4.
Tôi nghiêm túc.
Vì tôi đã sống lại.
Du Trạch và “bạn thân” của tôi, hai kẻ khốn nạn đó, đừng hòng sống yên ổn.
Bọn chúng dựa vào cái gì mà dám vấy bẩn tay anh trai tôi sau khi tôi chết?
…
“Lục U, hôm qua không phải tôi đã bảo cô bỏ thuốc cho anh trai cô sao?”
Du Trạch đứng bên cạnh cửa hàng tạp hóa, tay đút túi quần, cau mày nhìn tôi.
Kiếp trước, tôi mê muội Du Trạch như bị bỏ bùa.
Vì vậy, gã ta luôn hống hách với tôi.
“Tối nay nếu cô không làm cho anh trai cô ngủ say, thì đừng mong tôi đưa cô đi trốn.”
Kiếp trước, tôi đã nghe lời gã, bỏ thuốc mê cho anh trai.
Nhưng không biết có phải do anh trai kháng thuốc tốt hay không, giữa chừng anh tỉnh lại, vùng vẫy muốn đuổi theo tôi.
Ngã từ cầu thang xuống, gãy một chân.
Bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ hôm đó, mắt anh trai đỏ hoe.
Anh nằm trên đất, nhưng vẫn muốn giữ tôi lại.
Anh hét lên với tôi: “Đừng đi! Quay lại! Bọn chúng là kẻ xấu.”
Giọng anh khàn đặc, khó nhọc nói với tôi:
“Tin anh đi.”
“Anh thà c.h.ế.t chứ không lừa gạt em gái của mình.”
“…”
Anh thà c.h.ế.t chứ không lừa gạt em gái của mình.
Nhưng lúc đó, tôi chỉ nghĩ anh là một kẻ biến thái, muốn giam cầm tôi cả đời trong phòng.
… Du Trạch nghĩ rằng gã ta dùng “đưa tôi bỏ trốn” để uy h.i.ế.p tôi thì tôi sẽ phải lo lắng, nhưng tôi chẳng buồn nhướng mày, hỏi gã:
“Loại thuốc này, sẽ không g.i.ế.c c.h.ế.t anh trai tôi chứ?”
Còn Đoạn Nguyệt, “bạn thân” tốt của tôi, lại “tình cờ” cầm một que kem ngồi xuống bên cạnh tôi.
“U U, rất đơn giản, cậu canh liều lượng, chỉ cần cho anh ấy ngủ là được.”
“Hơn nữa, anh ấy là đồ cặn bã, c.h.ế.t cũng đáng đời.”
Chết cũng đáng đời.
Kẻ c.h.ế.t cũng đáng đời, là kẻ sau khi tôi c.h.ế.t đã truy đuổi hai tên tội phạm đến tận cùng trái đất sao?
Kẻ c.h.ế.t cũng đáng đời, là kẻ dù chân bị tàn phế vẫn muốn báo thù cho cô em gái luôn đề phòng, không nghe lời mình sao?
Anh trai tôi có phải là kẻ xấu hay không, chẳng lẽ tôi không biết sao?
Tôi ngẩng đầu, chỉ hận không thể lập tức băm vằm hai kẻ trước mặt thành trăm mảnh.
… Nhưng bây giờ chưa phải lúc.
Tôi nhìn chằm chằm túi thuốc mê trong tay,
Trong lòng đã có kế hoạch.
5.
“Em lại đi tìm Du Trạch?”
Vừa bước vào cửa, tôi đã bị kéo vào lòng.
Chiếc mũi cao thẳng của anh cọ xát vào cổ tôi, hơi thở nhẹ nhàng phả vào da thịt, trên người anh thoang thoảng mùi hoa hòe.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt Lục Minh rất tái nhợt, ngũ quan lại rất sắc sảo, giống như mực nước vô tình rơi trên giấy trắng,
Loang lổ, vỡ vụn.
“Anh, em không phải…”
“Im miệng.”
Anh thô bạo ngắt lời tôi, xương ngón tay cọ xát vào xương bả vai tôi, cảm giác xa lạ khiến tôi rùng mình.
Nhưng lần này, tôi không né tránh.
Tôi đột nhiên cảm thấy, anh trai giống như một chú chó đang xác định xem con búp bê rách nát mà nó nhặt được có còn thuộc về mình hay không.
Tôi cười, đưa tay vén những sợi tóc lòa xòa trên trán anh.
Rồi đột nhiên khựng lại.
Rất nóng.
Nóng kinh khủng.
Anh trai đang bị sốt.
Tôi lúc này mới chú ý, sắc mặt anh tái nhợt hơn thường ngày, rõ ràng là đang rất khó chịu, nhưng vẫn cố chấp nhìn tôi.
“Anh, sao anh không đi bệnh viện?”
Tôi run rẩy đỡ lấy anh.
Giọng anh lạnh lùng, khàn đặc.
“Em đã hứa với anh sẽ về lúc sáu giờ.”
“Anh đã đợi em.”
… Bây giờ đã là chín giờ tối.
Tôi mới giật mình nhận ra, mải lo chuyện của mình mà quên mất lời hứa với anh.
Nhưng anh trai lại như một kẻ ngốc, dù sốt đến mê man vẫn kiên trì đợi tôi về.
Anh trai nằm trên ghế sofa.
Anh lại nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc như thể đã tám trăm năm chưa từng thấy.
Bởi vì tôi đang nấu cơm tối cho anh.
Đây là lần đầu tiên tôi nấu cơm tối cho anh trai trong kiếp này.