Sau khi giải thích lại có bác sĩ nói giúp, người nọ tự biết mình đường đột nên xin lỗi đi ra ngoài, sau đó có hai cảnh sát đi tới, họ không chỉ hỏi về người bị thương mà còn hỏi nhiều về các mặt khác, đương nhiên người trả lời ở đây là Đoàn Tĩnh Nhàn.
Sau một lúc, Đoàn Tĩnh Nhàn cau mày đi tới:
"Được rồi, chúng ta trở về nhà đi."
"Mẹ thực sự nhìn thấy biển số xe?"
Linh Tĩnh nhìn sang hỏi.
"Đương nhiên là thấy..."
Đoàn Tĩnh Nhàn nói một dãy số, sau đó vỗ lên đầu con gái mình:
"Không có quan hệ tới con!"
"Mẹ..."
Linh Tĩnh nhất thời lại cau mày đau khổ, sau đó kéo tay Sa Sa giống như là tìm được chỗ dựa vững chắc, hai người ở phía sau không dám biểu hiện quá thân thiết với Gia Minh, đi theo Đoàn Tĩnh Nhàn ra ngoài.
Nhưng mà ở phía sau Gia Minh hơi nhíu nhíu mày, nhìn sang phòng giải phẫu ở bên cạnh, một gã cảnh sát trong đó sắc mặt nghiêm túc đang xin chỉ thị, cho dù cách xa, Gia Minh cũng biết họ đang nói cái gì.
Hóa ra có quan hệ với người ở bên trên...
Cái ý niệm này chợt lóe lên trong đầu Gia Minh, sau đó hắn đi theo ba người dùng tay day trán.
Hình như đau đầu...
Dùng lý do này cũng chắc là không xong.
Ai... Hay là thôi đi...
Đêm đã khuya, khu phố vô cùng yên tĩnh, đèn đường im lìm giống như vệ binh đứng ở hai bên đường, ánh sáng trong các gia đình ở mặt đường không còn rõ nữa, trong bầu không khí yên tĩnh này, mọi người thỉnh thoảng còn nghe được tiếng tivi truyền ra.
Xuống xe taxi, Đoàn Tĩnh Nhàn gửi tiền, Gia Minh hít sâu một hơi, đánh giá hoàn cảnh xung quanh, có chút hoài niệm, Sa Sa ít nhiều cũng có chút như vậy, chỉ có Linh Tĩnh là cúi đầu.
Đoàn Tĩnh Nhàn đẩy họ một chút, khi chiếc xe taxi rời đi, nàng gõ cửa:
"Diệp Hàm!"
Một lúc sau thì cửa mở ra:
"Lúc này mới về sao, bà về sớm một chút thì tôi..."
Tiếng nói kia đột nhiên dừng lại, ánh mắt đảo quanh mấy người đứng bên ngoài.
Sau một lát, Gia Minh cười cười:
"Bố Diệp, con đã trở về..."
Sa Sa cũng có chút ái ngại lắp bắp:
"Bố Diệp..."
Đoàn Tĩnh Nhàn có chút mệt mỏi vỗ vỗ vai chồng mình:
"Gặp một vụ tai nạn... vào nhà đã, cho dù thế nào trở về là tốt rồi..."
Câu nói này làm Diệp Hàm tỉnh táo lại, nghe thấy tai nạn xe cộ, hắn đầu tiên là quan sát bốn người sau đó mới gật đầu, lắp bắp:
"A... Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi..."
Lúc mấy người đi tới lão vỗ vỗ vai Gia Minh, xoa đầu Sa Sa.
Cửa đóng lại.
Bởi vì nghề nghiệp và chức vụ cho nên Đoàn Tĩnh Nhàn thường hay tăng ca về muộn, mỗi khi như vậy Diệp Hàm lại chuẩn bị một phần ăn khuya cho vợ, hôm nay cũng không ngoại lệ, tối hôm nay hắn nấu một nồi cháo hoa, mấy quả trứng luộc, một đĩa cải bẹ.
Lúc này cháo hoa đã chia thành bốn bát đặt trước mặt mọi người, tiếng ti vi vang lên, chỉ chốc lát sau, Diệp Hàm từ trong phòng bếp đi tới, trong tay lại cầm một đĩa cải bẹ nữa đặt lên bàn, trong tay còn cầm một lọ đường.
"Sa Sa trước đây thích ăn đường mà."
Đẩy lọ đường tới trước mặt Sa Sa, Sa Sa cả vội vàng gật đầu:
"Dạ, đúng vậy."
Năm người ngồi ở trước bàn ăn, vừa ăn vừa tâm sự, Sa Sa bỏ thêm ít đường vào trong bát của mình, dùng thìa chậm rãi quấy đều. Đoàn Tĩnh Nhàn đang uống nước, xem ra không có tâm tình gì để ăn cháo, Linh Tĩnh và Gia Minh cũng có chút ăn không trôi.
Qua hồi lâu, Diệp Hàm mở miệng hỏi:
"Gia Minh... còn đau đầu không?"
"Không đau nữa đâu ạ."
Gia Minh gật đầu cười, nói:
"Đã khỏi rồi."
"Vậy là tốt rồi, cháu về nhà lúc nào?"
"Bốn ngày trước."
"Chính là ngày Linh Tĩnh biểu diễn ư?"
Minh gật đầu, nói:
"Sa Sa cũng vậy..."
"Chúng ta ngày đó đã cảm thấy Linh Tĩnh có cái gì đó không đúng."
Diệp Hàm cười cười:
"Mấy ngày nay nó không trở về nhà, tâm tình thoải mái, đại khái ta cũng nghĩ tới... Trở về thì tốt rồi, trở về thì tốt rồi..."
Vẫn mấy câu nói cũ, Diệp Hàm nhìn bề ngoài thì hung hãn nhưng tính cách lại rất nho nhã, sau khi hỏi Gia Minh vài câu, hắn lại qua ra hỏi tình hình của Sa Sa trong mấy năm nay.
Sa Sa liền cười trả lời, đương nhiên không nói tới chuyện mình huấn luyện đặc công gì cả, nàng nói tới chuyện mấy năm ở Châu Âu, bịa đặt một cuộc sống của người bình thường, rồi lại miêu tả một số cảnh sắc ở Viên, bầu không khí thực sự là rất thân thiện.
Đại khái là tâm tình lúc vào cửa đã tan biến, bốn người ăn hết cháo hoa, Đoàn Tĩnh Nhàn thu thập bát đũa vào phòng bếp, Linh Tĩnh và Sa Sa vội vã đi tới hỗ trợ rửa bát đũa, Đoàn Tĩnh Nhàn nói:
"Bác lên trên lầu thu dọn một chút, Gia Minh hôm nay ở lại đây đi."
Gia Minh gật đầu, lần này tới giúp chỉ có một mình Linh Tĩnhs.
Bốn năm đã trôi qua, lúc này Diệp Hàm cũng chỉ mới hơn 40 tuổi, hắn luyện tập trong một thời gian dài, trước kia trông rất trẻ và tràn ngập sức sống, lúc này đã có chút già nua, này bốn năm vừa qua, chuyện của Gia Minh và Sa Sa đột nhiên xảy ra, con gái duy nhất thì cứ ở lì Viên không chịu về nhà, trong khi hắn lại hiểu sự đau khổ của con gái, cho nên trong lòng không dễ chịu chút nào.
Ở trong phòng khách cùng Gia Minh, Sa Sa hàn huyên một hồi, có thể thấy tâm tình của hắn bây giờ rất vui vẻ, chỉ là quan hệ giữa ba người Gia Minh, Linh Tĩnh, Sa Sa hắn không đề cập tới một chữ nào.
Đêm hôm đó, bọn họ giống như mấy năm trước, hai cô gái ngủ ở trong phòng của Linh Tĩnh, Gia Minh ngủ trên gác nhỏ trên lầu, tâm tình thật khó có thể ngủ được...
***
Buổi tối ở Tokyo nếu như so sánh với Giang Hải thì sớm hơn một tiếng đồng hồ, bởi vậy lúc Giang Hải đã vào khuya, Tokyo mới bắt đầu chớm.
Trên những con đường, người đi lại đông đúc, đèn đường sáng rực chẳng khác gì ban ngày, các câu lạc bộ, quán trò chơi , thức ăn mua bán đều tấp nập. Trong một khu nhà có đèn hơi mờ, cạnh cửa sổ gác hai có một cái đàn vi-ô-lông-xen, có một chiếc giá ba chân trên đó có gắn một chiếc máy quay phim.
Đứng ở phía sau máy quay là một cô gái mặc trang phục mùa hè, mang theo một cái mũ che nắng màu đen, nếu nhìn bề ngoài thì thấy cô gái này cao ráo, chỉ có đôi môi và ánh mắt lúc nào cũng lạnh lùng.
Chúng ta vẫn nhận ra đây chính là "Nguyệt Trì Huân", ngón tay nàng thuần thục điều chỉnh tiêu cự của máy quay phim, làm cho màn ảnh không ngừng du động trong đám người sau đó xác định mục tiêu.
Mười mấy phút sau, trong máy quay hiện lên một người đàn ông xuất hiện ở góc tường, nơi đó là góc chết của máy quay, nam tử này tướng mạo xấu xí, thoạt nhìn giống như là đang đợi ai đó, hắn nhận điện thoại nói một thôi một hồi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://thegioitruyen.com
Trong tình huống đông người như thế này hắn cũng không chú ý cho lắm, nhưng mà hắn đã bị người khác quay phim.
Lại qua mấy phút ở con đường bên kia có mấy chiếc dừng lại ở trước cửa một câu lạc bộ, một nam tử mặc âu phục cùng với một lão giả bước ra, nếu có ai đó thường xuyên quan tâm tin tức sẽ biết lão giả kia chính là Thanh Xuyên nghị viên nổi tiếng, nếu có người nào nắm chắc được thế lực ở Nhật, cũng sẽ hiểu vị lão giả này chính là một trong những chỗ dựa vững chắc của Nguyệt Trì gia ở Tokyo.
Nếu như bình thường, hắn sẽ không xuất hiện ở những nơi hỗn loạn này, nhưng hôm nay lại là một trường hợp đặc biệt.
Phía bên kia con đường, người đàn ông cúp điện thoại, bắt đầu lẩn trong đám người đi sang phía bên này, thần thái của hắn chẳng khác nhiều so với những người ở xung quanh.
Trước chiếc xe con, bọn vệ sĩ đứng thành một bức tường người, vừa đón lão giả vừa quan sát tình huống xung quanh.
Trên mái nhà của góc đường, thiếu nữ cúi người xuống rồi lại đứng lên...
Thời gian cứ như vậy trôi qua...