Khi Mục Chấp cùng với An Nhạc tiến về phòng bệnh của An Tĩnh không khỏi hoảng hốt khi mà thấy người nằm trên giường khi không lại biến mất. Cả hai người đàn ông này nhanh chóng đi tìm kiếm xung quanh nhưng không nhìn thấy bóng dáng của An Tĩnh ở đâu cả.
“Chết tiệt con bé hồi nãy vẫn còn đây mà, sao bây giờ lại không có.”
“Bác trai, hôm nay Tiểu Tĩnh có lịch kiểm tra không?”
“Không có, mà dù có thì bác sĩ cũng thông báo cho bác một tiếng mà.”
Cả hai người đàn ông trầm mặc xuống, cho người tìm kiếm xung quanh đó nhưng vẫn không thấy đâu. Mặc dù đã tìm kiếm hết các phòng bệnh phụ cần gần đó.
Chết tiệt, không tìm thấy sao?
An Nhạc vội vàng đi tìm kiếm xung quanh, không cẩn thận vướng chân bổ nhào ra sàn nhà, may mà Mục Chấp phản ứng nhanh nhạy đỡ lấy thân thể già nua không ngừng run rẩy bần bật này. Mục Chấp để cho An Nhạc ngồi đó nghỉ ngơi, anh liền chạy nhanh tìm kiếm xung quang khuôn viên bệnh viện. Trái tim anh loé lên một suy nghĩ cực kỳ viễn vông, có khi nào cô ấy đã tỉnh lại không?
…
An Tĩnh sau khi tạm biệt hai ông chú đọc báo ở ghế đá kia lại bắt đầu giao lưu trò chuyện với mấy cô đang buôn chuyện hằng ngày ở chốn bệnh viện, tuy cô chỉ ngồi nghe nhưng lại nghe những chuyện cực kỳ thú vị hẳn đi.
“Không biết chàng trai trẻ luôn chăm sóc bệnh nhân phòng vip kia cực kỳ chăm chỉ nha. Hàng ngày luôn đến đây làm mọi chuyện cực kỳ đều đặn mặc dù bố mẹ của bệnh nhân có thuê hộ lý là tôi đây làm giúp việc. Thật sự cầm lương của họ mà không làm gì cũng kỳ ghê.”
“Cái người mà cô nói là chẳng phải là con của chủ tịch An Thị sao?”
“Đúng rồi đấy nhưng mà bà bé bé cái mồm thôi, nếu không tôi mà mất việc là bà không xong với tôi đâu.”
“Xời, biết rồi khổ lắm nói mãi. Tính ra số bà cũng sướng đấy, đã làm cho gia đình giàu có lại lương thiện đã vậy còn có người làm hết mọi chuyện nữa. Sướng quá còn gì.”
“ừ ừ, được rồi. Bát quái cũng xong, cơm nước cũng rồi. Nhanh chân đến phòng trực không thì bị bà tổ trưởng mắng chết.”
Hóng hớt xong chút chuyện kia, An Tĩnh đi lòng vòng xung quanh, lúc này cô mới cảm giác chân thật về nơi đây không còn cảm thấy bản thân mình đang nằm mơ nữa. Tuy miệng than mệt mỏi, chân đi không vững vàng nhưng lại lê lết hơn cả nửa cái bệnh viện thành phố này.
Chân đi trần nên có chút đau, An Tĩnh hơi muốn chửi bản thân mình có chút ngu sao mà đi ra ngoài lại không mang dép nữa. Đôi chân mềm mại muốn bấm ra sữa có chút đau xót nên không đi tiếp nữa mà ngồi ở đài phun nước.
May ở đài phun nước này có mái che không thôi dưới cái nắng trưa hè oi ả này đủ thiêu con ma bệnh vừa tỉnh dậy liền lông bông khắp nửa cái bệnh viện thành phố này rồi.
Đưa tay ngắt lấy một bông hoa đồng tiền đưa mắt nheo lại hướng về phía mặt trời dù đang ngồi trong mái che. Do mới tỉnh lại nên hành động có chút khác thường ha ha.
Mục Chấp chạy hồng hộc khắp dãy hành lang mà vẫn không tim thấy bóng dáng quen thuộc, đôi chân dài có chút mệt mỏi đứng khựng lại nghỉ ngơi một chút. Không ngừng nhìn ngó xung quanh thì đột nhiên anh vừa thấy gì đó.
Mục Chấp dứt khoát xoay người lại thì thấy An Tĩnh đang cầm lấy một bông hoa màu vàng hướng lên trời, miệng không ngừng cười khanh khách. Hai chân nhỏ không ngừng đung đưa ngồi trên đài phun nước.
Thấy cảnh tượng trước mắt mình, Mục Chấp hô hấp có chút ngưng trệ lại. Tim của anh lúc này muốn lệch khỏi tần số ban đầu, không ngừng đập dồn dập. Khoé mắt không biết từ khi nào lại cay xè đến cực điểm. Mục Chấp tưởng chừng mình đã nhìn lầm, đưa tay lên chụi mắt thì vẫn thấy bóng dáng đó.
Biết rằng đó chính là người con gái của anh, Mục Chấp vội vàng chạy về phía cả An Tĩnh đang ngồi ở đó. Không chờ cho An Tĩnh cô có chút định thần liền vội vàng ôm chầm lấy thân thể của cô mà không ngừng run rẩy.
“Em về rồi, em thật sự về rồi.”
An Tĩnh khẽ cứng đờ một chút nhưng rồi nhanh chóng đặt tay vỗ về an ủi ngươi đàn ông đang ôm lấy mình. Một chút hồi ức trước đây lại vụt vào tâm trí của mình ngay lúc này, An Tĩnh khẽ nở một nụ cười nhẹ nhàng.
“Đúng vậy, em đã về rồi.”
Mục Chấp ôm chặt lấy thân thể mềm mại thân thuộc này, đột nhiên anh nhớ ra lây điều gì đó mà bế thốc An Tĩnh chạy nhanh về phòng bệnh của cô.
“Không được, anh phải mang em đi kiểm tra. Phải mang em đến bác sĩ kiểm tra kĩ càng mới được.”
An Tĩnh cười khổ hành động này của Mục Chấp, cô định khuyên cho anh ấy bình tĩnh lại cũng vô dụng. Cô biết rằng Mục Chấp cực kỳ lo lắng cho mình nên thoả hiệp cho anh bế vào. Nhớ lại những lời nói của mấy cái cô hộ lý hồi nãy, An Tĩnh nhìn thấy bộ dạng này của Mục Chấp lúc này cực kỳ phức tạp.
Thôi, mọi chuyện sẽ rõ ràng sau vậy.
Khi Mục Chấp dồn dập bế An Tĩnh trở về, nhẹ nhàng đặt cô nằm lên giường. Thấy con gái mình đã tỉnh, An Nhạc ngồi suy sụp bỗng dưng có sức sống dậy liền đi đi gọi bác sĩ mặc cho Mục Chấp đã ngăn cản. Thấy hành động thái quá của ba mình nên An Tĩnh có chút cảm khái, nhưng vẫn ngoan ngoan nằm ở đó chờ bác sĩ được gọi đến kiểm tra.