"Con mẹ nó, không thể dụ dỗ vợ của bạn, tao xem mày là bạn, Đàm Quân Vinh, vậy mà mày dám đào góc tường của tao..."
Trong tiếng mắng chửi phẫn nộ của Vương Hoán Văn, bạo lực cắt đứt bầu không khí lãng mạn. Đàm Quân Vinh trúng một quyền ngã lăn ra đất. Có điều hắn cũng không phải kẻ vô tích sự, mắt thấy Vương Hoán Văn còn muốn đánh tới liền đá mạnh vào bụng đối phương rồi bò dậy, hai tên đàn ông lao vào đánh nhau.
"Này, mọi người đừng đánh nữa, đừng đánh nữa..."
Tình cảnh hỗn loạn, Đỗ Lệ đứng bên cạnh hô một cách bối rối, có điều giọng nói không lớn, và cũng không có ý định xông lên can bọn họ ra. Bất kể thế nào, thấy hai người đàn ông đánh nhau vì mình, đối với một cô gái, đây thực sự là một chuyện vui vẻ. Nghe nói mỗi ngày đàn ông đều tự sướng tưởng tượng về hậu cung, phụ nữ mỗi ngày đều tự sướng tưởng tượng về những chuyện thế này...
Trận náo nhiệt này thực sự khá quỷ dị, nhưng mọi người xung quanh đều rất phấn khởi. Ở phía sau, Đông Phương Uyển nhìn hai người đang đánh nhau ở kia mà sắc mặt trở nên tái nhợt, mấy người bên cạnh thỉnh thoảng lại quay sang đánh giá nàng, nháy mắt một cách thuần khiết mà phúc hậu. Nhất thời nàng cũng chỉ có thể làm như không thấy, đến khi Gia Minh cố nhịn cười giang tay ra. Nhược Nhược ngồi xe lăn ở bên cạnh mới kéo tay nàng, nói:
"Đừng đi nữa, Tiểu Uyển, chị nhận thua là được rồi... Anh Gia Minh..."
"Khụ, chuyện này... Không sao cả, có điều vừa rồi cậu ấy còn thề nguyền thế này thế khác..."
"Cố! Gia! Minh!"
Đông Phương Uyển nghiến răng nghiến lợi quay sang nhìn hắn, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo tựa như bị tức giận đến mức sắp nổi điên, hoặc bị trêu chọc đến sắp bật khóc.
"Mình sẽ nhớ kỹ hôm nay..."
"Làm ơn..."
"Hừ."
Đông Phương Uyển giãy khỏi bàn tay Nhược Nhược, rốt cuộc cũng tỏ ra kiên quyết.
"Không cần kéo chị, Đông Phương Uyển trước giờ nói luôn giữ lời!"
"Mình cũng chưa bao giờ nói không giữ lời..."
Gia Minh nói thầm một câu để rồi nhận được ánh mắt oán độc của cô gái bên cạnh, lại phải giang tay ra một cách vô tội. Thấy Đông Phương Uyển bước đi như sẵn sàng hi sinh, vậy. Linh Tĩnh cố nhịn cười:
"Này, có cần phải quá đáng như vậy không? Cậu thực sự muốn một cô gái đi ra nói..."
Gia Minh bĩu môi:
"Trời đất chứng giám, mình không hề nói cậu ấy không được nhận thua, đều là cậu ấy nói cả. Nếu mình thua thì lẽ nào không phải đi hôn mông người đàn bà béo kia sao..."
Trong lúc bàn luận, Đông Phương Uyển đã bước vào trong vòng vây do mọi người tạo thành, Đàm Quân Vinh và Vương Hoán Văn còn đang đánh nhau. Đỗ Lệ ở bên cạnh hô, nhìn tư thế giống với một trọng tài hơn là người can ngăn.
Lúc này đột nhiên xuất hiện thêm một cô gái với vẻ mặt oán độc, mọi người lập tức cảm thấy hứng thú. Mà trong vòng tròn, đám người Đỗ Lệ biết đó là Đông Phương Uyển, biết nhà nàng có tài sản hơn trăm tỷ. Mắt thấy nàng đi đến càng lúc càng gần, Đỗ Lệ đứng ở một bên nhìn. Vương Hoán Văn đá văng Đàm Quân Vinh ra, lau máu tươi trên miệng, nhìn Đông Phương Uyển ở phía sau Đàm Quân Vinh và không dám xông lên nữa.
Đàm Quân Vinh định phản kích nhưng rốt cuộc cũng nhận ra bầu không khí có vẻ không đúng, bả vai bị ai đó vỗ, quay đầu lại liền thấy Đông Phương Uyển đang nhìn hắn một cách oán hận, không khỏi sững sờ không hiểu ra sao cả.
"Chuyện, chuyện gì vậy?"
Đông Phương Uyển vẫn chỉ nhìn chằm chằm hắn, cắn chặt môi, qua một lúc lâu mới hít sâu, nói:
"Tôi... @#$%AA**&&A%..."
