Cái lần đầu tiên gặp Sa Sa bạo lực, một Sa Sa ngang ngược, muốn bảo vệ hắn. Khi hắn bị người ta đánh Sa Sa khóc, một Sa Sa khờ dại đi theo hắn, một Sa Sa bi thương, một Sa Sa đơn thuần, một Sa Sa chính trực, một Sa Sa thiện lương, một Sa Sa cố gắng học hành đáng yêu, vô số hình ảnh, trôi nổi trước mặt giống như là một đoạn phim...
"Xin lỗi nhé, đây là... lần cuối cùng tớ lừa dối cậu, cho dù có thế nào thì cũng tha thứ cho tớ được không?"
Ở một nơi rất xa, có một cô gái nhỏ của 8 năm trước đang cười
"Tớ là... Liễu! Hoài! Sa!"
***
Phương Chi Thiên ngồi ở trong phòng, nhẹ nhàng xoa xoa trán, Thôi Quốc Hoa từ ngoài cửa đi đến.
"Sắp tới 3h chiều rồi, toàn gia của lão đại Tân Trữ Bang Triệu Chấn Hải bị giết, có người xông vào, chưa tới 5 phút đồng hồ đã giết sạch, sau đó đốt nhà, hiện cảnh sát đang kiểm tra tử thi."
Phương Chi Thiên ngẩng đầu lên:
"Hắc bang lão đại, giang hồ báo thù chết toàn gia chẳng phải là tin tức bình thường hay sao, sao chuyện này cũng phải nói tới ta."
"Chúng ta phát hiện Cố Gia Minh."
"Ách?"
Phương Chi Thiên ngẩn người, nói:
"Hắn không rời khỏi hiện trường?"
"Không phải, hắn ngồi trên con đê chắn sóng ngoài bờ biển, đang xem hoàng hôn."
"Đây không phải là rất tốt hay sao? Người trẻ tuổi bao giờ chẳng thích cái đẹp, con người trong thời gian này cũng trở nên trong sáng hơn, không giống những người già như chúng ta... Sau đó thì sao? Hắn không làm ra chuyện gì nữa đấy chứ?"
"Trên người của hắn có máu, còn... khẩu súng của hắn thì vứt ở bên cạnh, có người báo cảnh, cảnh sát hiện giờ đã chạy tới bao vây nơi đó lại."
"Đầu đau quá... Đám người kia chê cuộc sống tốt đẹp hay sao..."
Mặt trời chiều trông như một lòng đỏ trứng gà ở phía tây, bờ biển rộng rãi mỹ lệ, những con sóng cuộn trào cứ ập vào bờ, xa xa có những chiếc thuyền đang đi lại. Đê phòng biển có nhiều cây cối, vườn hoa, là một nơi đi dạo ngày hè rất tốt.
Nhưng mà, hiện giờ nơi này không còn ai đi đường, ở phía xa xa có hơn 10 xe cảnh sát đã vây kín nơi này lại, hơn trăm cảnh sát đang nấp sau xe nhìn sang, không một ai dám hành động, cứ đứng im bao vây như vậy. Đám cảnh sát vây được một lúc thì trâu đầu, ghé tai bàn luận xôn xao.
Trên con đê chắn sóng kia, có một thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, đang ngồi trên ghế đá, nhìn bầu trời huy hoàng và biển rộng bao la, hắn im lặng như vậy rất lâu.
Khi Đông Phương Lộ đi tới, hắn thương lượng với người của Cục cảnh sát, sau đó hắn đi tới chỗ Gia Minh, không nhanh không chậm, không hiểu vì sao khi hắn nhìn bóng lưng của thiếu niên, hắn đột nhiên cảm khái, tuy rằng cũng có chút thấp thỏm, nhưng sợ hãi cũng không nhiều, có thể bởi vì mọi người vốn đã quen nhau, hiện giờ hắn cảm thấy thiếu niên này có chút tiêu điều.
Một khẩu súng tự động nằm im bên cạnh Gia Minh, Đông Phương Lộ đứng im một lúc rồi đẩy khẩu súng sang một bên, ngồi xuống. hai người ngồi trên ghế, nhìn mặt trời chiều đỏ như màu máu, Gia Minh nhẹ giọng hắn một bài hát nào đó, Đông Phương Lộ nghe được mấy câu.
"... Anh ngồi ở bên giường, nhìn bầu trời hồi ức ngoài cửa sổ,
Mộng tưởng về cuộc sống hoa lệ đã cướp đi tất cả sinh mệnh,
Năm bảy tuổi, chiều chiều bắt bướm,
Năm 17 tuổi, hôn lên má em, tưởng rằng có thể cùng nàng sống tới cuối đời.
Chẳng biết rằng có vĩnh viễn hay không, vĩnh viễn không thay đổi;
Mang giấc mộng đẹp, tưởng chừng không bao giờ vỡ. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Trải qua bao nhiêu hiểm trở chông gai,
Đến khi cảm nhận được cái chết thì ta ngồi bên cạnh giường nhìn nàng ngủ,
Khuôn mặt già nua và đôi mắt ta nhắm lại,
Nàng yêu ta và ta cũng yêu nàng, chúng ta ở bên cạnh nhau,
Mang toàn bộ tiếc nuối và yêu thương biến thành giọt nước mắt
Có giọt nước mắt nào rửa được hối hận,
Hay biến thành mưa lớn rơi xuống con phố không thể quay về,
Cho ... ta thêm một cơ hội sửa đổi
Để bù lại một câu xin lỗi khi ta còn thiếu
Không biết có một thế giới nào vĩnh viễn tối đen
Vạn vật trăng sao đều nghe ta sai khiến,
Trăng đừng vội khuyết, xuân đừng đi xa,
Nhặt chiếc lá vàng rơi để cảm nhận
Ta nghe sự sống cuộc đời..."
Khi hát tới đây, Gia Minh dừng lại một chút, không biết hắn nghĩ tới điều gì mà hát nhỏ lại, dần dần không còn nghe được nữa, Đông Phương Lộ chỉ nghe thấy mấy từ "Đen kịt... Là ai..." nhưng không biết giai điệu, có lẽ là hắn đang đọc.
Kéo dài như vậy thêm một khoảng thời gian, Đông Phương Lộ mở miệng nói:
"Chuyện kia..."
Gia Minh nhìn bầu trời, không trả lời, Đông Phương Lộ hít sâu một hơi, nói:
"Sau khi chú Phương gặp ngươi, trực thăng vũ trang và quân đội cũng được điều đi, nếu như ngươi chỉ giết Ứng Tử Phong thôi thì không có gì to tát, đằng này chuyện rất lớn, không có biện pháp thu xếp ổn thỏa..."
Hắn quay đầu lại, nhìn đám cảnh sát ở phía sau phất tay, bảo họ đi lại gần, nói:
"Tay của Ứng Tử Phong đã được nối, nhưng tinh thần của hắn có chút hỗn loạn, rốt cuộc... đã tạm thời bị điên rồi. Nếu như sau này không có cách khôi phục, thì cuối cùng cũng chết, nhưng mà... ta cũng không lừa ngươi, hắn vẫn có khả năng khôi phục."
"Chú Phương đã nói chuyện với Ứng Hải Sinh, biết ngươi không cần người khác nhớ tới ngươi, thế nhưng ngươi đã cứu chú ấy, giúp mọi người đánh đuổi Nguyên Lại Triêu Sang, giết Đại Nội Trưởng Đốc, Chư Thần Vô Niệm, Hoang Quyển Chân Thế, quan trọng hơn là ngươi đã giết chết Ngự Thủ Thương, còn bắt Bá Tước, đặc biệt là giúp Nhược Nhược, Tinh Thần Lực của cô ấy bình phục rất nhiều, nhưng mà, dường như vẫn còn có khả năng gặp chuyện không may, đến lúc đó... A, không nói xa như vậy, nói chung, chú ấy luôn luôn nhớ tới ân tình của ngươi. Chuyện này, chú ấy bị ép rất khổ, ta nghĩ... dù sao cũng nên thông cảm cho chú ấy một chút..."
"Đương nhiên rồi, ngươi làm loạn như vậy, địa vị của Ứng Hải Sinh cũng giảm xuống rất nhiều, bên phe chú Phương đương nhiên mạnh lên, a... Cảnh tượng ngươi xuất thủ buổi sáng bị Tiểu Uyển nhìn thấy, cả chiều nay nó cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Ta cũng có chuyện nên chưa nói với nó cái gì, mà hình như ta nghe nói Linh Tĩnh đột nhiên đến Viên... xảy ra chuyện gì vậy, không nói được ư?"
"Một ngày nào đó ngươi sẽ biết."
Gia Minh lạnh nhạt mở miệng.
"Bỏ đi."
Đông Phương Lộ tựa lưng vào ghế:
"Vậy làm sao bây giờ đâu? Súng của ngươi giải quyết sao đây?"
"Bắt ta đi."