Ẩn Sát

Chương 80: Tiếng gõ cửa lúc nữa đêm



"Hắn nói là .. Các ngươi rất vô dụng."

"Ặc?"

Nghe được mấy câu nói kia, mọi người trên phòng lái đều sửng sốt, sau đó Thôi Quốc Hoa nở nụ cười, nói:

"Ha hả, thú vị, thú vị, nếu như vị tiên sinh này đã nói như vậy, nói rõ hắn cũng đứng về phía chúng ta, thật tốt quá. Bây giờ nhìn lại, lực lượng của vị này còn mạnh hơn chúng ta nhiều lắm, lần này phần thắng của chúng ta sẽ tăng lên rất nhiều. Quốc Nghị, chúng ta sẽ xuống xem quả bom này …"

Khi mấy người Viêm Hoàng Giác Tỉnh còn chưa kịp vui mừng vì phát hiện lúc này, Gia Minh đã trở về phòng mình. Lúc nữa đêm gần mười hai giờ, hắn gục lên ban công để bình phục lại tâm tình, chiến đấu trong chốc lát với Natalie nhìn như dễ dàng nhưng thực ra cũng cực kỳ nguy hiểm, từ khi sống lại đến nay, đây là lần đầu tiên hắn chân chính chiến đấu với người cùng cấp độ với mình, có thể chạy trốn dưới ánh mắt của nàng, Gia Minh cũng cảm thấy thỏa mãn.

Cứ như vậy, cảnh cáo và chỉ dẫn đưa ra, Viêm Hoàng Giác Tỉnh biết sự tồn tại của mình, người của Bùi La Gia trên tàu cũng có thể nhận thấy bóng dáng âm thầm của hắn, càng hoàn mỹ hơn chính là người của U Ám Thiên Cầm cũng nhận ra sự hiện diện của mình, trong tình huống chưa rõ ràng về mình, bọn họ muốn làm bất cứ chuyện gì cũng sợ ném chuột vỡ đồ, Cổ Gia Minh à Cổ Gia Minh, ngươi thực sự là tồn tại vĩ đại mà thần kỳ.

Cất giấu thiết bị cẩn thận, đang tắm rửa trong nhà vệ sinh, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, sau đó giọng nói hạ thấp của Sa Sa:

"Gia Minh, Gia Minh … Mở cửa, mở cửa, mở cửa nhanh …"

Bất đắc dĩ quấn khăn tắm, nhìn ra ngoài qua mắt mèo, Sa Sa mặc đồ ngủ có thêu những đóa hoa nhỏ đang đứng bên cạnh cửa, thẹn thùng nhìn xung quanh, Gia Minh mở cửa nàng liền vọt vào, lén lút đóng cửa lại rồi vỗ ngực:

"Phù, nguy hiểm thật… Nguy hiểm thật, may là không có ai qua …."

Nhìn nàng đi chân trần, đi tới đi lui trên mặt thảm, rõ ràng thấy bên ngoài lối đi không có ai liền lao ra khỏi phòng, Gia Minh không khỏi buồn cười:

"Cậu không sợ người khác thấy sao, nếu như chị Nhã Hàm thấy sẽ không tốt."

Sa Sa nhìn Gia Minh vẫn còn dính bọt xà phòng trên người, cười chạy lên giường, kéo chăn phủ đôi chân lại"

"Đều do chị Nhã Hàm cả, muốn xem mấy bộ phim kinh dị gì đó làm mình ngủ không yên, cậu đi tắm rửa nhanh lên, mình ngủ trước."

"Cậu ngủ được mới lại."

Gia Minh cười, nói:

"Chỉ là sáng mai chắc chị Nhã Hàm sẽ tới gọi chúng ta rời giường, cậu không sợ bị chị ấy phát hiện ngủ tại phòng mình sao?"

"Mình mặc kệ."

Sa Sa nằm trong chăn cười:

"Dù sao cậu phải chịu trách nhiệm cho mình ngủ, sau khi ngủ cũng phải có trách nhiệm ôm mình trở về, ừm, thẻ vào phòng của mình để ở dưới gối."

"Cậu là tiểu sắc nữ."

