Ẩn Sát

Chương 525: Thành phố nhuộm máu (2)



Trên đường phố, thấy những chiếc trực thăng bắt đầu rơi xuống, vô số ánh mắt di chuyển theo những món đồ chơi này, có người bắt đầu ra mệnh lệnh:

"Nổ súng, bắn sạch đám đồ chơi này."

Ứng Tử Phong chạy ra khỏi thùng xe đang bị đám đặc công kéo lại, cố sức giãy dụa.

Sau đó... những tiếng nổ liên tiếp vang lên lật tung những chiếc xe cảnh sát!

Những chiếc trực thăng được điều khiển từ xa rơi xuống mặt đất, những tiếng nổ ầm ầm theo nhau vang lên, hơi ép cuồn cuộn, ô tô bị lật tung, ngọn lửa cuộn tràn trên phố.

Trong tòa nhà, vuốt bàn tay, Gia Minh đi xuống phía dưới, trong miệng hắn ngâm nga một giai điệu không biết tên. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://thegioitruyen.com

Đồng thời lúc này, Ứng Tử Phong nhảy vào trong một tòa nhà.

"Đạn hơi cay!"

"Nhanh cứu người ---- "

"Bắt hắn! Bắt hắn! Thấy nghi phạm lập tức nổ súng, bắn gục..."

Nhìn từ trên không xuống, hai con đường lúc này trở nên rối loạn, lửa cháy khắp nơi, tất cả các loại xe trên đường chất đống, người bên đường điên cuồng bỏ chạy.

Bọn đặc công đuổi theo Ứng Tử Phong vọt vào trong tòa nhà, một nhóm người tiến hành cứu người trong đám khói, phần lớn đám cảnh sát mang theo vũ khí lao vào trong.

Chạy! Chạy! Chạy!

Có lẽ là bị khí tức tử vong của Gia Minh mang tới kích phát tiềm lực, Ứng Tử Phong điên cuồng chạy trốn, phòng khách, hành lang, phòng ngủ, không có lý do gì để ngăn cản quyết tâm chạy trốn của hắn cả. Giờ này khắc này, hắn thầm nghĩ chỉ cần thoát khỏi nơi này là hắn sẽ lập tức trốn mất.

Đám đặc công phía sau tóm lấy hắn mấy lần, nhưng đều tóm hụt.

Giá gỗ, thùng nhựa, hòm xiểng, cạp lồng đựng cơm, đoàn người phía sau phải liên tục nhảy qua. Cuối cùng, Ứng Tử Phong đạp trúng một ống tuýp, ngã đập đầu xuống đất, tên đặc công phía sau nhào người tới, nói:

"Ứng tiên sinh, chúng ta bây giờ..."

Kịch ----

Tiếng chân vang lên ở hành lang phía trước, một bóng người kéo mang theo một sợ dây, hạ xuống.

Ứng Tử Phong đang quỳ dưới đất ngẩng đầu, tên đặc công kia cũng ngẩng đầu, giơ súng.

Mấy tên đặc công phía sau cũng giơ các loại vũ khí khác nhau, tiếng súng rầm rộ vang lên trong tòa nhà.

Ánh lửa tóe lên, khói thuốc súng tràn ngập, cái gương ở phía đối diện vỡ vụn thành mảnh nhỏ, sau một khắc, máu tươi lại dính đầy người Ứng Tử Phong.

"A ---- "

Nhìn hành lang, Ứng Tử Phong liều lĩnh bò dậy, chạy theo hướng ngược lại, mấy tên đặc công đang chạy tới cũng lùi lại.

Bỏ mặc đám đặc công, Ứng Tử Phong vừa kêu lớn vừa chạy khỏi hành lang, ở phía trước có một cái đại sảnh, có mấy người hình như nhìn thấy hắn, đang muốn xông lại thì Ứng Tử Phong cố gắng dừng lại, hai chân bị trượt ngã xuống đất, sau một khắc, lại điên cuồng giằng co bò dậy.

Chạy tới một hướng không có ai, cảm giác đau nhức trên vai truyền tới, không biết là viên đạn lạc xuyên qua vai hắn lúc nào, nhưng hắn vẫn liều mạng bỏ chạy, trước mặt hắn lúc này là cầu thang lên tầng 2.

Trông hắn giống như người bị dọa tới điên.

Đây là một sự hoảng loạn khó chấp nhận được.

Một bóng người mang theo súng đi tới, tiếng súng ầm vang trong tòa nhà, đóa hoa tử vong không ngừng nở rộ, ở chỗ này, nhân số không đại diện cho ưu thế, kỹ thuật bắn súng chính xác và sự mẫn cảm phải được phát huy tới tận cùng.

Hắn trở thành tử thần, bất luận cái gì có khả năng động đậy trong tầm mắt hắn đều bị phá hủy, trong tiếng đạn nổ, cái cầu thang kia sập xuống, ngăn cản đại bộ phận cảnh sát ở bên dưới.

