"Ha ha, chú Lực, chú muốn gặp tôi thực ra chỉ cần nói một câu, để tôi chạy tới là được rồi, sao lại phải tự mình đến đây... Tới đây, A Chiến, để ta giới thiệu cho con một người, vị này chính là..."
Vừa nói lại sự tích huy hoàng của nhiều năm trước, đồng thời giới thiệu con trai mình cho đối phương biết.
Nhưng chưa nói hết ý, hắn đã thấy một người xuất hiện trong chiếc xe con, hắn bỗng nhiên ngẩn người, sau đó, Đường Lực nở nụ cười.
"... Không phiền gì cả, lần này tới đây thực ra chỉ vì cháu gái ta muốn gặp cậu. Ta giới thiệu một chút, Vũ Tư, vị này chính là đại ca Mân Côn của Hòa Nghĩa Thắng, vị này chính là công tử của hắn, Mân Chiến... Còn vị này, tin rằng ta không cần giới thiệu, bên cạnh chính là một người bạn của nó, thành thật mà nói, chúng ta hôm nay tới đây chính là vì hắn..."
"Phương Vũ Tư, xin chào chú Côn..."
Mặc một bộ quần áo nghiêm chỉnh, mang theo một kính mắt, Phương Vũ Tư lúc này không diễm lệ như trên màn hình, nhưng lại có thêm vài phần khiêm tốn, nàng kéo tay Gia Minh chào hỏi cha con Mân Côn, sau đó giới thiệu tên của Gia Minh.
Khi đám người đi vào trong khách sạn, mọi người đã hiểu đại khái nam nhân bên cạnh nàng không phải giả vờ lãnh khốc, mà là bởi vì bị bệnh, không cách nào nói chuyện với người khác.
"Thực ra, hôm nay chúng ta tới đây là vì một chuyện có quan hệ với A Côn cậu, nói một cách đơn giản, Gia Minh và hai người bạn của hắn tới Hồng Kông, vốn hắn tới đây khám bệnh, nhưng hôm trước có người ở trong khách sạn của hắn ném một quả lựu đạn, thiếu chút nữa hắn bị nổ tung. Cháu gái của ta nghe tới chuyện này, vô cùng sốt ruột, gọi điện thoại khắp nơi hỏi thăm, cậu cũng đừng nói cậu không biết chuyện này. Sau khi chuyện xảy ra không lâu, có một người ở trong ngõ hẻm là Lưu Hội Kiệt bị giết. Trong bang các người gọi hắn là A Kiệt. Từ trước đến nay hắn là người chuyên môn chế tạo lựu đạn... Chuyện dù sao cũng xảy ra ở địa bàn của ta, ta muốn xác định sau này không có chuyện như vậy nữa, để trong lòng yên tâm một chút..."
Trước khi ăn cơm, Đường Lực đã tới cửa hỏi chuyện này, bởi vì có Phương Vũ Tư ở đây, Mân Côn cũng chỉ đành uyển chuyển giải thích một chút, chuyện này đúng là có liên quan tới hắn, đồng thời hứa hẹn, sẽ nhanh chóng giải quyết, không để nó phát sinh lần thứ 2.
Sau khi giải thích như vậy, hai bên chỉ ăn cơm thuần túy, nói tới những sự tích quang vinh trước đây của Đường Lực, nói tới cuộc đời biểu diễn của Phương Vũ Tư, đồng thời bàn chuyện ai là bác sĩ thần kinh giỏi nhất.
Gia Minh ngoại trừ việc im lặng, thì hành động còn lại đều giống như người bình thường.
Phương Vũ Tư ngồi bên cạnh hắn, vừa trò chuyện với mọi người vừa gắp thức ăn cho hắn, thỉnh thoảng còn ghé tai hắn nói vài câu, người ngoài nhìn vào thấy tình hình hơi có mập mờ, cho nên cũng hiếu kỳ vô cùng quan hệ của hai người.
Phương Vũ Tư cười nói là trước đây Gia Minh đã giúp nàng rất nhiều, hiện giờ là báo ân, mọi người không nên hỏi kỹ.
Cái khách sạn này là sản nghiệp của Hòa Nghĩa Thắng, bên dưới có một cái sòng bạc tương đối lớn, sở dĩ họ mở tiệc chiêu đãi ở nơi này, bởi vì Đường Lực có hai sở thích, một là cậy già lên mặt, hai là đánh bạc.
Phương Vũ Tư nếu đã tới nơi này, mọi người nói chuyện hứng thú đương nhiên nàng cũng không thể đi.
Sau khi ăn tối xong, mấy người đi xuống sòng bạc, đầu tiên là đưa Đường Lực đi dạo trước, tuổi của hắn mặc dù lớn, thế nhưng thích náo nhiệt, thích đông người.
Hắn thấy nhiều người như vậy nên bắt đầu truyền kinh nghiệm đánh bạc của mình.
"Thực ra đây chính là tâm lý chiến, bài tốt cũng chưa cao hứng, bài xấu cũng không nên uể oải, có một số thời gian cấp cho đối thủ một chút lực, ta nghĩ Gia Minh bên cạnh là một dân cờ bạc chính hiệu, ha ha, bởi vì chẳng ai nhận ra hắn đang nghĩ gì..."
Đường Lực nói là Phương Vũ Tư có thể chơi ở đây, Gia Minh thích chọn bài nào thì chọn, mọi người cứ vui vẻ.
Phương Vũ Tư đổi một cái thẻ đánh bạc 10 vạn, qua nửa giờ nàng đã thua chừng 3 vạn.
Nàng cũng không quá lưu ý, chỉ ở bên cạnh Gia Minh cười nói, mỗi khi mở bài thì nắm tay hắn hô lớn, có vẻ như vô cùng khẩn trương.
Có một số người trong bàn bạc cũng nhận ra nàng, nhưng do bên cạnh nàng có người của bang hội, cho nên không dám làm loạn.
Mân Chiến vẫn đi theo bên cạnh hai người.
Phương Vũ Tư hôm nay biểu hiện vô cùng gần gũi bình dị, Gia Minh thì không nói câu nào, hai người bọn họ tuổi tác xấp xỉ nhau, bởi vậy Mân Chiến biểu hiện vô cùng nhiệt tình.
Khi ở trên bàn cơm thì tiếp lời, trên chiếu bạc thì trò chuyện.
Hắn tương đối đẹp trai, cũng vì hôm nay giao tiếp với những nhân vật giang hồ, nên Phương Vũ Tư tỏ ra mình là người không cố kỵ, lại nhanh nhẹn hoạt bác, hắn đã coi nàng là mục tiêu của mình. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://thegioitruyen.com
Đại minh tinh và thiên kim tiểu thư là mục đích tuyệt vời là giới hắc đạo hướng tới, trên TV và tiểu thuyết đều nói như vậy.
Hắn trước đây cũng quan hệ với vô số nữ nhân, tuy nhiên thân phận không bằng Phương Vũ Tư.
Một lát sau. Phương Vũ Tư dính sát vào người Gia Minh nói vài câu, đứng dậy đến toilet, nàng mới rời khỏi chỗ ngồi thì đã thấy tiếng xôn xao, chỉ thấy Gia Minh đẩy toàn bộ 6 vạn thẻ bạc vào chiếu.
Tay hắn càm một thẻ bạc 1000 đồng đùa giỡn.
Phương Vũ Tư sửng sốt một hồi, nhún vai:
"Kệ, lát nữa tôi đổi 20 vạn cho cậu chơi..."
Mân Chiến nhìn đống thẻ bạc hơn 6 vạn, bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, tiền không coi là nhiều, chỉ là cảnh tượng có chút xằng bậy mà thôi, hắn đối với kẻ ngốc bên cạnh Phương Vũ Tư này không có hảo cảm, lúc này đi theo sau Phương Vũ Tư.
Nửa phút sau, Gia Minh thua ván này, hắn cầm 1000 đồng rời khỏi chỗ ngồi, đi tới bàn đổ xúc xắc.
Rời toilet, Phương Vũ Tư gặp Mân Chiến, tên này đang nhìn nàng cười, nàng cũng chỉ đành cười đáp lại:
"Chào."
"Hôm qua xem tin tức giải trí có nói tới chuyện cô náo loạn."
"A, náo loạn... Nói đến tôi khẳng định không có gì tốt."
"Cũng không phải, nói tới chuyện cô chia tay với tên Đàm Khắc Thanh, tôi nghĩ đây là một chuyện tốt... những người như chúng tôi mới có cơ hội..."
"Đàm Khắc Thanh, vốn cũng chẳng có chuyện gì."
Phương Vũ Tư lắc đầu, lau nước trên tay:
"Tin tức chính là như vậy, chẳng qua cũng chỉ là một cái cửa, mọi người thích nói gì thì nói, chúng ta bây giờ ở chỗ này nói chuyện, nếu như bị chụp ảnh thì sẽ có chuyện tôi có bạn trai mới."
Mân Chiến suy nghĩ một chút:
"Loại chuyện như vậy... tôi cũng không quá để ý."
"Kệ nó... để ý rất phiền."