Ẩn Sát

Chương 482: Quen thuộc (1)



Máu chảy thành dòng, đêm khuya, trên đường phố vang lên những tiếng kêu thảm thiết, một nhóm người có thể đã chết nằm ở trên đường không có động tĩnh gì, số người chạy trốn dẵm lên người bọn họ, chỉ có một số ít người đau đớn kêu lên.

Số xác chết xung quanh cô gái áo tím là nhiều nhất, phong đao của nàng có thể chém gãy cả cột điện, máu tươi phun tận trời, chân tay cụt bay toán loạn.

Trông nàng rất cẩn thận, kéo váy nhảy qua những bãi máu trên mặt đất, trông như là đi chơi, chẳng phù hợp chút nào với cảnh tượng hỗn loạn nơi đây.

Tương đối mà nói, chỗ Kelly ít xuất hiện xác chết nhất, nàng giống như u linh nhảy tới nhảy lui, vọt tới phía sau của đối thủ đâm một đao trí mạng, rất nhanh ngọn.

Bên phía Gia Minh thì tình cảnh phức tạp hơn nhiều lắm, có người bị cụt tay, cụt chân, có người bị chém bay đầu, có người bị gậy sắt vụt một cái bẹp đầu.

Nếu như có ai bị hắn chính diện đấm hoặc đá bay, thì máu tươi đổ như suối, không phun ra nội tạng thì chưa dừng. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Cuộc chiến mới chỉ bắt đầu được mấy phút, cục diện đã được quyết định.

Có người la lên, có người chống lại, có người chạy trốn, nhưng mà khi hai đội súng xuất hiện ở đầu đường, đám người này đã nhận ra chạy trốn không phải là con đường tốt nhất.

Nhận thấy Liễu Sĩ Kiệt đã chạy vào trong tòa nhà từ khi giao chiến mới bắt đầu, Trát Lôi Đặc cũng định chạy vào, nhưng hắn lại tuyệt vọng phát hiện, nếu như hắn chạy vào chỗ cầu thang thì kiểu gì cũng bị cô gái áo tím giết chết, cũng may còn một số thủ hạ của hắn liều mạng vây lấy cô gái này tạo cơ hội cho hắn chạy trốn.

Có thể là hắn may mắn, nếu như đặt trong trường hợp các bang phái sống mái hoặc trả thù nhau, thì đôi bên đều nhìn chằm chằm vào lão đại, nhưng mà từ khi ba cô gái này ra tay chẳng thèm để ý tới hắn một chút nào, giống như là đã quên hắn vậy.

Dẫn theo đám nhân mã chạy tới chạy lui, khi Trát Lôi Đặc tóm được một khẩu súng của đám thủ hạ, thì những nam tử cầm súng ở bên ngoài lại tỉa cho một phát.

"Oh... "

Trong hỗn loạn, có một tiếng chửi vang lên, Trát Lôi Đặc vừa liều mạng bắn trả, vừa tìm kiếm công sự ẩn nấp, trong thanh âm có sự tuyệt vọng.

Trước kia, khi người này còn làm lính đánh thuê, ít ra hắn cũng có chút tự tin khi xuất chiến, vậy mà bây giờ hắn không hề phán đoán nổi thực lực của đối phương, chỉ biết liều mạng lui về phía sau.

Bên cạnh hắn, có một khẩu súng bị bắn bay ra ngoài, viên đạn chui qua vai tên đồng bọn, người này lảo đảo ngã nhào vào một thi thể, mặt đập vào vũng máu.

Khi được Trát Lôi Đặc kéo dậy, người này đột nhiên lại phụt một tiếng, thân hình bay lên cao, nổ tung thành những mảnh vụn, máu tươi tung tóe.

Trát Lôi Đặc lùi lại phía sau một bước, nhìn qua khe hở của đám người hỗn loạn, hắn nhìn thấy cô gái mặc áo trắng đang nhìn về phía bên này.

"Chết tiệt... bị theo dõi..."

Trong lòng hiện lên một ý nghĩ như vậy, hắn lảo đảo chạy vài bước, cuộc chiến hầu như đã tới hồi kết, số người nằm trên mặt đất đã chiếm ¾ số người lúc nãy, số còn lại không phải liều mạng chạy trốn cũng không dám tiến lên.

Một số người còn dũng khí toàn là những huynh đệ lính đánh thuê trước đây từng liều mạng với hắn, nếu như bị ép quá thì kiểu gì họ cũng sẽ xông lên liều mạng, đương nhiên số phận chính là nằm xuống, không ai ngoại lệ cả.

Nhìn thấy mấy hàng người cầm súng đứng ở ngoài xa, trong lòng Trát Lôi Đặc hiện lên một ý nghĩ tuyệt vọng, nhưng đúng lúc này hắn lại nghe thấy một thanh âm vang lên:

"Lão đại, bên này..."

Hắn quay đầu lại, thấy một người đang vẫy vẫy tay chỉ vào một cái ngõ nhỏ.

"... Bên đó là ngõ cụt..."

Tuy miệng thì mắng nhưng chân hắn lại cất bước, bởi vì chẳng còn đường nào mà đi nữa.

Ngõ rất dài nhưng mà không có đường rẽ, hai bên đều là tường cao, chỗ có thể leo lên rất ít, khi quay đầu nhìn lại thì đã thấy bóng trắng giống như u linh đứng ở đầu ngõ, lạnh lùng nhìn hắn.

"Chú em... nhảy lên phía trên!"

Người chạy theo phía sau hắn không nhiều lắm, hắn vừa chạy vừa quát, tiểu đệ phía sau nhìn phía trên một cái, dậm chân lấy đà tóm lấy bệ cửa sổ tầng 3, kỹ năng của đám người này cũng không phải trò đùa.

Thấy cô gái áo trắng còn chưa kịp nói, Trát Lôi Đặc cũng nhảy lên, một chân đạp mạnh vào bước tường, thân hình theo quán tính lao về phía ben kia, trải qua bốn, năm bước chân mượn lực, hắn rút dây lưng, quấy lấy một cái song cửa sổ, hai tay dùng lực, cuối cùng cũng tóm được.

"Phù..."

Thở phào nhẹ nhõm một hơi dài, hắn còn chưa kịp quay đầu lại nhìn tiểu đệ phía sau, thì tiếng xé gió đã vang lên, một cái gậy sắt đập thẳng vào cánh tay hắn đang bám trên cửa sổ.

Một tiếng thét thảm thiết vang lên trong ngõ hẻm, hắn bổ nhào xuống đống rác ở phía dưới, khi còn chật vật chưa dậy được thì cô gái áo trắng kia đã tới trước mặt, cúi người xuống nhìn hắn.

Ở phía sau, đám tiểu đệ cũng liên tục ngã xuống.

Hít… phù... Đối với Trát Lôi Đặc mà nói, thời gian lúc này như ngừng lại, trước mặt hắn là một khuôn mặt tuyệt mỹ theo kiểu phương đông, trong lòng hắn dâng lên một nỗi tuyệt vọng, cô gái mở miệng, nói:

"Ta đã nói với ngươi rồi, giao Liễu Sĩ Kiệt cho ta, nếu không sẽ chết."

Giản Tố Ngôn đứng thẳng người, lạnh lùng nhìn hắn:

"Cho ngươi thêm một ngày."

Thanh âm hỗn loạn lại trở lại, không biết tâm tình mình lúc này như thế nào nhưng mà... Trát Lôi Đặc cảm giác như mình vừa lượm được về một cái mạng.

Hắn kinh ngạc nhìn cô gái trong bóng tối, gió lạnh thổi vào trong ngõ, lúc này có một bóng người khác đã hấp dẫn ánh mắt của hắn.

Cốp... Cốp... Cốp...

Tiếng bước chân thanh thúy vọng khắp nơi, có một người toàn thân là máu đột nhiên rơi xuống, sau đó một cô gái mặc lễ phục giống như công chúa xuất hiện, ánh mắt như cười cợt nhìn sang bên này.

Cô gái tên là Giản Tố Ngôn đứng bên cạnh hắn quay đầu lại, thanh âm vang trong gió, sát ý vơi dần.

Hai mắt cô gái áo tím kia trong nháy mắt trợn trừng.

Trong nháy mắt đó, cuồng phong gào thét như sấm động từ trong ngoài ngõ đột nhiên thổi vào, chẳng biết nó xẹt qua người lúc nào, nhưng khi Trát Lôi Đặc mở được mắt thì có vô số mảnh vụn xông về phía ngoài ngõ, túi rác quanh người hắn bay múa đầy trời.

Bóng người màu trắng trước mặt hắn biến mất, đổi lại cô gái áo tím đã xuất hiện, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.

Trên cao khoảng 7, 8m, Giản Tố Ngôn một tay tóm lấy bệ cửa sổ, thân hình đong đưa, lạnh lùng nhìn xuống bóng tối phía dưới.

"Ha hả..."

Tà áo nhẹ bay, cô gái áo tím chúm môi, giống như hoa nở, nói:

"Thật tốt, như vậy mới thú vị..."

Sau một khắc, Trát Lôi Đặc mới được chứng kiến cảnh tượng con người bay lượn.

Chẳng cần động tác mượn lực, cô gái áo tím từ từ bay lên bầu trời!

Một cái cửa sổ thủy tinh vỡ tung thành những mảnh nhỏ, toàn bộ gian phòng thủy tinh sau đó cũng vỡ tung ra, tiếng kêu hét của những người trong phòng vọng ra, Trát Lôi Đặc hai tay ôm kím đầu, lúc này hắn đã rối loạn thực sự.

Cô gái áo trắng đứng trên cửa sổ, không ngừng mượn lực của tường nhà, giống như một diễn viên xiếc, thân hình biến ảo, đánh nhau kịch liệt, những âm thanh vỡn vụn của đồ vật vang ra thật xa.

Trường chiến đấu bên ngoài ngõ nhỏ đã dừng lại, Kelly đứng ở đầu hẻm nhìn hai người giao thủ, sau đó nhún vai, xoay người đi vào trong một căn nhà, đi thang máy lên tầng cao nhất.

Hai trăm người của tổ chức này đã tử thương quá nửa, gần trăm người còn lại thấy đối phương đã từng tay, họ đứng tụm lại, không dám làm bất cứ hành động gì.

Phía trên ngõ nhỏ có hai thân ảnh đao giao thủ, cửa sổ bảo vệ đột nhiên bị lõm xuống, Natalie ở bên đối diện vung tay, đao phong vô hình xé rách không khí phá tan cửa sổ thủy tinh bên này, chém tung tường và xi măng. Nhưng khi nàng ngẩng đầu lên đã thấy cô gái áo trắng kia rút một thanh chấn song cửa sổ bằng sắt đập xuống.

"Chết tiệt!"

Vung mạnh tay, thân hình của Natalie lao ra, một gậy trí mạng sượt qua bên người, "bụp… ầm" một thanh âm thật lớn vang lên, cái cửa sổ kia bị đập thủng một vết sau.

Mắt thấy đối phương tránh được công kích của mình, Giản Tố Ngôn đạp một chân vào tường, thuận thế mượn lực lao tới, Natalie đang tóm lấy cửa sổ đang chọn cơ hội, hai tay như đao chém ra:

"Tôi xem cô mượn lực như thế nào đây!"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv