theo An Tĩnh nên không khỏi sinh lòng đố kỵ.
Ả tự nhận là An Tĩnh có chút tư sắc nhưng làm qua mặt được ả ta chứ. Cái sân bay bằng phẳng kia sao mà có thích đồi núi trập trùng như cô ả chứ?
Mục Chấp thấy An Tĩnh khó chịu, không khỏi đen mặt trầm xuống, vươn tay lấy một ít khăn giấy đưa cho An Tĩnh, mắt lạnh lùng nhìn An Tố.
"Hai con mắt của cô dùng để trang trí sao? An Tĩnh ngồi bên cạnh tôi lù lù ra đó mà cô không thấy sao? Mà công nhận cô ấy bé thật!"
Cái câu cuối Mục Chấp cố ý nói nhỏ lại nhưng không thể lọt qua lỗ tai thính như chó của An Tĩnh ngồi bên cạnh. Cô nghe xong, mặt đã đen bây giờ còn đen hơn nữa.
Bé cái em gái nhà anh đấy! Tôi bé thế đấy đừng có mà thèm khát!
Ba con người không cùng phe bây giờ lại chung chiến tuyến, diể trừ yêu nữ bạch liên An Tố.
Lục Ngạn."Cô có cần tới viện khám mắt lại không? Chắc do phẫu thuật cắt mí quá độ nên mắt có chút mờ."
Lạc Trần. "Không hẳn, chắc do bệnh ảo tưởng quá nặng nên mới có triệu chứng như vậy."
Thế là tam đại độc miệng bắt đầu lâm trận khiến cho An Tố tức giận muốn hộc máu. Đáng đời lắm, ai biểu đụng vào bảo bối của bọn họ làm gì! Thiếu điều vác Yểm Thiên Đồ Long đến thái nát củ ngó sen này.