Không còn trợ giúp, tiếng súng trên tầng 2 đã im ắng, trên đùi Ứng Tử Phong dính một viên đạn, hắn cắn chặt răng không để phát ra thanh âm, hắn vịn vào hành lang mà đi, trong tiếng bước chân, có một người xuất hiện, sau đó đánh hắn bay ra ngoài, hắn quay đầu lại nhìn một người giống như ác mộng đang giơ súng đi tới.

"A..."

Vừa kêu loạn, Ứng Tử Phong vừa bò tới chỗ hành lang chữ T, một trái lựu đạn từ trên tay Gia Minh văng ra, rơi vào góc hành lang phía trước, một tiếng nổ lớn, ngọn lửa bùng lên biến nó thành một cấm địa. Ứng Tử Phong chuyển người, liều mạng bò tới một hướng khác.

Đường phố bên ngoài vô cùng rối loạn, một tên chỉ huy bò lên tầng 2, sau khi nghe tiếng nổ mạnh, hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, nói:

"Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra... nhị công tử của Ứng gia này không biết đã chọc phải người nào..."

Máu tươi trên đùi tuôn ra, kéo dài thành một vệt đỏ trên mặt đất, Ứng Tử Phong tới mức kiệt sức, nhưng vẫn thấy tiếng bước chân đi theo phía sau:

"Mười phút đã hết, ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"

"Đừng mà... đừng mà..."

Bóng người giơ súng cười cười:

"Người buôn lậu thuốc phiện có thể giết, bây giờ ngươi muốn ta không giét ngươi, vậy thì cô bé kia chỉ mới làm ngươi mất hứng thú một cái, lúc đó ngươi có ngăn ý định tìm cách giết nàng không..."

"Đừng mà..."

Xoát xoát xoát, Ứng Tử Phong cố gắng bò ề phía trước, thân hình hắn lúc này trở nên run rẩy, trong miệng chỉ còn biết nói câu này.

Đột nhiên, một họng súng giơ lên, có một người xuất hiện ở trước hành lang, hắn giơ tay lên, cố gắng biểu thị sự hữu hảo, đồng thời có mấy bóng người khác xuất hiện bên cạnh hắn, chỉ mũi súng tới bên này.

"Đừng kích động, ta chỉ muốn tâm sự, cô gắng tìm một... biện pháp có thể giải quyết..."

Người kia vừa đi về phía trước, vừa thở dài:

"Ta nghĩ chuyện này đã rất lớn rồi..."

"Chú Phương..."

Ứng Tử Phong nhìn bóng người đang đi tới, cuối cùng cũng thốt ra được một từ.

"Ta giết hắn đương nhiên sẽ giải quyết được vấn đề."

"Không đơn giản như ngươi nghĩ đâu."

Thanh âm nói chuyện vang lên trong hành lang, Ứng Tử Phong đột nhiên giống như đã phục hồi lại sức lực, điên cuồng bò tới phía trước:

"Chú Phương cứu mạng cháu với! Chú Phương..."

Lúc này hắn coi mình là một đứa bé, bất chấp lức bình thường hắn vào Phương gia không có hảo cảm, bất chấp những chuyện đã xung đột của đôi bên.

Hiện giờ người lãnh đạo của Viêm Hoàng Giác Tỉnh này xuất hiện ở đây, đã mang lại cho hắn dũng khí thật lớn, đến gần Ứng Tử Phong, Phương Chi Thiên đưa tay trái ra, nói:

"Cầm lấy tay ta, ta sẽ cứu ngươi."

Ứng Tử Phong đang bò trên mặt đất, đưa bàn tay phải ra, cố gắng cầm lấy.

Tay phải của Phương Chi Thiên đột nhiên đưa tay, trong tay có một thanh mã tấu thật dài, ánh đao xẹt qua không trung.

"A -------- "

Tiếng đau đớn thê thảm vang lên trong ngôi nhà, đây không phải là lần đầu tiên Ứng Tử Phong kêu la, nhưng có lẽ đây chính là lần hắn cảm thấy đau đớn nhất,tay phải của Ứng Tử Phong lúc này đã đứt tới tận bả vai.

"Đây là vật mà ta muốn cược để nói chuyện với ngươi..."

Từ lúc đưa tay, vung đao cho tới lúc chặt đứt cánh tay, người trung niên kia không chớp mắt một lần, sau khi lầm bầm một câu, hắn đưa cánh tay cụt vào đao cho Thôi Quốc Hoa, sau đó giơ chân đá Ứng Tử Phong bay ra chỗ khác.

Diệp Liên vừa băng bó cánh tay cụt cho Ứng Tử Phong, vừa ngẩng đầu nhìn lên.

"Hôm nay ngươi làm tình huống phát triển tới mức này, đúng là làm khó ta rồi."

Nam nhân trung niên cười cười:

"Nhưng mà, ta thấy vẫn có khả năng cứu vãn, cho nên... ta muốn nói chuyện..."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv