Sa Sa nhìn nàng, Linh Tĩnh chỉ lắc đầu, hai người giằng co trong chốc lát, nước mắt Linh Tĩnh lại rơi xuống:
"Chúng ta mặc kệ việc này! Chúng ta trở về nhà đi! Sa Sa..."
Sa Sa thống khổ nhắm hai mắt lại, nàng mím chặt môi, cố không phát ra tiếng khóc, một lát sau mới mở mắt, dùng hai mắt mông lung đẫm lệ nhìn con đường phía trước, trên mặt nở một nụ cười:
"Tớ cũng muốn về nhà... từ khi trở lại nơi nây... tớ cảm thấy nó lâu quá..." Nàng bỏ cái bình nhỏ.
"Hơn 40 phút rồi..."
"Ừ..."
Trên đường, nhấn ga, giọng nói Sa Sa nhẹ nhàng, phun ra một hơi thở:
"Tớ có rất nhiều chuyện muốn nói với cậu, bốn năm này..."
Trong bốn năm này, các nàng có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng mà trong tình huống này cần gì phải nhiều lời, trong im lặng, Linh Tĩnh bỗng nhiên nở nụ cười trên khuôn mặt ngập tràn nước mắt, nàng nhìn về phía kính chiếu hậu, nói:
"Tớ xuất hiện ảo giác... là nhìn thấy Gia Minh..."
Lúc Tiểu Mạnh và người ngoại quốc kia nhảy ra ngoài xe, cửa sau xe cũng không được đóng lại. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://thegioitruyen.com
Lúc này, trong tầm nhìn của nàng, Gia Minh đã ngồi ở đó nhìn các nàng, điều này đương nhiên là không thể nào.
Song khi Linh Tĩnh nói xong câu này, thân thể Sa Sa đột nhiên cứng đơ, nàng nhìn về phía con đường, trong nháy mắt, cái mũi hít thở kịch kiệt, sau đó hơi há miệng thở vài lần, nhưng khi nhìn lại cái gương chiếu hậu, cảnh tượng vẫn như vậy.
Trong ánh sao lấp lánh, bóng đêm như nước thủy triều, trên con đường sạch sẽ, xe cộ lưu thông không nhiều, hai bên là những hàng cây mới trồng.
Có một số người tập trung thành tốp 5, tốp 3 đi bộ, cửa hàng không nhiều, biển quảng cáo sặc sỡ, giống như là mộng ảo giữa mùa hạ.
Chiếc xe giảm bớt độ, dần dần, dần dần, nó dừng lại ở ven đường, đèn xanh đèn đỏ thay nhau chiếu sáng, vụt sáng trong nháy mắt...
***
Kim sắc kiếm quang xẹt qua không trung, bóng người dưới đèn đường phun máu, cách đó không xa, một xe cảnh sát nổ tung tạo thành một đống hỗn độn trên lề đường.
Nam tử tên là Victor cúi đầu, có chút bất đắc dĩ dẫm một cước lên mặt đất, ngẩng đầu lên nói:
"Shit!"
Nửa người đỏ tươi, nửa người cháy đen, cái bóng người màu trắng kia đã dính đầy máu tươi và tro bụi, loang lổ, nhưng mà ngay cả ngoại hình có vẻ chật vật, thì hắn vẫn tạo ra được một cỗ khí chất ưu nhã tà dị.
Con đường phố này đã bị phá hỏng, mức độ nghiêm trọng nhất từ trước tới nay, thậm chí bốn năm trước Gia Minh trắng trợn xuất thủ, cũng không phá hỏng tới mức này.
Xe nổ, cột điện đổ, biển quảng cáo rơi xuống bốc cháy, vụ nổ đã lan cả vào những cửa hàng bên cạnh, đốt cháy cây cối, dây điện tóe lửa, người khác nhìn thấy mà giật mình.
Trên đường lúc này, người chết vì xe nổ, vì đạn lạc, chết bởi cả tai nạn xe cộ, bị vật gì đó đè, cũng có người bị kiếm chém thành hai mảnh.
Cảnh tượng hỗn loạn này kéo dài mấy con phố, một tiểu tổ của Viêm Hoàng Giác Tỉnh đã bị chôn vùi trong đống đổ nát này.
Roẹt, xé cái ống tay áo đã rách, hắn nhún vai, xoay người định rời đi, nhưng mà lại nghe thấy một tiếng rít truyền tới.
Hắn đưa mắt nhìn lại, thấy hai chiếc xe con một trước một sau vọt ra, người trong xe cũng nhìn thấy hắn.
Có mấy tiếng súng vang lên, Victor nghiêng đầu, ,một viên đạn bay xẹt qua mặt hắn, tạo thành một vết máu đỏ tươi, sau đó, một bóng người khác cũng từ đầu phố đuổi tới, nhìn thấy tình cảnh trên đường, người kia giảm tốc độ lại.
"Oa ác. Victor..."
Đứng ở trên con đường kia chính là Quitos, lúc này trên người hắn dính đầy máu tươi, có chút rách nát.
Chỉ là không giống rách nát hoàn toàn như Victor, hắn nhìn cảnh tượng hai bên đường, vuốt tay.
Victor nhìn theo chiếc xe con biến mất ở cuối con đường, đưa tay lau máu trên mặt, sau đó nhìn người bạn mình, lắc đầu:
"Quitos Quitos Quitos... Mày rốt cuộc đang làm gì?"
Trong giọng nói của hắn biểu thị sự thất vọng.
"À, sẽ lập tức tốt ngay thoi."
Quitos cười cười, đuổi theo chiếc xe vừa biến mất cuối con đường, Victor thở dài một hơi, đi đến ven đường, đá văng cửa một cửa hàng bán quần áo, nhưng lại nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát truyền tới, hắn bất đắc dĩ gãi gãi đầu:
"Mong là mình không bẩn như vậy..."
***
Trong một góc của thành phố, ở trên một con đường, gió đêm hơi thổi.
"À... Tớ tìm được A Sửu..."
Giọng nói quen thuộc vang lên trong xe, đêm mùa hạ, hắn ngồi đó nhìn hai người, ánh mắt giống như đang tìm kiếm những gì hai cô gái trải qua trong bốn năm trước.
Linh Tĩnh nuốt một ngụm nước bọt, Sa Sa hít sâu một hơi, đưa tay vươn tới phía sau.
Khi ngón tay chạm vào lan da kia, đột nhiên nó giật bắn lên giống như bị lửa đốt, nhưng Gia Minh đã nhanh hơn tóm lại, áp vào má mình.
Qua một lúc, Sa Sa há miệng:
"Cậu là..." Trong lòng nàng giống như có một thứ gì đó đè nặng, không bật ra được, tầm mắt của nàng đã nhòe đi...
"Sa Sa ---- "
"Khụ, đã là nữ quân nhân rồi, vậy là lá gan không lớn lên chút nào..."
"Cậu... Cậu rốt cuộc..."
Chiếc xe con kia dừng ở ven đường cũng không khiến cho người đi bộ chú ý, không bao lâu sau, một nam tử đi ra khỏi cửa sau, hắn bay qua hàng rào ở ven đường, đến một quầy tạp hóa mua một bình nước khoáng lạnh.
Linh Tĩnh ngồi xuống trước cửa, nàng nhìn bóng người kia, nước mắt muốn rơi mà cũng không được, hô hấp lúc bình thường lúc gấp gáp.
Mang nước trở về, Gia Minh bỏ hai bình vào trong xe, tựa ở cánh cửa, đứng đối diện với Linh Tĩnh. Lúc này, hai người giống như một đôi trai gái lần đầu tiên nhìn thấy nhau mà xấu hổ.
Gia Minh há miệng không nói gì, Linh Tĩnh cũng chỉ im lặng nhìn hắn. Sau một lúc, Gia Minh thở ra một hơi thở.
"Tớ đã trở về..."
Giọng nói nhẹ nhàng như lẩm bẩm, nhưng mà khi nói xong, hắn như trút được gánh nặng cười cười, đi về phía trước, dùng toàn bộ sức lực ôm lấy Linh Tĩnh.