"Như vậy... Các em thực sự không muốn ở kí túc xá?"
Xe hơi vòng qua ngã tư đường rộng rãi, Nhã Hàm nghiêng đầu nghi ngờ nhìn ba người, mục tiêu chủ yếu chính là Gia Minh đang ngồi bên ghế lái phụ, sau đó, cũng là Linh Tĩnh ở phía sau nở nụ cười:
"Đúng vậy, chị Nhã Hàm, bắt đầu từ hôm nay, bọn em dự định không xin tiền trong nhà nữa, ba người sẽ tự nuôi sống mình."
"Ừ, rất tốt." Sa Sa cũng gật đầu.
"Nhưng mà... Các em không cảm thấy bây giờ vẫn hơi quá sớm sao? Ồ, ý chị là muốn tự lập là rất tốt, nhưng hiện giờ các em còn phải đi học, cho dù muốn ra xã hội lăn lộn cũng nên chờ đến đại học chứ?"
Trong lòng nàng cảm thấy chuyện này hơi không ổn nhưng cũng không hoài nghi bọn họ có năng lực làm thế hay không, ít nhất nàng đã thấy bản lĩnh của Gia Minh, chỉ là... Muốn tự lập, bọn chúng còn nhỏ, muốn tiếp tục ở chung một chỗ, cho dù tình cảm giữa bọn chúng thực sự tốt như vậy, nhưng bọn chúng cũng không còn là trẻ con nữa...
Dù sao cũng xem như ở chung với ba người một đoạn thời gian, lúc này nàng cũng không biết được quan hệ giữa ba người đã phát triển lên một mức mới, một số đứa trẻ khá hiểu chuyện, trưởng thành khá sớm đều làm ra những quyết định hi vọng mình sớm trưởng thành lên, giống như nàng khi đó, chẳng phải cũng trốn nhà đến Anh sao, nàng chỉ hơi nghi ngờ, tại sao Gia Minh cũng muốn ủng hộ hai cô bé làm loạn? Việc rèn đúc như thế hoàn toàn không có ý nghĩa với hắn mà.
"Ồ, tốt rồi, như vậy đi, thực ra chị cũng được trường học phân cho một căn nhà ở ngoài trường, phòng ở rất rộng, cũng chỉ có một mình chị, nếu như các em không muốn ở trong trường, tới đó ở được chứ? Còn nữa, chị sẽ thu tiền thuê nhà đó."
Gia Minh ngồi ở ghế phụ buồn cười nhìn ra ngoài cửa sổ, Sa Sa và Linh Tĩnh ngồi phía sau quay mặt nhìn nhau, sau đó trăm miệng một lời:
"Không cần."
"Ặc?"
"À, bời vì..."
Linh Tĩnh cười,
"Bởi vì bọn em muốn tự lập nha, ở nơi đó với chị Nhã Hàm, chắc chắn sẽ được chị Nhã Hàm giúp đỡ, cho nên, ha hả... Bọn em vẫn muốn đi thuê nhà."
"Ồ."
Nhã Hàm gật đầu, Linh Tĩnh lại vội vàng bổ sung thêm:
"Nếu như không ổn, bọn em sẽ xin thêm tiền ở nhà, chị Nhã Hàm cứ yên tâm."
Nàng thấy Gia Minh đang nhìn ra cửa sổ cười trộm, trong lòng xấu hổ, đưa tay lên nhéo mạnh lên vai hắn, véo đau đến mức Gia Minh phải nhăn mặt lại, rồi cười đắc ý với Sa Sa đang ngồi cùng ở phía sau.
Chủ yếu do nước ngoài rót tiền về, tất cả các gia tộc lớn trong thành phố Giang Hải đều tham dự vào học viện quý tộc Thánh Tâm, nằm ở chỗ phồn hoa nhất của khu Thiều Hoa tại phía nam thành phố, khu Thiều Hoa này cũng là một khu mới được xây dựng của thành phố Giang Hải, bên cạnh có các khu chợ cao cấp, siêu thị, quán bar san sát nhau, ngay bên cạnh là khu nhà giàu nổi tiếng nhất của thành phố Giang Hải, biệt thự với cảnh sắc xinh đẹp chằng chịt, Đông Phương gia, Lữ gia trong số năm gia tộc lớn đều có lượng lớn tài sản tại nơi này.
