"Không được động đậy!"
Trong tiếng quát nghiêm nghị của Nhã Hàm, Hà Vân mỉm cười giơ thanh dao găm lên. Tất nhiên, thân là một sát thủ có lẽ sẽ không sợ sự uy hiếp của một người bình thường như vậy, sở dĩ nàng đứng nguyên tại chỗ bởi vì hầu như ngay chớp mắt khi Nhã Hàm giơ súng lên, mấy tên đặc công ở xung quanh đều vây quanh tới đây, một người trong số đó còn dí súng lục lên lưng nàng. Tất cả mọi việc đều chứng thực một điều, tất cả ý đồ vốn có của nàng đều đã bị làm rõ từ trước đó.
Thoạt nhìn loại tụ hội thế này có vẻ tự do nhưng trên thực tế đã bị giám sát một cách vô cùng nghiêm cẩn, thân là một con cờ trà trộn vào bên trong, nàng hoàn toàn không tìm được cơ hội giấu súng vào trong người, vì vậy cũng chỉ có thể mạo hiểm dùng dao găm để hoàn thành nhiệm vụ. Dao găm bị nữ đặc công đứng phía sau đoạt đi, sau đó là lục soát toàn thân. Linh Tĩnh và Sa Sa kinh ngạc lui về phía sau vài bước, không hiểu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Hà Vân lạnh nhạt đánh giá đám người Nhã Hàm, gật đầu cười.
"Thật ngạc nhiên, thì ra các người đã phát hiện ra tôi từ trước... Khó trách cả buổi tối cô vẫn luôn đi theo tôi..."
"Hừ."
Nhã Hàm hừ nhẹ một tiếng.
"Có người đã nói trước với tôi, chỉ cần thấy cô đến gần bọn Linh Tĩnh thì cứ việc nổ súng. Không ngờ trong tay cô lại thực sự có dao..."
"A, chuyện này thật đúng là…"
Đứng trên lập trường của một kẻ đang bị bắt, cử chỉ của Hà Vân thực sự hơi thoải mái, chỉ cười bất đắc dĩ một tiếng. Đến lúc này, những người ở gần đó cũng hiểu rõ chuyện xảy ra, mắt thấy người hành hung đã bị khống chế, không có bạo loạn lớn xảy ra, liền đứng một bên chỉ trỏ rồi tản ra khắp nơi. Mấy tên đặc công âm thầm ẩn núp xung quanh đi về phía Hà Vân, đồng thời, Nhã Hàm hét lên một tiếng nho nhỏ.
"Lách cách."
Xa Xa gần gần, hơn mười khẩu súng gần như đồng loạt được rút ra, chỉ về phía Nhã Hàm. Lúc này, tình cảnh mới chính thức trở nên hỗn loạn.
Một người đàn ông hoàn toàn không có vẻ đáng chú ý đi ngang qua Nhã Hàm rồi lập tức ra tay đoạt khẩu súng của nàng, một tay giết cô nàng, biến Nhã Hàm vốn đang cầm súng trở thành con tin.
"Chị Nhã Hàm!"
Đám người xung quanh bắt đầu trở nên rối loạn. Mà cũng trong tình cảnh hỗn loạn này, hơn mười khẩu súng ở xa xa gần gần giằng co, bầu không khí hệt như trời đông giá rét. Qua một lúc lâu, tên sát thủ đang chĩa súng vào đầu Nhã Hàm mới lên tiếng:
"Ai cũng không được lộn xộn, nếu không tôi nổ súng!"
"Anh không chạy thoát được!"
Một gã đặc công nói chuyện, đồng thời cũng cùng mấy người khác bảo vệ Linh Tĩnh và Sa Sa tại phía sau. Sát thủ kia cười đáp:
"Tôi không định rời đi. Nhưng nếu cô ta chết, ngẫm lại xem. Giản Tố Ngôn có trách các người bảo vệ bất lực không?"
Ngắn ngủi nửa phút, người trong lều lớn bỏ chạy sạch sẽ, bên ngoài đầu người chi chít, rõ ràng đã bao vây hoàn toàn nơi này lại. Trong khi hai bên đang giằng co, một thiếu nữ da trắng mặc lễ phục màu đen day trán bước tới. Chân mày nàng nhíu chặt lại, đầu cúi gằm xuống như đang cố tìm một cây kim trên mặt đất vậy. Sau lưng nàng còn có vài người đàn ông da trắng đi theo, thoạt nhìn đều là vệ sĩ trải qua huấn luyện nghiêm khắc, lập tức tản ra xung quanh. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Nhìn thấy đội hình do cô gái này dẫn đầu, tên sát thủ đang khống chế Nhã Hàm hoàn toàn không có chút hoảng hốt nào, chỉ cười nói:
"Không nghĩ tới lại là tiểu thư Kelly, không biết cô có thể làm chủ chuyện ở đây không? Hay là tìm người khác đến đi, tôi thấy tốt nhất là chúng ta không nên lãng phí thời gian…"
"Tôi mặc kệ thời gian của anh. Tôi đang định ngủ thì lại bị anh đánh thức."
Đến khi bước vào, rốt cuộc thiếu nữ da trắng cũng ngẩng đầu lên. Thoạt nhìn đúng là nàng vừa mới bò dậy từ trên giường, mái tóc hơi rối, vẻ mặt khá bất thiện, lễ phục có vẻ cũng là tùy tiện mặc lên người, lúc này còn đang dùng tay giữ lại chiếc đai lưng. Nàng xinh đẹp, lúc này lại có vẻ phản nghịch mà biếng nhác.
"Vất vả lắm tôi mới thích nghi được với chênh lệch múi giờ, anh có biết không ngủ đủ giấc tôi sẽ già rất nhanh không? Quấy rầy mỹ nữ ngủ... Anh làm như vậy là không được, anh sẽ chết..."
Nàng vừa nói vừa xoa trán, giọng nói biến thành lẩm bẩm. Người đàn ông kia cười nói: "Tôi biết hành động thế này thật sự hơi bất lịch sự, có điều chuyện khẩn cấp, làm ơn lượng giải cho. Năm phút, tôi cần nói chuyện với Giản Tố Ngôn Giản tiểu thư sau năm phút nữa."
Hắn chỉ lên chiếc đồng hồ lớn treo trước cửa lều lớn.
"Bây giờ là mười một giờ mười bảy phút, tôi sẽ đợi đến mười một giờ hai mươi hai phút, qua thời gian này, tôi không dám đảm bảo có phát sinh chuyện gì làm mọi người không vui hay không..."
"Chỉ có vậy? OK, tôi biết rồi..."
Không khỏi vỗ tay thành tiếng. Kelly ngáp.
"Có ai không, tìm người tháo pin của chiếc đồng hồ kia ra. Tôi buồn ngủ, sáng mai lại nói chuyện cùng anh, chào..."
Nàng phất tay rời đi. Mới đi được hai bước thì sát thủ kia đã trầm giọng nói:
"Tiểu thư Kelly, tôi không có thời gian nói đùa với cô!"
Đột nhiên dừng lại. Kelly vỗ vỗ trán, đôi mắt xinh đẹp hung hăng nhìn sang:
"Nghĩa là anh đang uy hiếp tôi?"
"Nếu điều này giúp mọi người nhận rõ thực tế hơn, hiểu như vậy cũng không sao cả."
Sát thủ kia vừa nói ra như vậy, Kelly lập tức phất phất tay:
"OK, vậy chúng ta không nói đùa nữa. Giết hắn cho tôi!"
Hừ nhẹ một tiếng, nàng bước ra cửa mà không thèm quay đầu lại. Nghe thấy mệnh lệnh, người đàn ông tên Charles đứng bên cạnh rút súng ra, mặt không chút thay đổi. Tên sát thủ đột nhiên hơi ngơ ngẩn, nhìn Kelly, lại nhìn Charles, mở chốt an toàn ra:
"Này, cô thật sự không nghĩ đến hậu quả sao?"
"Anh định dùng súng bắn nước để dọa ai!"
Ngay khi Kelly vung tay lên, một tiếng đoàng vang lên trong lều vải. Nhã Hàm "A..." một tiếng, một viên đạn găm thẳng vào giữa trán tên sát thủ. Thân thể tên sát thủ đổ ập về phía sau, ngón tay hắn vô thức không ngừng siết cò súng, cột nước "xẹt xẹt" bắn lên tóc Nhã Hàm, sau đó bắn lên không trung. Hà Vân vốn vẫn đang ung dung nhưng lúc này liên há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt, máu tươi dần lan ra trên mặt đất.
"Khôi hài..."
Ngay cả hứng thú quay đầu lại nhìn cũng không có. Kelly thốt ra đánh giá một cách nhàm chán. Hà Vân hét lên một tiếng "không", có vẻ muốn làm ra phản kháng cuối cũng nhưng lập tức đã bị mấy người đè xuống đất. Nhã Hàm sợ hãi nắm chặt hai tay lại, rụt cổ đứng nguyên tại chỗ thở dốc dồn dập, ánh mắt vô tình liếc thấy thân thể nằm trong vũng máu trên mặt đất. Đến khi Linh Tĩnh và Sa Sa lao tới, nàng mới cố gắng không rơi lệ, ôm chặt lấy hai người bọn họ:
"Không sao rồi... Không sao lồi..."