Ẩn Sát

Chương 671: ẨN SÁT HẬU THIÊN: Người theo đuổi



Đời người, ắt cũng phải có vài lần điên cuồng.

Từ lâu Đường Văn Bằng đã nghe nói qua những lời này, nhưng chưa bao giờ có thể nghiệm nào thiết thực.

Tỷ như nhiệt huyết thanh xuân sôi trào, tỷ như cảm xúc ái tình bành trướng, xem ra cũng có trải qua, nhưng có thể nói chưa từng đến tình trạng điên cuồng ko dứt bao giờ, lý trí cùng lãnh tĩnh là phẩm chất khiến hắn tự hào, từ nhỏ đến giờ quỹ tích cuộc sống của hắn có thể nói là thuận buồm xuôi gió, gia đình cũng ko tệ, từ tiểu học đến đại học 1 mạch thẳng tiến, thành tích lúc nào cũng đứng hàng đầu bảng, là sự kiêu ngạo của gia đình cùng người thân. Tiếp đó rời khỏi đại học, chơi bời 2 năm rồi tiếp nhận công tác, thành công có dc chức vị khiến người người cực kỳ hâm mộ, mà năng lực bản thân cũng là xuất chúng, sau vài lần đổi công tác đều là liên tiếp thăng chức, cũng là thuận buồm xuôi gió mà qua.

Hắn năm nay đã 40t, đã trải qua 1 lần hôn nhân, có 1 hài tử, đây đại khái là chổ duy nhất ko thuận trong đời hắn, cũng là vì mấy năm trước đã ly hôn cùng vợ. Đương nhiên theo lý mà nói ko thuận ở đây cũng ko đến mức nghiêm trọng gì. Hắn cùng vợ là loại hình hôn nhân môn đăng hộ đối, biết nhau, sau trải qua quá trình yêu đương vài năm ko tệ, tiếp đó tự nhiên mà kết hôn, mấy năm trước lại tự nhiên mà chia tay, cũng tính như hảo tụ hảo tán (đến cũng tốt, mà đi cũng vui), cả 2 đều là phần tử trí thức, cho nên quân tử đoạn giao cũng ko xuất ác ngôn, bây giờ mỗi khi lễ tết cũng có liên hệ.

Kinh lịch như vậy đối với sinh hoạt của hắn cũng ko có gì ảnh hưởng quá lớn. Ly hôn, con thuộc về hắn, tình huống ông bố độc thân cũng sinh ra vài chuyện nhỏ, nhưng đó là con của mình, bản thân mình phải có trách nhiệm… hắn đối với chuyện này có lẽ rất rõ ràng, cũng ko có gì gọi phàn nàn. Công tác vẫn như cũ thuận buồm xuôi gió, cứ cho là thương trường cạnh tranh kịch liệt, nhưng dựa vào kinh nhiệm và năng lực của hắn cũng ko có vấn đề gì quá lớn. hắn bây giờ làm chức tổng giám tại tập đoàn điện tử Uyển Đình lớn nhất Giang Hải, lương 1 năm hơn ngàn vạn (10tr, chắc là đơn vị ND tệ), bây giờ vẫn con xu thế tiếp tục thăng tiến.

Có địa vị, thu nhập cao, bởi vì trải qua 1 lần hôn nhân mà dưỡng tính ân cần cùng thành thục, có 1 đứa con, lại có thể vừa chăm lo tốt cho đứa con vừa chiếu cố công tác tốt, nam nhân như vậy, cơ hồ đối tượng lý tưởng của tuyệt đại phụ nữ kén chồng. Đối với thiếu nữ thanh xuân trẻ trung mà nói hắn là đại thúc ân cần thành thục, đối với phụ nữ thành thục lịch duyệt mà nói, hắn hiển lộ là người ổn trọng đáng tin cậy. Cho tới bây giờ phụ nữ lấy lòng hắn ko hề thiếu, bất quá đối với hắn mà nói, từ sau khi ly hôn, ở phương diện này tựa hộ đã xem như đạm nhạc. Trên thực tế vừa mới bắt đầu hắn ko có xem như phi thường trọng yếu, tuy giai đoạn yêu đương trước khi kết hôn đối với lý tưởng hạnh phúc cả đời cũng có kỳ vọng, thời điểm lúc ly hôn của ko có cái gì chấn động tâm lý quá lớn. Đương nhiên, thương cảm vẫn hay có, nhưng ít ra cũng chứng minh dc, hắn cho tới nay cũng ko quá xem trọng mấy thứ này.