Học viện Thánh Tâm chiếm diện tích rộng lớn, vừa mở ra được mấy năm, bởi vì có rất nhiều con em nhà giàu học tại đây nên xung quanh trường học hầu như đều được phát triển thành các kiến trúc phụ thuộc vào trường học. Nghe nói gần đây học viện Thánh Tâm còn muốn thành lập trường đại học, đến lúc đó, sợ rằng toàn bộ khu vực mới thành lập của khu Thiều Hoa đề trở thành một phần của trường đại học. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://thegioitruyen.com
Vừa bước vào cổng học viện Thánh Tâm, Linh Tĩnh và Sa Sa liền bị thu hút bởi cảnh sắc xung quanh, mặc dù trước đây các nàng cũng từng tới khu vực mới thành lập của khu Thiều Hoa nhưng vẫn chưa từng vào học viện Thánh Tâm đi dạo. Hồ nước, đình đài, vườn hoa, rừng cây... bên ngoài học viện quý tộc, đầu tiên là một công viên cảnh sắc tươi đẹp, bên hồ nước trong xanh có cây cao tỏa bóng mát, hành lang nhân tạo quanh co bên hồ, dưới bóng cây thỉnh thoảng lại xuất hiện một cái đình bát giác hoặc là lầu các, kiến trúc nhân tạo và cảnh sắc tự nhiên kết hợp hoàn mỹ với nhau.
Đi sâu vào một chút, trong rừng cây xuất hiện khu sinh hoạt trang nhã, từng ngôi biệt thự nhỏ xuất hiện trong tầm mắt, trong mỗi biệt thự đều có sân bóng rổ hoặc cầu lông nhỏ, hệt như cảnh tưởng chỉ có thể thấy trên TV.
"Thực ra kiến trúc của học viện Thánh Tâm dựa theo trường đại học làm khuôn mẫu để thiết kế, bên kia là khu sinh hoạt, bên đó là khu nhà ở cho giáo viên, nhân viên trong trường, nhà ở rộng rãi, chỉ bằng quy mô mà nói, thực sự là hơi ít người, bốn học sinh ở một biệt thự nhỏ, mỗi người đều có phòng riêng, chỉ là trường học có quy định, nam nữ không thể ở cùng một chỗ, vì vậy nếu các em muốn ở cùng một nơi, cũng chỉ có cách là thuê nhà ở ngoài trường học. Nhân viên trong trường cũng có mấy người thuê nhà ở bên ngoài, chị sẽ đi hỏi giúp các em..."
Một mặt chậm rãi lái xe, một mặt Nhã Hàm giới thiệu một vài chuyện. Ven đường thỉnh thoảng lại có những loại xe hàng hiệu như Buick; Cadillac Chrysler; Alfa Romeo... dừng lại hoặc chạy vượt qua, thật khó có thể tưởng tượng, cùng với việc kinh tế trì trệ ở bên ngoài, tại nơi này thậm chí sẽ xuất hiện cảnh tượng như họp Liên Hợp Quốc thế này.
Linh Tĩnh và Sa Sa ghé vào bên cửa sổ ríu rít thảo luận xem chiếc xe nào đẹp hơn, Gia Minh cũng đang nhìn quanh, Nhã Hàm nghĩ thầm, quả nhiên chỉ cần là nam nhân thì đều cảm thấy hứng thú với xe đẹp, về phần Gia Minh đang âm thầm tính toán xem mình cần bao lâu mới có thể vô hiệu hóa hệ thống báo động của các loại xe này, biến xe đó thành của mình. Trước kia đương nhiên hắn đã được huấn luyện về phương diện này, nhưng sau khi sống lại liền không khỏi thấy hơi lạ lẫm.
Một lát sau, Nhã Hàm lái chiếc xe thực sự là thê thảm không nỡ nhìn của mình tiến vào cổng khu dạy học.
"Thực ra trường học đã sắp xếp cho học sinh lớp trên nghênh đón học sinh mới, chẳng qua chị đã giúp các em hoàn thành những thủ tục ghi danh từ trước, đợi lát nữa chị sẽ dẫn ba đứa em đi dạo, chỉ là Linh Tĩnh và Sa Sa cũng nên cẩn thận nha, học sinh mới đáng yêu như các em sẽ rất nổi tiếng đó."
Nhã Hàm vừa cười vừa nói:
"Hơn nữa hôm nay Sa Sa lại không mang gậy bóng chày đến trường, coi chừng Linh Tĩnh sẽ bị người khác cướp mất đó."
"Không sao."
Sa Sa cười, móc một bình xịt đề phòng kẻ biến thái trong túi xách ra, sau đó Linh Tĩnh cũng móc ra một bình xịt giống như vậy.
Nhã Hàm ở phía trước liếc mắt nhìn:
"Tại sao trẻ con hiện giờ đều như vậy..."
"Lo trước khỏi họa sau mà."
Linh Tĩnh nói:
"Là quà sinh nhật Gia Minh tặng cho Sa Sa, bên trong cho thêm thuốc và rất nhiều bột Tiêu, một khi bị phun vào mắt, cho dù rửa bằng nước cũng không hết, chỉ có thể đưa đi bệnh viện."
Nhã Hàm rên rỉ trong lòng, nhìn Gia Minh với vẻ mặt vô tội, sau đó nói:
"Lần sau cho chị một bình."
Bên ngoài xe, trên quảng trường của trường học vô cùng náo nhiệt, các nơi đều là băng rôn các loại xã đoàn hoan nghênh học sinh mới, ví như "Hội đam mê võ thuật hoan nghênh học sinh mới khóa 97", "Hội giao lưu nấu ăn hoan nghênh học sinh mới", "Hội nghiên cứu cờ tướng hoan nghênh học sinh mới khóa 97"... Băng rôn không ngừng tung bay.
Xe của Nhã Hàm dừng lại, Linh Tĩnh vừa mở cửa xe ra liền có một nam sinh mắt nhỏ đeo kính đi tới:
"Chào bạn, là học sinh mới vừa đến sao? Có cần mình giúp đỡ không?"
"Ha hả, không cần."
Bước ra khỏi xe, Linh Tĩnh cười phất tay, nói:
"Chúng mình là học sinh mới, nhưng đã báo danh rồi."
"Không sao, nếu như hai vị bạn học là học sinh mới, mình có thể dẫn hai bạn đi tham quan trường học, dù sao trường rất rộng, lần đầu tiên vào trường bị lạc đường cũng rất có thể..."
Người nọ thấy Linh Tĩnh và Sa Sa đều xinh đẹp, mỗi hành động đều rất mê người, vì vậy liền đứng đó nói thao thao bất tuyệt, mà đám nam sinh ở xung quanh thấy dung mạo hai vị nữ bạn học cũng đều muốn xum lại, tuy nhiên mới đi tới nữa đường liên quay đầu trở lại.
Nam sinh đang ân cần giới thiệu kia trong nháy mặt liền ngượng ngùng dừng nói chuyện:
"Ặc, ha hả, em chào cô giáo Trương."
"Ừ, tôi đã báo danh cho ba bạn học này, tôi sẽ dẫn bọn họ đi tham quan trường học, em giúp những học sinh mới khác đi."
"Ồ, tốt... tốt, hẹn gặp lại bạn học sau, gặp lại sau..."
Mắt thấy vị nam bạn học này chạy trốn nhanh như tia chớp, Linh Tĩnh, Sa Sa, Gia Minh đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Nhã Hàm với khuôn mặt như lão xử nữ vạn năm lúc này.
Sau đó một lát, Nhã Hàm dẫn ba người đến một chỗ hành lang không có người nào, lén lén lút lút nhìn quanh một hồi lâu mới nở nụ cười:
"Ha hả, vừa rồi không làm các em sợ hãi chứ?"
"Bị dọa sợ rồi."
Gia Minh nhịn cười nói thẳng, sau đó liền nhận đoợc một cái gõ đầu mạnh. Linh Tĩnh nhìn quanh, tò mò cười hỏi:
"Chị Nhã Hàm, chị ở trường học đều như vậy sao?"
"Đương nhiên, Linh Tĩnh, em không biết học sinh bây giờ hư hỏng đến mức nào đâu, muốn bọn chúng nghe lời thì phải khiến bọn họ sợ em trước! Ừ, ở trường học, các em đừng thân thiết với chị quá, nếu không những bạn học khác sẽ xa lánh các em đó. Còn nữa, đừng vội lựa chọn những xã đoàn gì đó, đám kia đều dựa vào nhiều người để khoe khoang lẫn nhau, xã đoàn đam mê chân chính đều không có mấy người, các em cứ làm quen một thời gian ngắn rồi hãy tham gia."
"Tại sao?"
Linh Tĩnh nghi ngờ hỏi.
"Em cũng biết đấy, phần lớn học sinh trong trường này đều là con nhà giàu có, sau khi bọn họ lớn lên đều phải tiếp nhận sự nghiệp trong gia tộc, loại hình thức như xã đoàn này chẳng qua cũng chỉ là chút hứng thú để rèn luyện năng lực lãnh đạo của bọn họ mà thồi, muốn ganh đua với người khác liền thành lập xã đoàn, sau đó lôi kéo thật nhiều người vào để chứng minh năng lực của mình, người thành lập xã đoàn không có hứng thú với những gì xã đoàn nghiên cứu, em còn hi vọng những xã đoàn này có chỗ tốt gì chứ, rất nhiều đều là hội những tên phá gia chi tử sống phóng túng. Tốt rồi, hiện giờ chị sẽ dẫn các em đi tham quan trường học một vòng."
Nhã Hàm nói xong những chuyện này, vẻ mặt lại trở nên nghiêm nghị, giới thiệu mỗi địa phương dọc trên đường đi cho mấy người Gia Minh, ký túc xá, phòng ăn, thư viện.
Dọc theo đường đi, hầu như tất cả đám học sinh khi nhìn thấy Nhã Hàm đều lộ ra vẻ sợ hãi, đi đường vòng tránh đi, đi rất xa còn nghe thấy bọn họ bàn luận:
"A, không phải ba bạn học kia vừa với nhập học đã làm chuyện xấu gì chứ? Lại bị lão vu bà bắt được."
"Thật đáng thương nha."
"Xem kìa, bọn họ vẫn còn cười, lẽ nào bị sợ đến choáng váng rồi?"
"..."
Những lời bàn luận này kết hợp với khuôn mặt như lão xử nữ của Nhã Hàm, ba người đi phía sau thực sự là ôm bụng cười không dứt, thỉnh thoảng đi đến chỗ không có người liền cười lên điên cuồng, sau đó ba người lại bị Nhã Hàm thẹn quá thành giận đuổi giết một trận. Đến khi đi hết mọi nơi nên giới thiệu đã chừng mười giờ rưỡi sáng, Gia Minh tạm thời đến bên cạnh khu dạy học đi vệ sinh, ba cô gái đi ra xe trước.
Đi ra từ nhà vệ sinh, hắn đi một mình đến nơi báo danh, nhìn cảnh tượng bận rộn xung quanh cũng cảm thấy hơi thú vị. Trở lại quảng trường nhỏ kia, Linh Tĩnh vẫy tay với hắn, đang muốn đi qua lại có một chiếc taxi dừng lại cách đó không xa, che khuất tầm mắt hắn.
Cửa xe mở ra, một thiếu nữ mặc váy màu xanh kéo theo vali da màu hồng đi ra, cô bé cúi đầum đội chiếc mũ rộng vành màu trắng, tóc buộc thành đuôi ngựa ở phía sau. Xe taxi vừa lái đi, một nam sinh bên cạnh liền lao đến, nhanh chóng giúp nàng xách vali:
"Chào bạn học, bạn vừa mới tới sao? Mình là Hạ Đình của hội Nghiên cứu tài chính quốc tế, chỗ báo danh ở kia, mời đi theo mình."
Vừa nhìn thấy cô bé kia, gia Minh lập tức cảm thấy xung quanh đều có âm trầm như bị oan hồn quấn thân, dung mạo hoàn mỹ như đồ sứ, ánh mắt lạnh lùng, dường như không phù hợp với cả thể giới này rồi lại khiến người ta cảm thấy lạnh như băng.
Nàng đứng ở đằng kia, ánh mắt mang theo vẻ nghi ngờ nhìn người nhiệt tình ở trước mặt, mà lại càng giống đang nhìn cái vali đã rơi vào tay người khác kia hơn: Đây là vali của ta sao?
Lúc thôi không suy nghĩ nữa, ngẩng đầu lên, nàng thấy Cố Gia Minh đang đứng cách đó vài mét, lúc này vẻ mặt của đối phương tựa như đang ngắm phong cảnh xung quanh, không hề có ý chào hỏi. Bên kia, vị bạn học tên Hạ Đình kia thấy mỹ nữ ở phaí sau không có hành động gì, cười thúc dục:
"Không sao cả, mình không phải người xấu, quy định của học viện Thánh Tâm là học sinh cũ chịu trách nhiệm tiếp đón học sinh mới, mời đi theo mình."
"Người khác không theo ngươi, chính là chê ngươi thô lỗ. Bỏ đi thôi. Vị bạn học này, mình là Lữ Phóng, có chuyện gì cần giúp đỡ không?"
Một giọng nói đột nhiên chen ngang, sau đó, một tên nam sinh khác đi tới, cực kỳ thân sĩ đứng trước mặt cô bé. Rõ ràng đống vật thể này hơi quá khổng lồ trong tầm mắt cô bé, vì vậy bóng dáng nàng đang nhìn chăm chú ở cách đó vài mét bị che khuất đi. Đôi mắt nàng rủ xuống, khó có thể phát hiện, đôi mày nàng hơi nhíu lại.