"Diệp Huyên."
Nghe thấy chủ tịch trên đài đọc đến tên của mình, Diệp Huyên liên bước lên phía trước một bước, hơi cúi đầu, để chủ nhiệm khoa đem dây kết trên mũ học sĩ từ bên phải kéo sang bên trái.
"Đây là giấy xác nhận của em" Chủ nhiệm khoa hiền hoà đưa bằng tốt nghiệp cho nàng, "Chúc mừng em bạn học Diệp Huyên, em tốt nghiệp."
Tốt nghiệp, Diệp Huyên đần độn tỉnh lại rồi, chợt nghe nói mình thông qua cuộc thi, thuận lợi tốt nghiệp. không có ai hỏi quá trình cuộc thi, càng không ai chất vấn vì sao một mình nàng sử dụng mộthệ thống thi, thật giống như hết thảy đều là thiên kinh địa nghĩa. Nhưng người đẩy nàng vào thế giới hư cũng không thấy.
Trong học viện không tìm thấy hắn, Diệp Huyên căn cứ trí nhớ của mình, lại đi chỗ hắn ở thành phố A, đồng dạng cũng không có tăm hơi. Nàng thậm chí đi cục quản lý xuyên không, báo mã số công tác đãbị mình lãng quên vài thập niên, nàng được cung kính nghênh đón vào tầng cao nhất của cục quản lý.
Tầng cao nhất chỉ có hai văn phòng, một gian là của Cố Dần Thành, một là của nàng.
Cục quản lý xuyên không sáng lập từ hơn trăm năm trước, tuy rằng là cơ quan được chính phủ trao quyền xuyên không, nhưng cũng không lệ thuộc một cơ quan quốc gia nào. Mà người sáng lập cơ cấu mạnh mẽ thần bí khó lường, bên ngoài có nhiều đồn đoán, lại thủy chung không hiểu được.
Nghe nói người sáng lập là một nhóm, cũng nghe nói người sáng lập chỉ có một, trong đó làm cho người ta chắc chắn nhất, là nhân vật thần bí sau lưng cục quản lý được gọi là "Cố tiên sinh". Nghe nói đúng là người này một tay sáng lập cục quản lý xuyên không, cũng mở rộng đến nay.
Lúc Diệp Huyên còn chưa khôi phục trí nhớ, vẫn ở học viện xuyên không làm một học sinh nghèo vô ưu vô lự, dù thế nào nàng cũng không thể đem Cố Dần Thành và vị "Cố tiên sinh" kia liên hệ với nhau.
Mà lúc trước Cố Dần Thành mượn tay Cesare đưa cho nàng lá thư này, hiển nhiên cũng có chỗ giấu diếm. Thí nghiệm khai phá "Cộng tình" từ vài thập niên trước đã bắt đầu, như vậy Cố Dần Thành khôngnói cho Diệp Huyên biết điểm ấy, là vì không muốn nàng nhận biết thân phận người sáng lập cục quản lý xuyên không của mình.
Quản lý viên thời không có thể lưu lại hai thế giới, trên lý luận mà nói, một quản lý viên thời không lưu lại ở thế giới Tu Tiên, thậm chí có thể trường sinh bất lão. Nhưng hơn trăm năm qua, quản lý viên thời không thành công làm được điều ấy, nghe nói cũng chỉ có người sáng lập cục quản lý mà thôi.
Cho nên Diệp Huyên và Cố Dần Thành đã quen biết cả trăm năm, bọn họ ngay từ đầu cùng nhau khai sáng sự nghiệp, qua tháng ngày tương trợ nhau, cuối cùng sinh ra hiểu nhau, gắn bó tình cảm. Phần tình cảm này lúc Diệp Huyên mất đi trí nhớ đã bị phong kín, hiện thời vừa mới tỉnh lại, đã sống lại như trước.
Chẳng lẽ đây không phải là kết quả Cố Dần Thành muốn nhìn thấy nhất sao? Cho nên Diệp Huyên không rõ, vì sao hắn muốn trốn tránh nàng.
Nhưng nếu không phải hắn có thể tránh né, biết rõ hết thảy tình huống của hắn Diệp Huyên làm sao có thể không tìm thấy hắn.
Từ trên đài chủ tịch đi xuống, Diệp Huyên một mặt nói chuyện cùng bạn học, một mặt nặng nề mà suy tư về tâm sự. Tuy rằng tấm bằng tốt nghiệp nầy đối với nàng đã khôi phục trí nhớ mà nói là không dùng được, bất quá nàng nghĩ nghĩ, vì trí nhớ bốn năm học ở trường, vẫn nên trở lại học viện tham gia lễ tốt nghiệp.
"Diệp Huyên!" một thanh âm kích động truyền tới, Thẩm Kha ở lớp học quan hệ tốt nhất cùng Diệp Huyên đã chạy tới cầm lấy cổ tay nàng, "đi một chút đi, mau cùng đi với tôi."
"Đợi chút", Diệp Huyên tránh tay hắn ra, "đi chỗ nào?"
"Ăn mừng a." Thẩm Kha nhíu mày, "Bạn đã quên việc này rồi à."
Mấy ngày nay Diệp Huyên tìm Cố Dần Thành khắp nơi, đâu còn có tâm tư nghĩ cái gì ăn mừng, "Tôi không đi." Nàng do dự nói, khôi phục trí nhớ rồi, đối mặt với những bạn học cùng trường bốn năm, nàng cảm thấy giống cách một tầng lá mỏng.
"Vì sao”, Thẩm Kha không cho phân trần nhét nàng vào trong xe, "Hôm nay bạn cũng đừng muốn chạy, buổi tối có người cho bạn một kinh hỉ đó."
=====================================================
Phần thế giới hiện tại không phải bối cảnh vườn trường văn nha, Huyên Huyên tốt nghiệp rồi ~
Hơn nữa nàng là lão yêu quái sống hơn một trăm năm, cũng không có tiếng nói chung với đám trẻ →_→