Nhiều năm trước trái lại có trải qua 1 đoạn tình cảm, hồi đại học có 1 vị đồng học, là 1 nữ sinh cấp bậc hoa hậu giảng đường, trong lòng của hắn cũng có hảo cảm, bất quá tiếp xúc qua 1 khoản thời gian ngắn mới phát hiện cảm tình này cũng đã đạm nhạt, thậm chí có chút mê mang khó nghĩ tại sao lúc trước ưa thích nữ nhân này, vì vậy kết giao ko lâu sau cũng chia tay, là hắn chủ động đề xuất, về sau thấy nữ nhân kia khóc lên trong lòng hắn cũng ko có cảm giác quá lớn, chỉ là nghi hoặc tại sao thế giới này lại có người xem trọng những chuyện này như vậy.

Người niên kỷ càng lớn, thấy càng nhiều, cái thế giới này càng thêm bình thường ko có gì là lạ, hắn từ nhỏ đã là người lãnh tĩnh tự chế, cho tới bây giờ cũng là như vậy, sự lãnh tĩnh tự chế này giúp hắn vượt qua rất nhiều cửa ải khó khăn, vượt qua rất nhiều thứ. Bây giờ tự nhiên vẫn có thể cùng người náo nhiệt cuồng hoan, cùng người chuyện trò vui vẻ, nhưng tâm tính tu dưỡng càng thêm thành thục. Thế giới này bất quá chỉ như vậy, đại loại kiểu như tiểu thuyết khiến người lo lắng mất ngủ, tim đập nhanh ko thể ức chế hắn 1 lần cũng ko trải qua, dù là trên thương trường lâm nguy trọng đại thì hắn vẫn có thể ngủ rất tốt, ngày hôm sau lấy tinh thần tốt nhất nghiêm trận đón địch, hắn đương nhiên khả dĩ lý giải những trải nghiệm và cảm nhận người khác trong tình huống đó, chỉ là đại khái sẽ ko xảy ra trên người mình. Bất quá, cách nghị như vậy tại nữa năm trước đã bị đảo lật.

Mùa đông năm trước, đứa con tiểu Quân bởi vì cùng đồng học du lịch ngoại thành bỗng nhiên phát sốt cao, dc đồng học cùng đi nhanh chóng đưa đến 1 phòng khám phụ cận, thời điểm hắn khẩn trương chạy tới mới phát hiện đó là 1 nhà mở phòng khám nhỏ bên đường. Có thể nói cảm giác chỉnh thể của phòng khám quả thực là khôi hài, diện tích cùng trang hoàng coi như ko tệ, vấn đề ở chổ diện tích cùng trang hoàng như vậy tất nhiên dẫn đến tốn kém phi thường lớn, cả thảy phòng khám chỉ có 1 bác sĩ và 2 hộ sĩ, bác sĩ cùng hộ sĩ cư nhiên xem ra chỉ hơn 20t, điều này sao có thể mang đến cho người cảm giác tin cậy, quả thực hoang đường.

Là 1 thương nhân, hắn rất khó tiếp thụ sự tồn tại của phòng khám loại này, quả thực tựa như trong thế giới cổ tích, mà là thân nhân của người bệnh, cảm giác đầu tiên của hắn là khẩn trương mang nhi tử đến bệnh viện lớn xem xem. Bất quá nhi tử đang truyền dịch, mà bệnh tình xem ra đã dc khống chế, cuối cùng hắn cũng đành lưu lại, ý tưởng ban đầu là hôm sau tái khám phải mang con đến bệnh viện lớn, nhưng cuối cùng, ngày hôm sau vẫn là chạy qua phòng khám này.

Hắn… bị một nữ hộ sĩ hấp dẫn.

Đối với hắn mà nói tâm tình này quả thật kỳ quái. Phòng khám này, đầu tiên do tuổi tác của bác sĩ nên đã định bệnh nhân cũng ko nhiều, 2 hộ sĩ trái lại đều cực đẹp, 1 người dáng cao gầy, kết tóc đuôi ngựa, có chút tư thái hiên ngang, mang theo 1 bé gái khoản 2 3t xem sách thiếu nhi giảng cố sự, xem ra có chút làm việc ko nghiêm túc đàng hoàng – mà kia là con gái của nàng. Bác sĩ họ Cố, đại khái hơn 20t, xem ra tịnh ko phải dạng phi thường ổn trọng, bất quá dùng thuốc cũng dc. Nhưng có ngoại lệ, 1 nữ hộ sĩ khác, lớn lên rất đẹp, khí chất nhu nhuyễn an tĩnh, nàng làm việc ở phòng khám nhỏ ngẫu nhiên lộ ra nụ cười, khiến hắn… cảm thấy 1 loại tâm tình khó nói nên lời.

Đêm hôm đó hắn có chút mất ngủ, ngày hôm sau lại lần nữa mang theo nhi tử qua tiêm thuốc, ngày thứ 3 lại đến phúc tra, tiểu Quân bệnh tình đã tốt, hắn lúc này mới biết nữ hộ sĩ nguyên là người Nhật, tên gọi Nguyệt Trì Huân (Gatsuta Kaoru), tên thật là dễ nghe… 2 người còn lại của phòng khám đều có chút ko quá đáng tin cậy, nữ hộ sĩ gọi là Sa Sa ngẫu nhiên đem hài tử của mình đi đâu ko thấy, bác sĩ trẻ tuổi thậm chí tại phòng khám đọc tiểu thuyết manga, thuộc dạng ngây thơ đến “nhất tháp hồ đồ” (???). Chỉ có Huân, nàng trong trong ngoài ngoài chuẩn bị, vừa làm vệ sinh vừa tiêm thuốc cho hài tử, thời điểm nhàn hạ thì ngồi ở 1 bên an an tĩnh tĩnh, đẹp tựa 1 đóa thủy tiên trắng trong thuần khiết.

Bác sĩ kia nghe đâu đã kết hôn ngẫu nhiên còn qua quấy rối nàng, đây thật là chuyện khiến người khó chịu.

Bất quá bệnh của tiểu Quân qua ngày thứ 3 đã ko yêu cầu tái khám nữa, phòng khám cách nơi hắn ở khá xa, đến công ty cũng ko tiện đường, không có lý do để ghé qua, đại để đã chú định rằng đây cuối cùng chỉ là quan hệ người qua đường trong 1 lần nhận thức. Hắn quyết định thu liễm tâm tình, chuyên tâm làm việc. Rốt cuộc gần qua dc 3 ngày, hắn mạc danh kỳ diệu chạy tới bái phỏng 1 vị bằng hữu đã lâu ko gặp, bằng hữu kia cũng là tâm tình mạc danh kỳ diệu, vốn ko tính là hiểu biết lẫn nhau, dĩ vãng ko có việc là ko liên hệ. trên đường lái xe trở về lại ngừng trước phòng khám gần đó, hắn mới phát hiện đây mới chính là mục đích chủ yếu của mình.

Đùa sao? Bất quá chỉ mang nhi tử đến khám bệnh có 3 ngày, nói chuyện tán gẫu với nhau chưa tới 20 câu, trong đó hơn 10 câu là hỏi thăm bệnh tình các kiểu bình thường nhất, chuyện này… tựa như tâm tình 1 tiểu mao đầu ko thành thục, đến cùng là sao đây?

Cảm giác là chính mình bỗng nhiên biến đổi trở nên ko chính chắn thành thục, ở trên xe nghĩ rất lâu rốt cuộc cũng phải cắn răng 1 cái xuống xe tiến vô chào hỏi. Đã có lần đầu tiên, về sau hành động sẽ là “bãi minh xa mã” (quang minh 9 đại), chung quy án chiếu chính là mô thức theo đuổi người a, cái này tịnh ko phải sự tình gì khó chịu nổi, hắn lăn lộn thương trường nhiều năm như vậy, làm chuyện gì cũng đều ko cảm thấy khó chịu nổi, mà nam nhân theo đuổi nữ nhân thì càng thêm quang minh chính đại, bất quá, khiến hắn cảm thấy khó chịu nổi cùng khó mà giải thích vẫn là loại tâm tình này của mình.

Tiếp đó, hắn cũng dần dần minh bạch ý tứ của câu nói kia.

Bởi vì loại tâm tình này của hắn ảnh hưởng đến công tác cùng sinh hoạt, buổi tối mất ngủ, ngẫu nhiên lo dc lo mất, sáng ở công ty bỗng nhiên lại hận ko thể tan tầm sớm 1 chút để qua phòng khám thấy nàng. Trước hắn cũng có yêu đương, cũng là sự tình tương tự, sau ly hôn hắn càng thêm bận chiếu cố con trai, có đôi khi phải bỏ qua công tác hội phụ huynh, lo cho hài tử 3 bữa ăn, nhưng hắn trước nay làm chuyện gì cũng đều ngay ngắn rõ ràng, làm xong 1 việc lại suy nghĩ chuyện tiếp theo, cũng chưa từng có việc trì hoãn quá lâu. Chuyện này… đột nhiên tâm tình lại ko kiềm nén dc vẫn là lần đầu tiên hắn cảm giác dc.

40 năm, cư nhiên bỗng chợt giống như 1 mao đầu tiểu tử, hơn nữa… hắn căn bản thậm chí còn ko hiểu rõ đối phương, ko thường hay gặp gỡ, thậm chí ko nói chuyện dc rõ ràng. Nói cách khác, bình tĩnh phân tích, hắn cư nhiên chỉ là bị hình thức đối phương hấp dẫn, tiếp đó thì sinh ra mê luyến.

Có thể nói đây là vừa thấy đã yêu, có lẽ cũng có thể nói là duyên phận. A, chung quy nhân sinh cũng có thời điểm như vậy, ngươi bỗng nhiên gặp dc người nào đó, có lẽ nàng tịnh ko phải xuất sắc nhất, nhưng đột nhiên bỗng thấy tóe lửa… người khác đều là nói như vậy. Hơn nữa đương nhiên, theo thời gian, hắn đối với đối phương chung quy cũng không tính là “nhất vô sở tri” (*không hay biết gì).

Nếu đã là tất yếu, hắn trước nay cũng có thể mạnh vì gạo, bạo vì tiền, khiến người cảm thấy sự thành khẩn của hắn, cùng bác sĩ Cố ko đáng tin cậy tán gẫu, cũng hỏi thăm những người sống lân cận. Nữ hộ sĩ tên Nguyệt Trì Huân mấy năm trước đã ở tại phòng khám này, nghe đâu đã ko còn người thân ở Nhật Bản, đại bộ phần đều nói gia đình bác sĩ Cố thu lưu nàng, bởi vì nàng ngay cả ngày lễ tết cũng là cùng chung với gia đình bác sĩ Cố. Nghe nói vợ bác sĩ Cố là chuyên gia biểu diễn dương cầm, thường diễn tấu trong một nhà hàng kiếm tiền, tự nhiên là ko có danh tiếng gì. Gặp mặt nói chuyện qua 1 lần, nàng trái lại là 1 nữ nhân đáng tin cậy, xem ra so với chồng của nàng đáng tin cậy hơn nhiều, quan hệ cùng Huân cũng tốt.

Huân còn chưa có kết hôn, ngày bình thường cũng ko hay xã giao, thông thường ban ngày đều ở trong phòng khám. Nàng ở trong nhà bác sĩ Cố, buổi sáng cùng nhau ra chạy bộ, giữa trưa cùng bác sĩ cố đến nhà nhàng nhỏ bên cạnh dùng cơm, buổi tối lại cùng nhau trở về. Bác sĩ ko đáng tin thường thường 3 ngày đánh cá 2 ngày phơi lưới, ngẫu nhiên cũng đóng của phòng khám nhỏ 1 ngày, có đôi khi Huân giúp đỡ mang hài tử, lại có đôi khi mọi người chung 1 nhóm ra ngoài chơi, nhưng đều luôn là theo 1 nhà bác sĩ Cố. Nàng ko có bạn trai, ko thiếu người theo đuổi, 1 bộ phân đương nhiên là những tiểu mao đầu trẻ trung, cũng có những nhân sĩ thành công tương tự như hắn, bất quá Huân chưa từng có đáp ứng ai, cũng có người nói Huân cùng bác sĩ Cố có 1 chân, bất quá hắn xem ra chuyện này… đoán chừng là lời đồn đãi.

Dễ nghe hơn chút, có cách nói khác, nói là Huân tại phòng khám làm công nhưng bác sĩ ít đưa tiền lương cho nàng. Ngẫm lại loại sự tình này đại để cũng là giả, cái niên đại này, làm sao lại có loại sự tình này, hắn ngẫu nhiên tại nơi khác quan sát bên này, từ trong nụ cười của thiếu nữ hắn tự có thể cảm thấy sự thỏa mãn, nàng đại khái là chân tâm yêu thích công việc hộ sĩ, đáng tiếc là tại 1 phòng khám như vậy…

Đây là nữ hài tử thật quá dễ dàng thỏa mãn cũng quá dễ dàng hạnh phúc, cũng là mẫu người hắn thích, đây là tin tức chắn chắn tin cậy mà hắn thu dc trong nữa năm qua, hắn hy vọng hạnh phúc của cô bé này sẽ là do hắn mang lại. Cho dù trong những người theo đuổi Huân cũng ko thiếu những nhân sĩ thành công, nhưng hắn tự nhận chính mình sẽ ko thua bởi bất kì kẻ nào.

Đương nhiên nữ hài tử như vậy theo lý có lẽ có phần quá trẻ tuổi, bất quá cho đến nay hắn vẫn ko rõ niên kỷ của Huân, hơn nữa xem ra nàng cũng giống 1 nữ hài tử.

Bất quá, tối hôm trước hắn mới biết dc 1 tin tức ko hợp lý.

Huân ở tại TQ, thậm chí ngay cả hộ chiếu cũng ko có, tuy dc 1 nhà bác sĩ Cố thu lưu, nhưng thực là lấy dc dc 1 phân tiền lương. Tin tức như vậy thực là quá ko thể tưởng tượng nổi, song lời nói ra là tự miệng 1 tiểu hài tử, cùng tin tức nghe ngóng dc trước đó từ những người khác, độ tin cậy bỗng nhiên dc đề cao.

Càng là hiểu rõ đối với cái thế giới này, càng là cảm thấy cuộc sống so với tiểu thuyết càng thêm huyễn hoặc, chuyện ko hợp lý gì cũng đều có thể phát sinh. Hắn đương nhiên ko bởi vì vậy mà trực tiếp phán định Huân thật đã kinh qua loại sinh hoạt nô đãi bốc lột, bởi vì bản thân Huân vui vẻ, thế nhưng chuyện này cũng có khả năng, bởi vì nàng thực sự quá dễ dàng thoả mãn. Trước mắt thật muốn tìm người xác xác thực thực điều tra thoáng chút, nhưng mà chỉ là cả ngày hôm qua hắn cảm thấy có chút ngồi đứng bất an.

Có 1 số chuyện chính mình đích xác muốn đi làm, muốn phải nghiệm chứng rõ ràng, dù sai thì cũng ko có việc gì, nếu quả thực chứng minh Huân ko có hộ chiếu mà ở bên này lại bị người khống chế, mình chung quy có thể làm 1 ít sự tình cứu nàng ra, tuy nàng có lẽ có nỗi khổ tâm ko muốn về Nhật Bản, nhưng mình có thể vì nàng mà mưu cầu 1 cuộc sống tự do khác ở TQ.

Loại sự tình này, càng suy nghĩ càng cảm thấy có khả năng, nếu ko phải trong lòng có tâm sự gì, 1 nữ hài tử như hoa như ngọc đâu có thể cả ngày ở trong 1 phòng khám nhỏ, an an tĩnh tĩnh ko đáp ứng truy cầu của bất kì kẻ nào, nếu như mình có thể giải bài toán này, giúp nàng giải khai khúc mắc… hắn rốt cuộc cũng cảm thấy mình đã tìm dc điểm mấu chốt mà người khác ko thể thấy dc.

Xem ra phòng khám ở chổ đó, bác sĩ Cố này tuy ngoài mặt nhìn ko ra cái gì ko tầm thường, nhưng đoán chừng cũng là người có chút bối cảnh, nếu ko loại phòng ốc như thế ở khu vực này sớm đã bị thu hồi phát triển, đâu có thể để đến lúc này. Nếu như hắn có bối cảnh nhất định, thu lưu 1 người Nhật Bản di dân phi pháp ko làm cho cảnh sát tra đến tự nhiên là có biện pháp. Bởi như vậy, chính mình phải tìm quan hệ mà bối cảnh so với hắn càng thêm thâm hậu mới dc. Hơi đoán chừng vốn liếng song phương, căn cứ vào nhận thức nữa năm qua xem ra sự tình có lẽ cũng ko khó.

Tóm lại trước tìm quan hệ, sau nhờ người bên cục cảnh sát điều tra 1 chút, trực tiếp phái người đi tra xét hộ chiếu đối phương. Nếu như nàng thật sự ko có hộ chiếu, mình có thể thông qua thủ đoạn pháp luật làm cho nàng trở nên danh chính ngôn thuận thoát khỏi thủ đoạn của đối phương, tiếp theo phải tìm cách cho nàng lưu lại TQ ko bị cưỡng chế trở về Nhật, thậm chí cho nàng 1 thân phận chính thức, cái này đối với mình mà nói cũng chẳng phải sự tình gì khó. Nếu như nàng có hộ chiếu và thân phận chính thức, cảnh sát có kiểm tra cũng ko thấy sự tình gì kỳ quái, chính mình dù ko ra mặt thì cũng có 1 phần tâm, lại có thể đem lo lắng mấy hôm nay bỏ xuống.

Khuya hôm trước hắn về nhà đã cơ bản xác định tính toán như vậy, hôm qua tốn cả ngày chỉnh lý lại kế hoạch, cũng thuận tiện nhờ quan hệ điều tra bối cảnh gì gì đó của tiểu phòng khám… Trong lúc nhất thời ko có kết quả gì, bất qua điều tra tư liệu liên quan đến Cố Gia Minh, phát hiện hắn cùng tập đoàn Hoàng thị quy mô ko lớn lắm có quan hệ. Hoàng thị vào mấy năm trước rất có lực ảnh hưởng, xem như là 1 xí nghiệp gia tộc ko tệ, bất quá về sau biến cố đột ngột, thậm chí có 1 đoạn thời gian gần như phá sản, có lẽ vậy Cố Gia Minh cũng nhận thức 1 số vị ở quan trường, xem như có chút quan hệ nhỏ.

Bất quá đối với Đường Văn Bằng mà nói, Hoàng thị gia tộc gì gì đó bất quá chỉ là phù vân, bây giờ tập đoàn điện tử Uyển Đình quy mô khổng lồ, là tập đoàn cấp bật thế giới, trong đó hắn tuy chỉ là tổng thanh tra kỹ thuật, nhân thân lại có căn cơ trong tổng công ty của tập đoàn tại Giang Hải, chức vị này so với quản lý của các công ty con cũng ko sai biệt lắm, cùng tổng tài chấp hành Hứa Nghị Đình vẫn có thể nói được mấy câu, nhân mạch cực lớn, tin tưởng tên Cố Gia Minh ko phải cái gì kia có thể hơn dc.

Hắn theo đuổi nữa năm cũng ko khoe khoang các loại quan hệ gì gì đó, cái này cũng là lần đầu tiên trong tiềm thức đem tâm tư tán gái thu liễm lại, nói rõ chính mình chỉ có ý tốt, cứu vớt đối tượng thoát ly khổ ải. Tiếp sau đại khái hắn liên lạc 1 số người, nhờ vả bên cảnh sát, 1 vài bằng hữu bên phía luật sư, tiếp đó nhờ 1 người bạn liên hệ Kỷ phó cục trưởng cục quản lý xuất nhập cảnh Giang Hải, quyết định tại buổi trưa hôm nay gặp mặt tại khách sạn để thỉnh giáo sự tình liên quan.

Hôm nay là chủ nhật, trong công ty dc nghĩ, hắn ko có chuyện gì rãnh rổi mời khách để tìm hiểu, hy vọng hiểu rõ sớm 1 chút. Nơi mời khách là khách sạn Cố Hương, đây là khách sạn 5 sao tại Giang Hải có lịch sử uy tính lâu đời, danh tiếng koi như ko tệ, gần đây tầng thượng khách sạn mới khai trương 1 nhà hàng tây phong cách khá dc, nghe đâu vị Kỷ phó cục trưởng tương đối ưa thích mùi vị sường dê nướng ở đây, thời điểm liên lạc bằng hữu đã đặc biệt nhắc hắn đặt 1 vị trí tại đây.

Án chiếu theo mô thức mời khách, nếu như có sự tình tương đối trọng yếu muốn nhờ, đặt biệt là phương diện “quan thương cấu kết” kiểu này, 1 cái ghế lô là ko thể thiếu, ngoại trừ các loại bào ngư vi cá gì đó, cũng phải có mấy vạn tiền gặp mặt, cứ như vậy mọi người đều hiểu “túy ông chi ý bất tại tửu” (*có dụng ý khác).

Bất quá lần này tính chất bất đồng, vị bằng hữu kia của Đường Văn Bằng cũng là người trong hệ thống hành chính, cùng Kỷ phó cục trưởng là bạn bè, Đường Văn Bằng và Kỷ phó cục trường đã gặp qua 1 lần, hiện tại tuy nói là sự tình nhờ cậy, kỳ thực xem như là liên hoan giữa bằng hữu mà làm, như vậy khoảng cách 2 bên quan hệ cũng tương đối gần hơn, hôm qua vị bằng hữu kia của hắn cũng nói: “loại việc tán gái này, đã là huynh đệ phải tận lực giúp 1 tay”. Kỷ phó cục trưởng cũng hiền hòa vui vẻ mà nói: “Trưa mai ăn sường dê? Tốt lắm, cái này tôi thích, để tôi mời khách.” Loại thái độ này đại để đã xem hắn là 1 bằng hữu cùng hội.

Bất quá nói thì nói như thế, Đường Vân Bằng tự nhiên ko có khả năng để hắn mời khách, nhân lúc thang máy lên phòng ăn trên sân thương đã định chổ người trước. Hiện tại trời đang mưa, từ phía trên đài của phòng ăn nhìn ra ngoài tường thủy tinh, cảnh quan xung quanh trong tầm mắt đều trong sáng tươi mát, chắc hẳn mọi người đều sẽ có tâm tình ko tệ. Hắn ngây ngốc ngắm 1 chút, định theo thang máy xuống đi xuống, thời điểm đi ngang qua góc hành lang, trong lúc vô tình va chạm với 1 cô gái đang đung đưa xắc tay, tức thì mấy thứ gì đó trong xắc tay rơi hết xuống đất.

Hộp trang điểm, thuốc lá, bật lửa, móc chìa khóa, mấy dây chuyền thủy tinh, khuyên tai thủy tinh tím… hiện tại trời đang mưa, dù khách sạn ko phải đang trong thời điểm nhộn nhịp đắc khách, nhưng trên hành lang hướng thông đại sảnh vẫn có ko ít nước đọng, cô gái vội vàng ngồi xuống nhặt, Đường Văn Bằng cũng vội vàng xin lỗi đi qua hổ trợ, giúp nàng nhặt mấy thứ linh tinh lên.

Đại khái cô gái này tương đối có tiền, nhìn mấy thứ này Đường Văn Bằng đã có thể xác định sơ qua, bởi vì đập vào mắt hắn đại để đều là xa xỉ phẩm quý báu, thậm chí xắc tay kia là loại Yves Laurent số lượng có hạn đầu năm nay mới ra, trên thế giới chỉ có 55 cái, hắn khi đó muốn tặng cái gì đó cho Huân nên cũng có nghiên cứu sơ qua.

Còn các loại vật phẩm lặt vặt khác, ngoài thứ có thể nhìn ra dc công dụng, còn có các loại đá xinh đẹp, mấy thứ nho nhỏ vừa tinh xảo lại vừa kỳ quái. Thời điểm Đường Văn Bằng đưa mấy thứ nhặt dc vào trong tay đối phương, đối phương đàm đạm gật đầu nói tiếng cám ơn, xem ra ko có ý tứ truy cứu trách nhiệm việc va chạm vừa rồi. Mà lúc Đường Văn Bằng ngẩng đầu lên nhìn rõ gương mặt đối phương hắn mới thực sự ngây người.

Người này… người này là…

Trước kia có gặp qua mấy lần…

Cô gái trước mặt xem ra khoảng hơn 20, mặt trái xoan, mặt 1 thân váy liền màu tím đậm, tóc dài quá vai, biểu tình nhu hòa lạnh nhạt, bộ dạng như người bình thường qua đường, tuy nhu hòa nhưng ẩn bên trong có chút lạnh lùng, xem ra tịnh ko có chú ý đến hắn, cũng ko để ý đến việc bị đụng mới vừa rồi, nàng cúi đầu thu thập xong xắc tay, gật gật đầu với Đường Văn Bằng liền hướng về phía thang máy bên kia đi tới. Đường Văn Bằng hơi há to miệng, cũng ko biết có nên lên tiếng hay ko, bất quá cô gái kia đi được mấy bước lại nghiên đầu nhìn qua, hơi nheo nheo mắt nhìn kỹ hắn, biểu tình như đang cố nhớ lại.

Tiếp đó cô gái kia lộ ra nụ cười bừng tĩnh: “Ách… Đường tổng giám?”

Cô gái nghĩ sơ sơ qua đã chuẩn xác nhớ ra thân phận của hắn, theo sau cười cười phướng về phía hắn đưa tay ra. 5 ngón tay cô gái thon dài, trên cổ tay mang đồng hồ Cartier màu đen phong cách tinh giản, Đường Văn Bằng liền vội vã vươn tay ra bắt tay.

“Đông Phương đổng sự trưởng”

Xưng hô như vậy mặt dù có chút khó đọc, nhưng đích xác đối phương có họ kép như vậy. Đông Phương Uyển, nữ cường nhân 1 tay kiến lập tập đoàn điện tử Uyển Đình, ko nghĩ tới hôm nay lại gặp nàng ở chổ này.

Tuy Đông Phương Uyển có gia thế rất tốt, nhưng nghe đâu là nàng khi còn học cao trung đã bắt đầu thoát ly gia đình tìm cách khởi nghiệp, đầu tiên là bắt đầu mở công ty đồ chơi và vật phẩm trang sức, về sau tiến quân qua lĩnh vực mạng (internet), điện tử, cho đến bây giờ tập đoàn điện tử Uyển Đình cơ hồ đều là nàng cùng trợ lýcủa mình, Hứa tổng tài gầy dựng nên. Đường Văn Bằng chính là làm việc trong tập đoàn, nghe đâu mấy năm này nàng đã bắt đầu tiếp nhận việc làm ăn của gia tộc, nên tạm thời buôn tay tập đoàn Uyển Đình để tọa trấn mấy công ty lớn khác, tỷ như kinh thương mậu dịch Phương Bắc, tỷ như địa ốc Lạc Hằng phương nam nguyên bản do tập đoàn XXX chuyển cơ cấu mà thành. Mà Hứa tổng Hứa Nghị Đình bây giờ cũng đang theo nàng đi công tác khắp nơi, chỉ ngẫu nhiên mới qua công ty xem xét, bất quá tập đoàn Uyển Đình đã sớm đi vào quỹ đạo, lại có 1 đám “lão thần” tọa trấn, trước mắt tịnh ko có vấn đề gì phát sinh.

Số lần Đường Văn Bằng gặp qua Đông Phương Uyển ko nhiều, cộng lại bất quá chỉ hơn chục lần, chủ yếu mấy lần ban giám đốc đón nàng qua công ty xem xét, đều là dưới tình huống có rất nhiều người, ngoài ra nàng chỉ đơn giản xuất hiện vài lần vào tiệc cuối năm, mà mấy năm gần đây nàng đều rất bận. Hắn thật ko ngờ dưới tình huống như vậy đối phương cư nhiên lại có thể nhớ hắn, quả thực là có cảm giác thụ sủng nhược kinh (dc quan tâm mà sợ hãi).

Xét về phái nữ mà nói, nắm tay Đông Phương Uyển tương đối hữu lực, theo sau song phương tán gẫu vài câu, nàng mới vào thang máy nhấn nút xuống tầng dưới. Đường Văn Bằng thở ra 1 hơi, lắc đầu cười cười, đối với việc đối phương vẫn còn nhớ khiến hắn có cảm giác bội phục, người có thể đạt dc thành tựu như vậy thì đều ko phải hạng người tầm thường, ko riêng việc gia đình có cơ sở quan hệ gì gì đó… vậy là đủ, quả nhiên đích xác là 1 nữ nhân ko đơn giản, chỉ hàn huyên ngắn ngủi chừng 1 phút, hắn có thể cảm nhận bề ngoài thì nhu hòa, kỳ thực che dấu bên trong là sự cường nghạnh ẩn sau vẽ hòa khí gần gũi.

Hắn hơi hơi nhíu nhíu mày.

Mới rồi hắn có chút khẩn trương nên mới ko chú ý, so với những lần gặp trước, đối phương hôm nay ăn mặc trang diện có chút tùy ý, đương nhiên ko phải là nói nữ cường nhân lúc nào cũng phải bảo trì trang phục lộng lẫy, nhưng sự tùy ý khi nãy có điểm hơi quá, ăn mặc tựa như ở nhà, nàng mặc váy liền ko có quá nhiều trang sức, hiển lộ có phần đơn điệu, ngoài đồng hồ ko có bất kỳ trang sức gì, tóc thả tự nhiên sau gáy, còn có chút ẩm ướt, cái này hẳn ko phải ướt do ra ngoài mưa, bởi vì lúc vừa rồi giúp nhặc mấy thứ linh tinh nên có chút gần nhau, nên chính mình cũng ngửi dc mùi thơm do vừa mới tắm xong.

Nói cách khác, nàng tựa ko phải là từ nhà qua khách sạn gặp mặt khách nhân, mà là nàng ở trong khách sạn này, vậy là nàng xuống dưới 1 chuyến sẽ lại trở lên???

Một người tại Giang Hải nhà, lại là biệt thự to lớn tại sao lại chạy đến ở trong khách sạn?

Hắn ngẫm nghĩ, sau lại lắc đầu vứt bỏ vấn đề này qua 1 bên, cũng ko đào sâu tìm hiểu thêm làm gì.

ẨN SÁT HẬU THIÊN

Tác giả: Phẩn Nộ Đích Hương Tiêu

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv