Làm hết công việc được giao xong, đầu óc của An Tĩnh có chút lâng lâng. Cô loạng choạng cầm túi xách dự định đi thị sát ở công trình cùng với Mục Niệm thì đầu óc tối sầm hơn một mảng đen tối.
…
Khi An Tĩnh tỉnh dậy thì thấy bản thân mình đang nằm tronng bệnh viện, cô ngơ ngác ngồi dậy day day ấn đường đau như búa bổ vậy. Đột nhiên cánh cửa đóng chặt đột nhiên mở ra, một người đàn ông trẻ mặc áo blouse trắng đeo ống nghe đi vào. Gương mặt được thượng đế phác hoạ những đường đường nét tinh tế, không tì vết nào. Sống mũi cao gầy cùng với đôi môi mỏng bạc kia khiến chi mọi người không khỏi hút hồn ngay từ ánh nhìn đầu tiên. Dáng người cao mảnh khảnh như thư sinh, An Tĩnh đang có ý nghĩ cực kỳ mạnh bạo trong đầu mình. Không biết cởi ra có gầy như vậy không ta?
Thấy An Tĩnh đã tỉnh giấc, người đàn ông nhanh chóng tiến lại gần để xem xét tình hình của An Tĩnh.
“Cô có sao không?”
An Tĩnh ngu ngơ nhìn người trước mặt mình cực kỳ quen mắt nhưng không tài nào nhớ ra được người trước mặt mình. Trong tiềm thức của mình, cô cảm nhận thứ gì đó cực kỳ mãnh liệt khi mà giáp mặt với người trước mặt mình này. Tiếng nói trầm trầm như tiếng đèn cello đã đánh thức những suy nghĩ vẩn vơ của An Tĩnh lúc này. Nhìn bản thân mình có chút thất thố, vành tai trắng non đã ngà ngà chuyển sang màu đỏ ửng.
“À tôi hiện tại bây giờ khá ổn nhưng đầu hơi có chút lâng lâng thôi. Có lẽ do ngủ một giấc nên đầu có chút choáng, chưa kịp tỉnh táo hẳn.”
Mục Chấp nghe vậy liền cau mày lại, ánh mắt dường như đang ẩn chưa thứ gì đó mà khiến cho An Tĩnh tò mò muốn chết được. Trong đó thoáng một chút ẩn nhẫn tình cảm cực kỳ thâm tình được đè nén triệt để, còn có sự đau thương tĩnh mịch ở bên trong đó. Chỉ nhìn thoáng qua thôi, An Tĩnh khẽ giật mình muốn thối lui đằng sau.
Chợt nhận ra biểu cảm của An Tĩnh, Mục Chấp rối rắm thu hồi vẻ mặt đó, ngay lập tức vẻ mặt nhàn nhạt như tảng băng di động hiện thân. Cẩn thận rút ông tiêm đăng được gắn trên tay An Tĩnh, nhẹ nhàng dặn dò.
“Cô dạo này cần nghỉ ngơi đầy đủ. Tránh lao lực công việc quá sức. Dù sao sống chậm một tí cũng không khiến cô thiếu một miếng cơm đâu.”
An Tĩnh ngây ngốc gãi gãi cái đầu bùi nhùi không ra chút hình hài của mình, đồng tử mắt hết co lại duỗi nhìn Mục Chấp chẳng khác gì lão phụ huynh nhà mình cả. Cô đưa một ngón tay ngoáy ngoáy vào lỗ tai mình, trả lời cực kỳ bất cần đời.
“Sống chậm một tí tôi hít không khí để sống à? Nói thế thì dễ lắm ha? Có ngon thì anh nuôi tôi đi. Bác.Sĩ.Kính.Mến.”
Mục Chấp nghe vậy không biểu hiện gì, liền ghé sát mặt lại gần khiến cho An Tĩnh bất giác lui lại phía sau. Khi mà bị va hẳn vào đệm gối, lòng của An Tĩnh muốn nhảy lên dữ dội thì một giọng nói ngả ngớn văng vẳng bên tai mình. Nếu không phải tận mắt thấy, tận tai nghe thì cô không tin được cái cục băng di động này biết nói đùa giỡn.
“Cung kính không bằng tuân mệnh. Nếu em thích thì ngay ngày hôm nay đi lĩnh chứng với tôi. Tuy tôi không giàu như người khác nhưng cũng đủ bản lĩnh nuôi em cả đời đó.”
An Tĩnh mặt bắt đầu lên men đỏ ửng, không ngờ được rằng sống đến tận tuổi này mà có người có thể trêu chọc lại được mình. Trong không khí xung quanh có mùi thanh mát nhàn nhạt của mùi đàn hương xộc thẳng vào khứu giác mình. Đầu óc lâng lâng đi, quên luôn phản ứng khi Mục Chấp đang dần dần kề sát vào mặt mình.
Một tiếng hừ nhẹ khiến cho đầu óc của An Tĩnh lập tức thanh tỉnh đi, lập tức nhảy xuống giường kéo dãn khoảng cách giữa hai người ra. Hai tay không ngừng quạt quạt về phía mình, mồ hôi âm thầm rơi xuống đồm độp ướt ẫm đằng sau lưng.
“Ha ha, nóng quá. Bác sĩ anh có thấy nóng không?”
Thấy An Tĩnh đưa ánh mắt phòng bị của mình, Mục Chấp chỉ khẽ nhếch môi một cái rồi rời đi. An Tĩnh thấy vậy như nhận được ân xá mà thở phào nhẹ nhõm một tiếng. Đang vỗ về trái tim mỏng manh dễ vỡ của mình, một giọng trầm ấm đứng trước cửa vang lên khiến cho An Tĩnh không khỏi giật thót người.
“Tôi tên Mục Chấp. Hi vọng lần sau có thể cùng em đi lĩnh chứng.”
An Tĩnh nghe vậy âm thầm hỏi thăm gia phả của Mục Chấp mười tám đời. Má nó, lĩnh chứng cái cùi loi tôi này.
Không ngờ chỉ vô tình trêu chọc mà đã gặp phải cao thủ rồi.
Đen thôi đỏ vẫn thế!!!
Mục Chấp đi ra khỏi căn phòng liền đeo khẩu trang của mình lại ngay lập tức. Đây dường như là thói quen của anh khi đến đây làm bác sĩ. Ở cái bệnh biện Đức Tân này thì có thể nói Mục Chấp là bác sĩ ngoại khoa vừa đẹp trai vừa có năng lực nhất trong cái bệnh viện này.
Hầu như bệnh nhân nườm nượp đến đây thăm khám để có thể vô tình gặp mặt vị bác sĩ ngoại khoa nam này, nhất là những bệnh nhân nữa trẻ tuổi. Bởi vì lý do này mà Mục Chấp đã có thói quen luôn đeo khẩu trang khi chữa bệnh ở bệnh viện, tuy mọi người khá tiếc nuối nhưng số lượng không hề giảm mà còn tăng cao thêm.
Dáng vẻ cao gầy như thư sinh, khuôn mặt tinh tế được phác hoạ rõ ràng đằng sau lớp khẩu trang kia. Để lộ đôi mắt đào hoa dụ hoặc người sau cặp kính bạc kia. Nhiều lúc mọi người đều ước ao bản thân mình là chiếc khẩu trang trắng kia. Ước mơ này có chút hơi biến thái nhá!
Những y tá, bác sĩ nữ ở các khoa khác đều tiếc hận vì sao trước kia không có vào ngoại khoa chứ? Còn những người ở khoa ngoại này cực kỳ khoái chí vì ngày nào cũng có vitamin A bổ mắt cực kỳ hiệu nghiệm này.
Ai nấy đều sốt sắng có thể nhìn trực diện bác sĩ nam thần này ở một khoảng cách gần một chút thôi cũng đã đủ mãn nguyện lắm rồi. Huống gì còn dám đánh chủ ý không hề trong sáng chứ? Thế mà mọi người không ngờ rằng có người không biết quý trọng mà từ chối phăng đi lời mời đầy mê mẩn này. Nếu họ mà biết được thì ha ha…