Gia Minh lắc đầy cười, vốn định nói tại sao không chịu đến chỗ Linh Tĩnh, hai người các cậu có thể ru nhau ngủ , hơn nữa còn không bị Nhã Hàm hoài nghi, nhưng nghĩ lại nếu nói những lời này nhất định nàng sẽ thẹn quá thành giận rồi đuổi đánh một lúc, thời gian không còn sớm, cũng không nên làm nhiều chuyện như vậy.

Trở lại phòng vệ sinh, mở vòi hoa sen, ngoài phòng vang lên giọng nói êm ái của Sa Sa:

"Gia Minh, hình như mình hơi say tàu."

"Ồ, say tàu? Không thể nào, thần kinh cậu yếu như vậy …"

"Coi chừng mình dẹp cậu nha, dám nói mình như vậy …."

Bên ngoài tiếng cười của Sa Sa, nói:

"Dù sao … Khi tàu hơi lắc lư mình liền có cảm giác ói, nằm xuống thoải mái hơn một chút nhưng vẫn hơi khó ngủ, đương nhiên xem phim kinh dị cũng là một nguyên nhân…"

"Ngày mai mình đến phòng y tế lấy thuốc chống day tau cho cậu …"

Gia Minh còn chưa nói hết, tiếng gõ cửa cộc cộc lại vang lên , lập tức trong phòng hoàn toàn yên tỉnh lại, Gia Minh lại quấn khăn tắm đi ra ngoài, Sa Sa ghé mắt vào mắt mèo nhìn ra, sau đó lén lút mở cửa, Linh Tĩnh từ ngoài lách vào, thấy Sa Sa, đầu tiên là sững sốt, sau đó ba người nhìn nhau cười:

"Mình không ngủ được."

Linh Tĩnh cười rồi xoay người đóng cửa lại, Gia Minh cười nói:

"Minh đi tắm trước, các cậu lên giường trước đi."

Hai cô bé vừa giễu cợt lẫn nhau vừa chạy lên giường, sau đó tiếng cười đùa quen thuộc lại vang lên.

Tối nay lại là 3P, cuộc sống thật tốt đẹp. Cố gắng lên bạn Gia Minh, bạn cũn sắp thành vô địch rồi. Sau khi tắm rửa xong, quấn khăn tắm đi ra ngoài, hai cô bé căng bản đã cởi hết đồ trong lúc đùa giỡn, Sa Sa đang cù Linh Tĩnh vừa giãy dụa như con cá heo, vừa cầm một cái áo mưa lên thổi, thí nghiệm mức độ an toàn của nó.

Rõ ràng một bức tranh xinh đẹp, thuần khiết nhưng lại kết hợp thêm với một vài thứ liển trở nên quá di, nếu đưa vào tranh vẽ, có lẽ trở thành thứ nghệ thuật kết hợp giữa tình dục và thưởng thức của người Pháp.

Sau đó, tiếng gõ cữa lần thứ ba lại vang lên, khiến hành động khó xử của ba người dừng lại.

Linh Tĩnh mở to mắt nhìn, Sa Sa toàn thân trần truồng chạy xuống giường, chân trần chạy trên thảm không gây âm thanh gì, từ mắt mèo nhìn ra ngoài, sau đó nàng quay lại đặt một ngón tay lên miệng:

"Suỵt…"

Chạy về giường, Sa Sa nói nhỏ:

"Là chị Nhã Hàm."

Hai co gái nghĩ đến lý do mình tới phòng Gia Minh liền đồng thời quay đầu lại nhìn hắn, Gia Minh đương nhiên biết các nàng nghỉ gì, nhỏ giọng giải thích:

"Mình cũng không biết tại sao chị ấy lại tới đây… Chị ấy ngủ không được cũng không cần phải tới tìm mình an ủi…. Ặc, tìm mình."

Không dám nói hai từ an ủi nhạy cảm này, vẻ mặt Gia Minh vô tội:

"Mình trong sach, hai cậu minh giám …"

"Hừ, nếu đúng như vậy thật thì cậu sẽ rất thảm."

Linh Tĩnh cau mũi nhỏ lại:

"Đúng vậy, cậu sẽ rất thảm."

Sa Sa vung nắm đấm lên phụ họa.

Ba cái đầu chụm vào nhau, toàn thân hai cô bé trần như nhộng, tất cả đều quỳ trên giường như con chó nhỏ, tình cảnh muốn mê người bao nhiêu có bấy nhiêu, sau đó, hai cô bé thu dọn đồ ngủ vứt trên giường của mình rồi chạy vào trong nhà vệ sinh.

Gia Minh thở dài, xin nhờ, đại tiểu thư Nhã Hàm, cô tìm lý do gì thì tìm, nhất định đừng lấy lý do khát khao nha, mặc dù mọi người đều rất quen thuộc, cô yêu tôi cũng là chuyện rất bình thường những cũng đừng bộc phát tình cảm ngay tại nơi này… Trong lòng nhàm chán tưởng tượng, đương nhiên hắn cũng biết chuyện này không thể xảy ra.

Từ mắt mèo nhìn ra ngoài, chỉ thấy Nhã Hàm cũng mặt đồ ngủ, đôi mi thanh tú cau lại đứng trước cửa, đồng dạng là hình ảnh động lòng người. Bởi vì chờ lâu không thấy trong phòng không có động tĩnh gì, nàng lại gõ cửa một lần nữa, nhẹ giọng gọi:

"Gia Minh, Gia Minh…."

Giọng nói kia giống như đang vụng trộm.

Liếc mắt, vừa mới mở cửa ra, một giọng nam cũng đột nhiên vang lên bên cạnh:

"A? Cô giáo Trương, cô cũng lên thuyền ư? Thật là … Cô ở đây sao?"

Ngữ điệu của đoạn nói chuyện này biểu hiện sự ngạc nhiên và mừng như điển của một người đàn ông chợt gặp được giai nhân thật ra vô cùng nhuần nhuyễn.

Lúc này Gia Minh dùng ánh mắt thuần khiết nhìn Nhã Hàm, rồi lại nhìn sang vị thầy giáo Hứa cuồng dại này. Nhã Hàm nhìn vẻ mặt của Hứa Măc, lại nhìn sang Gia Minh, dường như chợt nhận ra được điều gì, khuôn mặt lập tức đỏ lên. Về phần Hứa Mặc , há to miệng nhìn hai người, ấp úng không nói lên lời, chỉ có nụ cười dần dần biến hình, nhìn qua rất tức cười. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://thegioitruyen.com

Mọi người đều là người lớn, một cô gái mặc đồ ngủ, đêm hôm khuya khoắt đứng trước phòng một người đàn ông, người đàn ông kia khi mở cửa vẫn còn quấn khăn, vẻ mặt mập mờ, không cần nói cũng biết chuyện gì xảy a, mặc dù .. Người đàn ông kia tuổi vẫn còn tương đối nhỏ, nhưng dù sao cũng coi như là .. Ặc, thành thục.

Trong nháy mắt, trong đầu Hứa Nhạc xuất hiện nhiều vấn đề, hắn biết Nhã Hàm khi không mặc trang phục lão xử nữ chính là một đại mỹ nữ, lại không nghĩ tới nàng thậm chí sẽ mặc đồ ngủ đến gõ cửa một phòng người đàn ông giữa đêm khuya, lại không nghĩ tới … Chỉ là một thằng nhóc tầm thường không có chút đặc biệt nào.

Nhã Hàm đương nhiên cũng nhận ra tình huống quái dị lúc này, trong nháy mắt trong lòng hơi bối rối, đỏ mặt, lại vô ý thức bước vào phòng.

"Ặc… Ha hả, thật là tình cờ… Thật tình cờ.. Chuyện này, thầy Hứa … Gặp lai sau."

Cửa phòng đóng lại trước mặt Hứa Mặc, hai giây sau lại mở ra, Gia Minh thò đầu ra, rất có lòng tốt chỉ sang phòng bên cạch:

"À, cô giá Trương ở phòng bên cạch, nếu thầy muốn tìm cô ấy.. Ồ… chuyện này, không quấy rầy thầy nữa, gặp lại sau."

Ngoài cửa , gió biển vi vu thổi qua, vẻ mặt Hứa Mặc khá phức tạp, vẻ vui mừng vẫn chưa hoàn toàn lui đi thì vô số tâm tình hỗn loạn đã xông lên từ tận đáy lòng, xét thấy từ ngữ văn học đề biểu đạt rất nghèo nàn, chúng ta hình dung như thế này: Vẻ mặt kia rất đáng yêu.

Từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục, cũng chỉ đơn giản như vậy.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv