Ẩn Sát

Chương 599: Đan xen (3)



Bóng đêm như nước, lúc 8 giờ 5 phút, thành phố đột nhiên biến đổi, giống như tất cả đều chuyển động. Có mấy đội xe từ trong thành phố lao đi như bay, các căn cứ của Viêm Hoàng Giác Tỉnh ở Giang Hải đều điều động lực lượng, nhanh chóng lao tới sân vận động.

Cùng lúc đó, có một người bán tạp hóa, gọi điện cho Phương Quốc Lâm, nói cho cô ấy biết vừa mới có người tới đây tìm.

"Người đó nói là muốn tặng đồ cho cô, tôi muốn cô ấy giao đồ cho tôi, nhưng mà cô ấy nói là phải tự mình trao tận tay cho cô, cô ấy xin số điện thoại... Cô đã nói là không được tùy tiện đem số điện thoại của cô cho người khác, cho nên tôi không cho, nhưng mà cô gái kia nhìn bề ngoài không phải là người xấu..."

Trước khi đám Bất Tử Giả săn lùng thành viên của Viêm Hoàng Giác Tỉnh, đám người Phương Quốc Lâm rút tới khu nhà Đông Phương gia, có người đã từng đặt câu hỏi cho sự an toàn của họ.

Bởi vậy, Phương Quốc Lâm đã lấy thân phận cảnh sát, nói chuyện với người bán tạp hóa ở bên cạnh, nhưng không ngờ người hỏi thăm lại là Linh Tĩnh.

Đương nhiên, cũng nhờ có Nhược Nhược, mà mọi người đã biết Không Kiến Chi Trần ở trên tay của Linh Tĩnh, chỉ là mọi việc cũng không quá rõ ràng.

Khi đem chuyện này báo cho Phương Chi Thiên biết, ông ta lập tức hạ lệnh cho những đặc công đang ở xung quanh sân vận động.

"... Cần phải bảo vệ tốt mục tiêu không bị thương tổn... Tạm thời không cần tiếp xúc với mục tiêu, cứ để cô ấy giữ Không Kiến Chi Trần, cho tới khi nào chúng tôi tới..."

Chuyện này đúng là khiến người khác phải vui mừng, đi mòn giày sắt tìm không thấy, đột nhiên lại phát hiện nó ở ngay cạnh mình.

Hiện giờ bên cạnh Linh Tĩnh không chỉ có người của Viêm Hoàng Giác Tỉnh bảo vệ, mà còn có người của U Ám Thiên Cầm, Cao Thiên Nguyên, thậm chí còn có rất nhiều thế lực khác.

Từ mặt này mà nhận xét, đồ vật đặt trên người của Linh Tĩnh còn an toàn hơn đem nó cho mấy tên đặc công của mình.

Sau khi gọi điện thoại, hắn suy tính trong mấy phút, xuất phát từ tình cẩn thận mà điện thoại cho Natalie, nhưng khi nghe bên kia nói, Phương Chi Thiên lại cảm thấy nghi hoặc.

"Cái gì, Không Kiến Chi Trần ở trên người Diệp Linh Tĩnh... Đông Phương tiểu thư đã nhìn thấy?"

Biết được tin tức này, Natalie đột nhiên thay đổi cách nói chuyện, đợi cho Phương Chi Thiên xác nhận, Natalie mới lên giọng:

"Chết tiệt! Ông có lập tức chạy tới đó hay không! Dùng tốc độ nhanh nhất mà đi, chuyện này nó dính vào nhân quả..."

"Cái gì..."

Phương Chi Thiên hỏi thêm một câu, bên kia ngừng lại một lúc, sau đó mới nói tiếp.

"Phương tiên sinh, ông nghe rõ đây, hiện giờ tình hình vô cùng cấp bách, Không Kiến Chi Trần ở trên tay Diệp Linh Tĩnh, chúng tôi đã sớm biết, thế nhưng tôi không dám cho người liên hệ với Diệp Linh Tĩnh, bởi vì không chỉ bên ông có Dự Ngôn Giả. Theo tôi được biết, ở trong đám Bất Tử giả kia cũng có Dự Ngôn Giả, nhưng mà năng lực của người đó hạn chế, trước kia Diệp Linh Tĩnh hầu như quên mất chuyện Không Kiến Chi Trần, cho nên mới không có ai nhận ra nó ở đâu. Thế nhưng hiện giờ mọi người đang ở trong một tình thế đối lập, một khi có tình tiết nào liên quan, bên kia sẽ lập tức dự đoán được ngay. Ông hiện giờ đã biết rõ được ý nghĩa của chuyện này, các ông phải... không tốt, bây giờ ông mới gọi điện thoại cho tôi, sự việc có thể đã xảy ra rồi..."

Đội xe lao nhanh trên đường phố, vứt lại đằng sau vô số đèn đường và biển báo giao thông, hai bên con đường là rừng cây, ánh sáng bị bao phủ lên chỉ còn lờ mờ và không ngừng biến ảo.

Đột nhiên, thanh âm của Phương Chi Thiên vang lên trong hệ thống liên lạc:

"Tất cả tiểu tổ chú ý..."

Sự chú ý của mọi người ngay lập tức được đề lên mức cao nhất, cùng lúc đó, một bóng đen đột nhiên từ ven đường vọt ra!

Con đường này vốn đã hẻo lánh, cho nên tốc độ xe vô cùng nhanh. Lúc này đột nhiên thấy bóng người, tài xế cơ hồ là vô ý thức phanh xe, đồng thời chuẩn bị đánh tay lai, nhưng chỉ sau đó một khắc, bóng đen kia đã chủ động ầm ầm đập vào chiếc SUV. Trong khoảnh khắc, cửa hông của chiếc xe hõm xuống, sau đó lao thẳng vào những thân cây ven đường.

Dưới ánh đèn, mặc người mặc âu phục, tên là Quitos đứng ở ven đường, nhìn những chiếc xe khác lao qua người, hắn xoay người, tiếp tục truy sát.

Ở trên một con đường khác cách nơi này vài dặm, có một chiếc xe nhỏ mang kính chống đạn đột nhiên vỡ vụn, tài xế bay ra khỏi xe, máu tươi chảy ròng ròng.

Từ phía trước chiếc xe, có một nam tử mặc áo đen, đứng ở trên mui xe, khi chiếc xe dừng lại, hắn tung mình, giống như một con rơi biến mất.

Trong thành phố phồn hoa, một chiếc Jeep việt dã dùng tốc độ cao nhất vượt đèn đỏ, do chạy quá nhanh lên đụng vào một chiếc xe màu đen khác.

Nam tử mặc âu phục tóc vàng kim đang ngồi ở vị trí tay lái của chiếc xe màu đen bay ra ngoài, thân hình hắn rất cao, khi chiếc xe jeep nổ tung, hắn không có việc gì bò dậy...

***

Hoa tươi, tiếng vỗ tay, ánh sáng, màn hình lớn, trong sân vận động, bài hát thứ hai đã xong, Phương Vũ Tư vẫn đứng ở trước mắt mọi người, nở một nụ cười mê người.

"Mấy năm trước đây, trong cuộc đời biểu diễn của tôi có một cơn sóng nhỏ, cũng bởi vậy mà tôi quen một số người bạn, tôi nghĩ đây mới là những người bạn đáng quý nhất cuộc đời tôi... Tôi không biết các bạn ở Giang Hải, có bao nhiêu người còn nhớ tới một ban nhạc tên là Khái Niệm, kỳ thực không cần thiết phải hỏi, tôi nghĩ chỉ cần những ai nghe họ hát, đều không thể quên được họ, những con người đáng yêu, họ là Trái Chuối, Dưa Chuột, Cà Chua, thỉnh thoảng còn có Sầu Riêng xuất hiện... Hôm nay tôi mời tới đây không phải là ban nhạc khái niệm, bởi vì mấy năm trước có một số việc, họ phải xa nhau, giống như mỗi người chúng ta cũng gặp sự cố trong cuộc đời vậy. Hôm nay, tôi chỉ mời được một thành viên trong nhóm, đồng thời công bố một đáp án cho những người đã từng mang mặt nạ đi hát kia... Hôm nay tôi làm nhạc đệm cho cô ấy, mong rằng tiếng hát của cô ấy có thể mang mọi người về mới ký ức xa xưa, có thể gọi trở về những bạn bè tốt nhất đã chia xa, mọi người nhất định sẽ không thất vọng... Xin chào đón bạn của tôi, Diệp Linh Tĩnh ---- "

Bên ngoài sân vận động, gió thổi mang theo vị biển, trong đêm hè mát mẻ, một thiếu niên 22 tuổi đi ngang qua công viên, hắn nghe thấy tiếng sóng võ vỡ. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Đột nhiên hắn dừng bước nhìn về phía sân vận động sáng chưng, trong chốc lát, có người hoan hô, có tiếng vỗ tay, có tiếng một cô gái phát biểu truyền tới.

"Xin chào mọi người, tôi là Diệp Linh Tĩnh, cũng... đã từng là Dưa Chuột... thật vui khi có thể đứng trên sân khấu gặp mặt mọi người..."

Thanh âm kia dừng lại trong chốc lát:

"Thực ra tôi cũng không biết nên nói cái gì cả, mấy năm trước, tôi đã mất đi người quan trọng nhất cuộc đời, và cả một người bạn quan trọng nhất... khi đó... tất cả chúng tôi chỉ có một mong muốn đơn giản, nào ngờ có một ngày... chúng tôi không còn được gặp lại... Bài hát này là do hắn viết, tôi muốn hát cho hắn nghe... Ta rất nhớ bọn họ..."

Thanh âm nghẹn ngào kia cắt ngang tiếng sóng biển, thành phố dưới ánh sao, thiếu niên ngồi trên một cái ghế bên đường, nghe giai điệu của bài hát…

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv