Trong ký ức của hắn, Natalie là nữ hoàng của U Ám Thiên Cầm, dị năng của nàng ta thức tỉnh được hai lần, nhưng mà do nàng ta được Tiến Hóa giả truyền lại lực lượng, cho nên người bình thường không chịu được lực lượng cường đại như vậy, chỉ đợi tới lúc thức tỉnh mà thôi.
Trước kia, có một số nữ hoàng đời trước có khả năng 5, 6 lần thức tỉnh, năng lực đương nhiên là vượt khỏi khái niệm của người thường, nhưng mà trong ngàn năm ròng rã, lực lượng cũng dần vơi bớt đi. Mấy đời gần đây hầu như chỉ được 2 lần thức tỉnh mà thôi, nhưng như vậy cũng đã siêu việt hơn thường nhân rồi.
Lần đầu tiên sau khi Natalie thức tỉnh, tuy rằng không ở trong trạng thái vô địch, nhưng trên cơ bản cũng đã gần bằng Nguyên Lại Triêu Sang, sau khi bị đánh bại trên du thuyền Tinh Mộng nàng ta trở lại Châu Âu tìm kiếm lần thức tỉnh thứ 2, tuy rằng vẫn không có đột phá nhưng mà thực lực lại tăng tiến. Vậy mà bây giờ lại bị một người đánh cho tới hôn mê, đúng là kinh dị, đột nhiên một ý nghĩ lóe lên trong đầu Gia Minh.
"Nàng ta đã thức tỉnh 2 lần rồi?"
"Đúng, sau 2 năm rồi vẫn không có tiến triển, nếu lần này có thế đột phá thì thực đáng mừng."
Kelly vỗ tay một cái:
"Nhưng mà cho dù như vậy, ta vẫn muốn bắt tên Công tước kia trở lại."
Cô gái ôm súng ngắm ở đối diện nhíu mày:
"Hắn rốt cuộc tên là gì? Lần trước ta nghe nói có người gọi hắn là bá tước?"
"Ách..."
Kelly sững sờ một chút:
"Nói vậy chứ ta chưa bao giờ nghe hắn tự giới thiệu, ở trong phòng thí nghiệm chúng ta gọi hắn là thí nghiệm phẩm số 1758, dù sao bá tước hay công tước đều giống nhau, phải được nữ hoàng thụ phong."
"Số 1758..."
Nữ tử đối diện liếc mắt:
"Vậy các ngươi làm thế nào có thể chế tạo ra loại quái vật này?"
"Chế tạo? Đâu có, hắn đâu phải do chúng ta chế tạo ra, chúng ta chỉ nghiên cứu hắn một chút mà thôi."
Kelly thẳng thắn cười.
"Thực ra chuyện này phải nói tới thời gian của năm trước, mà nguyên nhân khiến ta biết chuyện này chính là tiểu nam hài đáng ghét Cố Gia Minh. Từ 6 tháng cuối năm trước, Viêm Hoàng Giác Tỉnh phái một số lượng lớn người chạy đến Âu Châu tìm một cái núi hoang nào đó, nghe nói là muốm tìm xá lợi tử của một ai đó, bọn họ đã có hứng thú, chúng ta làm là chủ nhân, đương nhiên là không thể bỏ qua, cho nên cũng phải một lượng lớn người thăm dò."
"Sau đó hơn nửa năm, xá lợi tử không tìm được, nhưng mà tới tháng 12 năm ngoái bọn họ tìm được một cái cổ bảo. Nghe nói là có quan hệ tới các truyền thuyết về Hấp huyết quỷ, đã chết rất nhiều người mới tới được một gian phòng bên trong cổ bảo, nhưng tình huống vô cùng quỷ dị, ngươi có biết không? Các cơ quan kiến trúc bên ngoài hoàn toàn không bị hao tổn, thế nhưng bên trong lại hỏng hóc vô cùng, hơn nữa dấu vết phá hỏng cũng chỉ trong vòng mấy năm trước điều này đã nói rõ... trong mấy năm gần đây có người dùng thủ pháp thần kỳ tiến vào trong cổ bảo, sau đó triển khai chiến đấu."
"Nếu như đã có người vào trước, đương nhiên bảo tàng sẽ không còn, nào ngờ... chúng ta không phát hiện ra bảo tàng nhưng lại phát hiện ra một thằng nhóc bị khảm vào trên tường. Chúng ta nhìn thấy cảnh tượng này thì thất kinh, trông giống như phim hoạt hình vậy, ví dụ như mèo và chuột đánh nhau, con mèo lớn tát một cái khiến cho con chuột bị ghim luôn vào tường. Vách tường kia như là pho mát, in ngay hình một người, ngươi biết đấy, cảnh tượng này không thể nào xuất hiện trên thực tế được, thân thể con người quá yếu, cho dù có trải qua rèn luyện đi nữa, nếu bị đánh một cái đập vào tường thì thân thể cũng sẽ biến thành thịt vụn. Vậy mà người kia lại giống như người sắt, bức tường đã lún xuống ghim luôn hắn ở trên đó, chúng ta nghĩ cách tháo những tảng đá ở xung quanh xuống, móc tiểu tử kia ra, vậy mà hắn vẫn còn... sống."
Cho dù tư tưởng Kelly có cởi mở, tiếp thu năng lực siêu cường, nhưng nàng vẫn không thể tin chuyện này, nàng ngừng lại một chút:
"Sau đó chúng ta đem hắn tới phòng thí nghiệm, những người khác tiếp tục ở lại phân tích cổ bảo để xem việc đánh lún người khác vào tường là thế nào. Thằng nhóc kia sau khi bị chúng ta đem tới phòng thí nghiệm, đại khái là sau khoảng nửa tháng, chúng ta mới có kết luận, người này là một..."
Nàng vuốt tay, đáng yêu nhe răng như chuột, làm ra một cái mặt quỷ:
"Ách, hấp huyết quỷ."
"Được rồi ta biết ngươi không tin, nhưng sự thực là vậy, nếu như ngươi cắt hắn một đao, hắn sẽ nhanh chóng khôi phục, cho dù ngươi coi hắn như một cái pho mát, đâm, đâm, đâm, nhưng chỉ cần hắn còn một hơi thở, thì hắn sẽ khôi phục. Lúc đó ta đang nghĩ tới chuyện cắt đầu hắn ra xem hắn có chết không, nhưng mà còn chưa kịp thực hiện thì có một đám người ngăn cản ta lại..."
Phía tòa nhà đối diện hỗn loạn vô cùng, tia lửa đạn bắn ra vun vút, Kelly trốn ở phía sau giường, lớn tiếng nói, mang theo hưng phấn cười. Gia Minh thì đang suy nghĩ tới cảnh nàng ta cầm một con dao mổ, sẵn sàng cắt đầu người, trong mắt hiện lên sự hưng phấn và hiếu kỳ, một đám nhân viên nghiên cứu lao vào cản nàng lại, trong lúc đó nàng ta dương nanh múa vuốt cảnh tượng trở nên hỗn loạn.
"Thực ra lý giải chuyện này cũng không quá khó khăn, Tố Ngôn ngươi nói xem trên cái thế giới này có Dị năng giả, có Tiến Hóa giả tự nhiên, còn có một tiểu mỹ nhân không biết lúc nào sẽ chết như ta, còn có ngươi, một tên nắm giữ kỹ thuật vượt trước địa cầu mấy trăm năm, vì sao lại không thể có hấp huyết quỷ chứ, có lẽ trước đây Hấp huyết quỷ là một vị Tiến Hóa giả tự nhiên, nhưng có lẽ có lực lượng tương đối đặc thù nên có thể truyền thừa."
"Ách... dù sao thì ta không cắt đầu hắn mà còn truyền máu cho hắn, hắn đối với máu rất mẫn cảm, không phải máu gì cũng hợp, trải qua khoảng 1 tháng tiếp theo mới tìm được loại máu thích hợp với hắn, sau đó... hắn tỉnh lại, tự xưng hầu tước, tính khí tương đối nóng nảy, giống như một con khỉ hoang dã chưa được thuần phục, dương nanh múa vuốt..."
"Ách, là bá tước."
"Mặc kệ nó, dù sao ta! Cũng! Không! Chấp! Nhận! Được!"
Nàng bây giờ lại giống như một tiểu cô nương tức giận:
"Tính tình của hắn quá nóng nảy, ta liền đem số máu trong người hắn rút ra một nửa, hắn mới yên tĩnh hơn, sau đó thì chúng ta tiến hành thí nghiệm, không có thời gian tâm sự chuyện cuộc sống, tâm sự lý tưởng. Đại khái chúng ta chỉ biết là hắn tới cổ bảo này tìm bảo bối, nào ngờ lại aặp một Tiến Hóa giả tự nhiên. Hai bên thảo luận vài câu, Tiến Hóa giá tự nhiên này thấy hắn khó chịu, sau đó đánh bay hắn ghim vào tường, nhưng mà thấy hắn là một thằng nhóc, cho nên không muốn giết, cứ để mặc hắn hôn mê trong tường nhiều năm."
Mặc dù đã chứng kiến nhiều, thậm chí còn gặp cả sinh vật thần kỳ như phượng hoàng, nhưng đột nhiên nghe một chuyện mà giống như thần thoại, Giản Tố Ngôn cũng sửng sốt:
"Bây giờ thực sự có... Tiến Hóa giả tự nhiên?"
"Tất cả là do hắn nói, ai biết được, nhưng mà có lực lượng như vậy thì khoa học cũng khó mà giải thích được, hắn đánh bại Natalie, đó là khi lực lượng hắn mạnh nhất, vậy mà lại bị người khác đánh bay, hôn mê trong nhiều năm. Nếu như dựa theo trình độ của Natalie, chúng ta đoán nàng ta phải thức tỉnh 4 lần mới có lực lượng như vậy."
Kelly vỗ tay một cái, nói:
"Hơn nữa có một tin tức tốt, thằng nhóc đánh bay hắn là người phương Đông, tên là cái gì Thụ..."
"Thụ?"
"Là thế này, số 1758 hắn không hiểu tiếng Trung nhưng hắn biết người kia là người phương Đông ôm ra một cái rương, bên trong rương đó không... phải là người, nhưng mà chắc chắn đó là một vật thể sinh mệnh, số 1758 chỉ nhớ rõ rất ít một số thanh âm bị ngắt quãng sau khi chúng ta thảo luận thì mới biết được đó là chữ Thụ trong tiếng trung"
Một đứa trẻ ôm một cái rương lớn... đúng là có chút quỷ dị. Gia Minh trầm ngâm một lát:
"Không biết có phải là... Mộ Thôn Quảng Thụ?"
Tiến Hóa giả tự nhiên lực lượng mạnh tới mức khó mà đoán được, mà ở trong lòng hắn cũng nhớ tới một người khiến hắn không thể hiểu nổi
Người đó chính là Mộ Thôn Quảng Thụ, được rất nhiều tổ chức hắc ám đưa vào tầm nhìn, bề ngoài hắn biểu hiện ra mình không có lực lượng gì, nhưng lại có thể cùng Ngự Thủ Hỉ, Chư Thần Vô Niệm, Thiên Vũ Chính Tắc duy trì quan hệ tương đối tốt đẹp. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://thegioitruyen.com
Trên lưng hắn luôn đeo một cái túi du lịch, đi khắp Nhật Bản, Trung Quốc, Âu Châu, Mỹ Châu, với ai cũng có thể trở thành bằng hữu, nhưng mà trong lúc người ta sống mái với nhau, hắn chưa chắc đã giúp bên nào, tính cách hắn hiền hoà, con người tương đối tự do hào hiệp.
Rất nhiều người đã điều tra hắn, nhưng chẳng tìm hiểu được gì, Gia Minh cũng đã từng tiếp xúc với hắn, đó chính là thời gian Gia Minh nằm vùng ở Nguyệt Trì gia, tuy chỉ là tiếp xúc không nhiều, nhưng người này khiến Gia Minh phải nhớ kỹ, mấy năm trước hăn vẫn là một thằng nhóc.
"Đó là tên Nhật Bản mà."
Kelly nhíu mày:
"Hơn nữa thanh âm tiếng Nhật không giống như vậy. Mộ Thôn Quảng Thụ là ai vậy? Vì sao ta không biết?"
"Hắn không có liên quan lợi ích gì tới những người trong hắc ám, nhưng mà... nếu như người ôm rương kia nói tiếng Trung, thì đúng là chữ Thụ này."
"Nhưng mà đứa trẻ kia đúng là nói tiếng Trung, nếu như là một người Nhật Bản, vì sao lại dùng tiếng Trung nói chuyện với nhau. A, được rồi.."
Dường như đột nhiên nhớ ra một cái gì đó. Kelly nhíu mày, hàm răng khẽ cắn ngón tay:
"Số 1758 nói trong cái rương kia hình như là thanh âm của một bé gái, bé trai kia nói với hắn cô bé này hình như tên là Tác Á Na... Thế nhưng người Trung Quốc sao lại có tên ngoại quốc được? Đương nhiên cũng không ngoại trừ khả năng này, nhưng mà ta chợt nhớ tới một chuyện, không phải người kia là Tác Á Na mà là..."
Ngừng lại một chút, ánh mắt nàng sáng ngời: "... Tố Ngôn đó."
Đột nhiên, tóc gáy Gia Minh dựng đứng cả lên!
Nếu như ở trong rương là... Giản Tố Ngôn...
Chuyện về Mộ Thôn Quảng Thụ đã trải qua lâu lắm rồi, từ năm 1994 hắn chưa từng xuất hiện, còn về phần hắn là ai thì ai mà biết được.