Nàng nói một mạch những lời này, còn trơn tru hơn cả đọc vè, sợ rằng ngay cả chính nàng cũng không hiểu mình nói những gì. Người bên cạnh gặp khúc nhạc đệm thế này cũng đều sửng sốt. Đàm Quân Vinh xoa xoa một con mắt bị đánh thâm tím, cảm thấy lẫn lộn:
"Cái gì cơ..."
Còn chưa nói xong thì Đông Phương Uyển đã giáng cho hắn một cú bạt tai, sau đó nói bằng một giọng nhỏ gần như không thể nghe thấy:
"Xin lỗi."
Sau đó nàng quay đầu bước đi. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
"Tại… tại sao lại đánh tôi."
Vuốt bên má vừa bị đánh, Đàm Quân Vinh vẫn dùng ánh mắt nghi ngờ để nhìn quần chúng vây xem, nhìn Vương Hoán Văn, lại nhìn Đỗ Lệ. Mọi người nhìn nhau với ánh mắt khó hiểu, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Đánh ghen cũng không phải thế này mà. Ngay cả Hà Vân cũng cảm thấy đầu óc lẫn lộn, hoàn toàn không hiểu nổi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, thế giới trong hình dung của nàng bị đảo lộn trong nháy mắt.
Bên kia, đám người Nhã Hàm vốn còn nhìn theo Đông Phương Uyển một cách đồng tình nhưng lúc này đều ôm bụng cười. Gia Minh nhìn chằm chằm Đông Phương Uyển, kháng nghị:
"Tại sao có thể như vậy, rất không có đạo lý, có đúng không? Như vậy cũng coi như là nói sao? Quả thực rất đáng xấu hổ!"
Thiên Vũ Chính Tắc vốn còn định xem trò vui cũng cười phụ họa:
"Rất đáng xấu hổ, rất đáng xấu hổ..."
"Hừ."
Đông Phương Uyển thấy bộ dạng khổ sở của Gia Minh thì không khỏi cảm thấy thành công rực rỡ.
"Dù sao thì cậu cũng không nói là không được nói nhanh, mình chỉ cần nói là được rồi."
"Nói mà không ai hiểu nổi cũng gọi là nói sao! Mình còn nghĩ rằng cậu rất chính trực, chậc chậc..."
"Mình rất chính trực, nhưng lại không phải ngu ngốc, cái này gọi là biến hóa cậu có hiểu không? Ai bảo không ai hiểu được, mình hiểu! Nghe không hiểu là do tai cậu có vấn đề, đi bệnh viện đi!"
Nàng đắc ý như vậy khoảng chừng hơn một phút, sau đó mới hỏi Gia Minh một cách nghi ngờ:
"Này, làm sao cậu có thể chắc rằng Đàm Quân Vinh sẽ không tỏ tình với Linh Tĩnh? Trước đó không hề có ai nghĩ như vậy, lại còn đám đánh cuộc với mình..."
Một trong những bí quyết thành công là tổng kết kinh nghiệm sau khi một công việc hoàn thành, từ nhỏ Đông Phương Uyển đã được tiếp thu giáo dục như vậy, tất nhiên đã thành thói quen. Đối với vấn đề của nàng, Gia Minh nhún vai:
"Thực ra cậu phải biết rằng, người đánh bạc …"
"Ừ?"
"Với dân cờ bạc giỏi giang chân chính, trước khi đánh bạc thì đã cầm chắc thắng lợi rồi, chơi bạc cũng chỉ là một quá trình thu hoạch thành quả thắng lợi mà thôi. Cũng giống như những nhà binh pháp cao minh, thắng lợi về mặt chiến thuật không tính là gì cả, thắng lợi ở chiến lược mới là quan trọng nhất."
"Vậy thì sao... Từ bao giờ cậu trở nên dài dòng như vậy, thẳng thắn một chút đi được không..."
"Mình chỉ thấy khó có mấy khi cậu thấy vui vẻ như vậy..."
"Nói mau!"
"Được rồi, mình nắm trong tay nhược điểm của Đàm Quân Vinh."
Đông Phương Uyển trừng mắt lên.
"Nói đơn giản là, mình biết Đàm Quân Vinh làm một việc xấu, hơn nữa còn để lại chứng cứ. Không phải hắn vẫn muốn quấy rầy Linh Tĩnh sao, sáng nay mình đã uy hiếp hắn, làm hắn không dám có ý định đó nữa. Vì biểu đạt thành ý với mọi người, mình nói chỉ cần hắn tỏ tình với Đỗ Lệ trước công chúng thì sẽ xem như không thấy gì cả... Cho nên từ khi hắn bắt đầu xuất hiện thì mình đã biết hắn muốn làm gì rồi..."
Lời nói ra rất hời hợt, thấy Gia Minh lặng lẽ giúp mình làm nhiều việc như vậy, Linh Tĩnh cười nhẹ liếc nhìn hắn, đôi mắt sáng long lanh. Đông Phương Uyển thì há hốc miệng, cảm giác như vừa mới chui ra từ địa ngục một lần vậy.
"Cậu cậu cậu cậu cậu cậu... Cậu đã biết trước mục đích của hắn rồi, vậy mà còn... còn, còn đánh cuộc với mình!"
"Làm ơn, mình không hề nói muốn đánh cuộc có được không, đều là cậu nói cả. Cậu hăng hái như vậy, mình cũng chỉ có thể nhân nhượng đồng ý, huống chi điều kiện cậu đưa ra cũng rất độc, nhưng cuối cùng lại lấp liếm cho xong..."
"Hừ hừ, hăng hái...Hừ, nhân nhượng... Quỵt nợ..."
Đông Phương Uyển nhìn hắn chằm chằm, tức giận đến không nói nên lời, cuối cùng chỉ biết hung hăng đá lên đùi hắn rồi xoay người chạy đi:
"Cố Gia Minh, cậu nhớ lấy!"
Nhìn bóng lưng dần đi xa kia, Gia Minh phủi phủi bụi đất trên ống quần, Sa Sa bất chợt đá tới một cước:
"Cậu quá xấu xa rồi!"
"Người xấu!"
"Vô lại..."
"Không phải người tốt mà…"
Đến lúc chập tối, không có mưa.
Mình là heo...
Đông Phương Uyển là heo...
Heo chứ không phải thứ gì khác...
Một con heo ngu ngốc...
Trên bầu trời có mây đen phiêu đãng nhưng ở phía trời tây lại có ánh nắng chiều rực rỡ mỹ lệ, phân biệt rõ ràng với tầng mây đen bên này tạo thành một cảnh tượng xinh đẹp mà kỳ lạ.
Ngồi bên dòng suối nhỏ, Đông Phương Uyển tự trách về sai lầm của mình, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Cũng phải nói, bởi vì tính cách của mình, đối đầu với Cố Gia Minh đã không phải lần một lần hai, gần như là tuần đầu tiên khi mới vào trung học thì đã xích mích rồi. Lần đầu tiên... là mình đứng là nói chuyện giúp hắn, kết quả là trong trận tỉ thí với Hàn Cương Thành đó, Cố Gia Minh tỏa sáng rực rỡ với màn phun nước miếng và một cú đá không đẹp mắt chút nào, cuối cùng giành được thắng lợi, hơn nữa sau đó hắn còn tặng mình một bình xịt phòng biến thái, thành công tạo dựng một chút hảo cảm trong mình...
Thần công của trường phái hèn mọn phát huy tác dụng, thắng lợi mất đi ý nghĩa vốn có. Từ sau lần nó, dường như là đối đầu không dứt, mình tôn trọng sức mạnh của tập thể, hắn thì hoàn toàn không có tinh thần tập thể. Thành thật mà nói, ngay từ ban đầu trong lòng mình còn tự luyến cho rằng, có phải hắn cố ý dùng những hành động như vậy để khiến mình hoặc người bên cạnh chú ý hay không, bởi vì những người không được chú ý lại thường dùng những phương pháp quái dị để thu hút sự chú ý của người khác. Nhưng theo thời gian trôi qua, nàng mới nhận ra có lẽ người này thực sự không quan tâm đến chuyện gì cả, người thực sự thiếu thốn thì mới có thể dưỡng thành tính cách như vậy.
Lần lượt đối đầu, nghĩ kĩ lại, nàng cũng phát hiện ra hắn có không ít bản lĩnh - nàng không phải một cô gái vì ghét một người mà hoàn toàn đánh mất lý trí, về điểm này, nàng và Đỗ Lệ hoàn toàn khác nhau - hắn biết về máy vi tính, hơn nữa là cực xuất sắc, biết chơi bóng rổ, cũng xuất sắc như vậy, biết thiết kế các thiết bị điện tử, các loại đồ chơi trẻ em, về mặt này lại càng là trình độ đứng đầu, biết võ công, mặc dù không được chứng thực gì nhiều nhưng có lẽ đúng là như vậy...
Sau khi những nhận thức như vậy được thành lập, nàng thậm chí còn khá khâm phục người này, vẫn tiếp tục tranh cãi, đối đầu, nhưng rất lâu rồi mình không bị tức giận nhiều thế này. Bởi vì hiểu rõ tính tình ác liệt của tên kia nên có thể điều chỉnh tâm lý, không bị hắn lừa gạt, không bị hắn làm cho tức giận, làm như không thấy đủ loại hành vi ghê tởm của hắn, không bị khiêu khích, không dễ dàng tức giận. Nhưng không ngờ rằng hắn chỉ mới nói vài câu mà đã có thể đưa mình vào bẫy, chút nữa đã bị buộc nói lời đại loại như "Tôi muốn hiến dâng sự trong trắng cho anh" ngay trước mặt công chúng.
Nghĩ kĩ lại, tên kia hệt như khắc tinh của mình vậy.
Đông Phương Uyển, thật là mất mặt...
Nhưng mà, tại sao mình luôn thất bại trước hắn như vậy chứ!
Một ngày nào đó phải đòi lại danh dự...
Dưới trời chiều, nàng ngồi bên sườn núi phủ đầy cỏ xanh để nghĩ về việc này, thỉnh thoảng uể oải và tức giận, thỉnh thoảng lại đắc ý...