Đại đa số mọi người khi ra trường, đều có một giấc mơ rất đẹp, đó là có một ngày mình công thành danh toại, áo gấm vinh quy, gặp gỡ những bạn học trước đây, họ biết chuyện của mình, biết thành tựu địa vị, biết lực ảnh hưởng của mình mà sợ hãi than thở, từ đó trong lòng sẽ thỏa mãn, ý nghĩa của cuộc sống cũng được thể hiện ở một góc độ nào đó ---- tuy rằng có một số người không giống, nhưng đại bộ phận là như vậy.
Nói như vậy chứ muốn đạt được mục tiêu đó phải kiên trì phấn đấu rất nhiều năm, ban đầu mình chỉ dám khoe khoang một công việc tốt, sau đó bắt đầu có thành tựu, tiền lương bao nhiêu, chức vị thế nào, chuyện tiếp theo là mua nhà mua xe, có vợ đẹp, con có thành tích tuyệt vời...
Đương nhiên học viện Thánh Tâm khác với các trường khác, học sinh ở trường này phần lớn toàn là những người có bối cảnh, tức là khởi điểm của bọn họ cao hơn người bình thường rất nhiều.
Có gia đình quyền thế, bọn họ giống như đám nhị thế tổ đùa giỡn, cũng vì từ nhỏ tiếp xúc với quyền lực, cho nên bọn họ đối với chuyện hứng thú, tâm đắc thường xuất hiện sớm, có khi còn ở trong khoảng thời gian chưa rời trường học.
Tất cả đều vì họ lợi dụng mối quan hệ của gia đình mà tạo thành công cho gia đình, thu hoạch lợi ích cá nhân, tích lũy kinh nghiệm, ví dụ như Đông Phương Uyển, Đông Phương Lộ, Dương Thần Quang trước mắt.
Lúc chưa tốt nghiệp đại học đã thông qua các con đường khác nhau để tích lũy tài phú, có quan hệ với hắc đạo, có quan hệ với chính quyền, có quan hệ với thương nhân, mặc dù đứng ở trong đám bạn học học ở Thánh Tâm bạn thì họ vẫn có thể tự xưng mình thần thông quảng đại.
Đối với những người này, người bên ngoài kính nể, ước ao chính là sự thỏa mãn cho họ lớn nhất, tuy rằng người ta có lý nhưng vẫn phải nể mặt hắn ít nhiều.
Chuyện trước mắt này cũng vậy, tuy rằng cùng là bạn học với nhau, nhưng nếu người ta kính nể mình thì họ cũng thỏa mãn.
Nói chuyện phiếm, uống rượu, cùng mọi người nói một chút chuyện chính trị, thự ra chỉ là tiết lộ một ít tin tức nói mình uyên bác, vô ý phô bày thực lực và địa vị của mình, hưởng thụ những câu nói tâng bốc, đây chính là lúc tốt đẹp.
Với hắn mà nói, lúc Gia Minh ôm tâm tình không tốt tới đây, hắn không có tức giận, mà chỉ cảnh báo cho Gia Minh một câu, đây chính là sự nhượng bộ lớn nhất.
Tân Hà bang mấy năm này có địa vị gì, thì địa vị của hắn cũng là như vậy, nếu như không phải bạn học với nhau, thì chỉ cần như vậy cũng đã đủ đánh cho một trận, sau này thì đừng hòng sống ở Giang Hải này nữa.
Cũng bởi vậy, khi Gia Minh nói ra câu "Mày là ai" thì trong lòng hắn tức giận vô cùng.
Cái sự giận dữ chỉ biểu hiện ra bên ngoài một chớp mắt, sau đó hắn lại nở nụ cười, đưa tay vỗ vai Gia Minh vài cái:
"Lớp 4, tôi là Dương Thần Quang, sau này sẽ biết."
Nói xong hắn xoay người lại vỗ vai Trầm Gia Vĩ, trở lại vị trí của mình ngồi, nhìn Gia Minh nói tiếp:
"Hắn uống rượu say, nhưng nếu như cậu cho rằng với mình có thể gây chuyện thì không được đâu, tôi nói cho cậu biết, mọi người là bạn học với nhau, tôi cấp cho cậu thể diện, cậu cũng nên nể mặt tôi, nói chuyện phiếm thì được nhưng nếu như có tâm tư lộn xộn là không được."
Câu nói này của hắn chứa đầy ý uy hiếp, trai gái ngồi cùng bàn với hắn đồng loạt nhìn sang phía Gia Minh.
Tuy rằng Gia Minh cũng ở trường học, nhưng lúc trước Sa Trúc bang dù sao vẫn là đệ nhất đại bang phái ở Giang Hải, giống như Trầm Gia Vĩ bây giờ. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://thegioitruyen.com
Dương Thần Quang là loại người giao du rất rộng, cho nên hắn biết Gia Minh không có địa vị bối cảnh gì, không cần quá bận tâm.
Trong lúc nói chuyện, Sa Sa phát hiện ra tình hình bên này không ổn lập tức kéo ghế đi tới, Đông Phương Uyển cũng phát hiện ra, cảm nhận được bầu không khí không tốt, ở xa xa có nhiều người đang nhìn tới chỗ Gia Minh.
Linh Tĩnh cúp điện thoại, cau mày đi tới bên cạnh Gia Minh, ánh mắt cũng có chút âm trầm:
"Mẹ không có chuyện gì, nhưng mà có người đến bệnh viện đến uy hiếp, tan tầm tối qua cũng có người tìm mẹ gây phiền toái, mẹ đi cùng với một đám bạn nên không sao. Hôm nay bố đi bệnh viện đón mẹ, mẹ không muốn chúng ta lo lắng nên không nói, bố đã báo cảnh sát rồi."
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào Trầm Gia Vĩ và Dương Thần Quang, giống như đang mang ý tức giận.
Tới lúc này, Dương Thần Quang cũng đại khái hiểu một số chuyện, ngón tay gõ lên mặt bàn:
"Người kia... là thân nhân của các người?"
"Có chuyện gì vậy?"
Sa Sa đi tới bên cạnh nhẹ giọng hỏi, Linh Tĩnh nhỏ giọng giải thích, Gia Minh giật lại một cái ghế ngồi xuống, khẽ nhíu mày:
"Loại sự tình này các ngươi thường làm đúng không?"
Trong nháy mắt, Trầm Gia Vĩ say khướt vỗ một cái vào bàn:
"Mày lại đánh rắm à!"
Dương Thần Quang nhìn Gia Minh một lát, sau đó đảo mắt qua một bên, cười lạnh một tiếng:
"Nếu như là thân hình của các người thì sẽ dễ nói chuyện thôi, sẽ không có chuyện gì đâu nhưng bảo họ đừng có sủa bậy!"
Hắn nói rất lớn làm cho một đám người bị hấp dẫn nhìn sang bên này, Đông Phương Lộ đang mời rượu cũng chú ý, Nhã Hàm ngồi ở trên bàn giáo viên nhìn sang, Đông Phương Uyển và Hứa Nghị Đình đi theo phía sau Sa Sa cũng tới:
"sao vậy?"
Dương Thần Quang vung tay lên:
"Tiểu Uyển, chuyện này không liên quan tới cô."
Đông Phương Uyển nhíu mày, Gia Minh đẩy cái ghế đứng lên, thở dài:
"Bi kịch..."
Trầm Gia Vĩ cũng trợn mắt đứng lên, phun ra hơi rượu:
"Cố Gia Minh! Tao hôm nay thấy mày không vừa mắt chút nào!"
Hắn vung tay lên muốn đánh người, Đông Phương Uyển bỗng dưng tiến lên một bước, bịch một cái đẩy hắn ngã xuống ghế:
"Trầm Gia Vĩ, hôm nay cậu ra tay thử xem... Gia Minh chớ làm loạn, có chuyện gì từ từ nói."
Trong lòng của nàng lúc này nghĩ tới cảnh tượng bốn năm trước Gia Minh xuất thủ, bây giờ Trầm Gia Vĩ thần sắc nghiêm nghị muốn động thủ, nàng nhìn Gia Minh với ý từ khẩn cầu.
Trong mắt mọi người xung quanh, thân sơ thế nào cũng đã rõ ràng, Dương Thần Quang tuy rằng gần đây có hiểu thế lực của nhà Đông Phương gia, nhưng hắn nghĩ mình cũng không có chênh lệch lớn với hai anh em nhà này, điều quan trọng là phía trên thế nào.
Hôm nay một người không chút địa vị nào gây sự với hắn, cục tức này hắn nuốt không trôi, tay phải vung mạnh lên, chỉ nghe các loại âm thanh va vào nhau, bát đũa trước mặt hắn bay hết ra ngoài, nhất thời mọi người đều đồng loạt đứng dậy.
Đông Phương Uyển muốn ngăn trở Gia Minh, nên cố gắng đứng trước mặt hắn, lúc này thấy Dương Thần Quang muốn làm lớn chuyện, nàng dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn sang.
Dương Thần Quang không sợ chút nào, ngồi đối diện nhìn Đông Phương Uyển, người xung quanh lập tức bàn luận, có người tới khuyên can, ví dụ như Hứa Nghị Đình toàn liên miệng nói: "Đừng cãi nhau nữa, đừng cãi nhau nữa." nhưng xem ra không có hiệu quả gì.
Trong lúc nhất thời Dương Thần Quang và Đông Phương Uyển cứ đứng đó trừng mắt nhìn nhau.
Ở trong mắt Dương Thần Quang, Gia Minh chẳng có trọng lượng gì cả, cho dù trong lòng có khó chịu thế nào thì hắn cũng không làm loạn ở đây, thậm chí nếu Trầm Gia Vĩ muốn động thủ thì hắn cũng ngăn lại.
Dù sao người nào tranh đấu ở đây là người đó thất bại, ra ngoài tùy tiện nói mấy câu, cho dù là Cố Gia Minh hay Liễu Hoài Sa, thậm chí là Tiểu Mạnh cũng chẳng đáng sợ.
Nhưng Đông Phương Uyển thì lại khác, nàng có bối cảnh, anh trai của nàng là Đông Phương Lộ, từ một góc độ nào đó mà nói, hai người bọn họ cùng một đẳng cấp.