Ẩn Sát

Chương 348: Gặp mặt (2)



Sau khi nhanh chóng rời khỏi phòng khách, đặt chân ra ngoài hành lang, Linh Tĩnh vừa cười vừa nói:

"Vì sao phải chạy nhanh như vậy, chị Nhã Hàm, em thấy tên Văn Từ Dịch này rất tuấn tú, em trước đã nói đúng mà, quả nhiên gọi chị tới đây là để gặp mặt."

Nàng có chút đắc ý.

"Đẹp trai thì thế nào, không phải là loại hình mà chị thích."

Nhã Hàm cười nhún vai, phối hợp với sự trẻ trung của chiếc váy, động tác này tràn đầy tự tin và hàm xúc:

"Còn em đó, lúc ở trên xe nói như thế nào, bảo Gia Minh làm bạn trai của chị. Linh Tĩnh làm bạn gái của chị, kết quả thế này à, khi xảy ra chuyện, các em lại ngồi đó giả bộ uống trà..."

"Biết đâu chị đối với tiểu suất ca kia nhất kiến chung tình."

Sa Sa có chút hả hê cười, nàng hiện tại có Gia Minh, cũng có thể là tương đối công khai, cho nên không ai giới thiệu với nàng làm gì, bằng không nàng sẽ chửi người, đồng thời đánh người.

"Lần sau nếu như có chuyện như vậy nữa, chị sẽ kéo Gia Minh ra ngoài."

Nàng cố tình buồn bực nói, trong lòng có chút hài lòng, cứ như vậy thì nàng có thể làm một chút động tác mập mờ với Gia Minh, đáng tiếc ngay từ sáng, mẹ hai đã nói với nàng rằng, lần này không thể mang Gia Minh ra làm lá chắn.

Nàng suy nghĩ một chút, cười nói:

"Nhưng mà Linh Tĩnh, em thấy Văn Từ Dịch rất đẹp trai ư? Không bằng giới thiệu hắn làm bạn trai của em có được hay không?"

"Đừng mà! Đấy không phải loại hình em thích."

"Vậy em thích loại nào?"

"Giống như Sa Sa vậy."

Đây là một đáp án duy nhất, Linh Tĩnh theo thường lệ kéo Sa Sa vào, lại nghe được Sa Sa "a" một tiếng. Gia Minh cười từ phía sau vọt lên, ôm vòng eo Sa Sa chạy thẳng ra ngoài:

"Đây là áp trại phu nhân của tớ, muốn ôm thì tới tìm chị Nhã Hàm mà ôm". Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Lúc này ba người đã phát dục, Sa Sa lớn tuổi nhất, cao tới 1m7, trên cơ bản là đã hoàn thiện, mang lại cho người ta cảm giác trưởng thành.

Nàng lại thường mặc quần áo phong cách, mái tóc đuôi ngựa, lúc này bị Gia Minh ôm lấy, hai chân bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất, hai tay bị ép chặt vào vòng eo không thể động đậy, giống như là bị người khác nhấc đi, vừa sợ vừa thẹn kêu một tiếng, mặt mũi đỏ tía tai.

Nếu như bị nam nhân khác đột nhiên ôm lấy như vậy, chắc chắn nàng sẽ phản ứng mãnh liệt, nhưng mà đối với Gia Minh, nàng không có một chút ý niệm phản kháng trong đầu.

Khi chạy được vài mét, nàng mới xoay cổ nhìn Nhã Hàm và Linh Tĩnh, giãy dụa vài cái:

"Thả tớ ra, tớ còn thích Linh Tĩnh hơn cậu một chút."

"Đúng vậy, thả Sa Sa của tớra!"

Bổ nhào một cái, Linh Tĩnh vừa cười vừa nói, mặc bộ quần áo trắng, váy trẻ trung... trông nàng như một cô gái mỹ lệ nhu thuận. Nhưng mà, sự uy hiếp này của nàng lại giống như làm nũng. Gia Minh đem Sa Sa xoay sang một bên, không cho nàng đụng vào, nói:

"Nói đùa, cướp rồi còn thả, cậu nghe thấy chuyện nào như vậy chưa?"

Gia Minh bây giờ mới chỉ cao xấp xỉ Sa Sa tuy rằng vẫn còn phát triển, nhưng mà đoán chừng cũng chỉ cao hơn 1m75 một chút là cùng.

Phía bên này là một hành lang tương đối rộng, ánh sáng có thể chiếu được vào, cạnh là một gian phòng, còn có một hoa viên cỡ lớn, xa xa có mấy phục vụ đang tới, thỉnh thoảng nhìn ba mỹ nữ bên này.

Linh Tĩnh hừ hừ cười tóm lấy một bó hoa ở một cái bình bên cạnh, đuổi theo phía sau Gia Minh và Sa Sa. Gia Minh ôm Sa Sa chạy trốn chạy quanh một cây cột, trong lúc nhất, thời cười, tiếng thét chói tai không ngừng vang lên.

Bang bang phanh, rầm rầm oanh, cánh hoa màu phấn hồng bay tơi tả. Nhã Hàm cũng cười cầm một bó hoa xông tới hỗ trợ, trong lòng đang suy nghĩ không biết lúc nào Gia Minh mới có thể ôm mình làm loạn thế này.

Ở một góc hành lang, mẹ hai mặc một bộ sườn xám đỏ thắm nhìn qua bên này vài lần, sau đó "hư hư" gọi vài tiếng, vẫy tay. Nhã Hàm cười ngừng lại, thấy Văn Từ Dịch không đi theo, mới đi tới:

"Mẹ hai, làm sao vậy?"

"Còn còn nói làm sao vậy?"

Mẹ hai thở dài, trợn mắt nhìn nàng:

"Ta cảm thấy Tiểu Văn rất tốt mới giới thiệu cho con, làm bạn cũng được, nhưng con lại chạy mất, con sợ hắn sao?"

"Dùng một phép khích tướng nho nhỏ?"

Nhã Hàm khẽ vuốt sợi tóc, xinh đẹp nho nhã cười rộ lên:

"Làm bằng hữu, con đâu có biết hắn là ai, bây giờ làm bạn, sau này sẽ phiền phức, con tình nguyện làm bạn một cách tự nhiên, chứ không muốn để người khác giới thiệu. Huống chi hắn căn bản không phải là loại hình con thích."

"Tiểu Văn ở nước Mỹ có rất nhiều nữ hài tử thích..."

"Hoa tâm Đại La Bặc (củ cà rốt - hoa tâm đại củ cải)."

"Ách..."

Biết mình nói lỡ miệng, mẹ hai lại liếc nàng một cái:

"Như vậy không thể nói là hắn hoa tâm, ta chỉ nói hắn được nữ hài tử hoan nghênh mà thôi. Được rồi, hắn không phải là loại hình con thích, vậy con thích loại nào?"

"Mẹ hai! Mẹ không phải không biết, con đã có Tố Ngôn!"

"Nữ hài tử cùng nữ hài tử tính làm cái gì, vậy con cùng mẹ hai cũng có thể?"

Mẹ hai khổ não nhíu mày, nói:

"Ta cũng không muốn ép con, nhưng dù sao con vẫn phải kết hôn với nam nhân, huống chi Giản Tố Ngôn lâu như vậy mà cũng không tới hỏi thăm con, chuyện của con ta cũng không dám nói cho cha con biết, nếu như ông biết chuyện không biết sẽ làm náo loạn tới mức nào?"

"Vậy mẹ hai giúp con giữ bí mật nhé."

Lúc này đám người Gia Minh cũng đã đình chỉ đùa giỡn, ở cách đó không xa vừa nói cười chờ nàng.

Nhã Hàm len lén liếc mắt nhìn Gia Minh:

"Giản Tố Ngôn mẹ cũng biết, nàng có khuynh hướng bạo lực, hơn nữa đặc biệt thù dai, lúc trước nàng ở New York giết người có cố kỵ gì đâu, cảnh sát còn bắt không được nàng, nếu như con thích nam nhân, hừ hừ... nhà chúng ta chắc chắn sẽ bị nàng trả thù, mà cho dù chỉ trả thù mình con, thì chỉ sợ nàng sẽ bắt con tiền dâm hậu sát, tái gian tái sát một trăm lần, không biết là sẽ sử dụng bao nhiêu biện pháp trên người của con..."

Cách đó không xa Gia Minh bại hoại liếc nàng một cái. Nhã Hàm cười cười, nói thực hăng say:

"Nói không chừng nàng ta sẽ làm giống như trên TV, cởi hết quần áo của con, nhốt con trong mật thất, vĩnh viễn không được ra ngoài, mỗi ngày dùng roi da đánh, còn đốt nến, giống như nuôi mỹ nữ khuyển..."

"Chớ nói nhảm, TV nào lại chiếu loại phim này..."

"Ách, là video..."

Mẹ hai trong lòng sợ hãi, trợn mắt liếc mắt nàng:

"Sao con lại... xem thứ đó..."

Trước đây Nhã Hàm đã từng đào hôn, Gia Minh cầm tới cuốn băng Lưu Văn Lý ngược đãi, trùng hợp bị mẹ hai thấy, bởi vậy lúc này mẹ hai cũng không quá kỳ quái.

"Nàng ta với con cùng xem, mẹ hai nghĩ xem, có chuyện gì mà nàng ta không làm được không..."

Bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Gia Minh, nàng cười đến xán lạn.

Nếu như là người bình thường, đương nhiên sẽ không hiểu, nhưng mà mẹ hai biết lực lượng của Giản Tố Ngôn, trong lòng hơn phân nửa đã cho rằng nữ nhân kia là một quái vật biến thái, vừa nghĩ như thế, không khỏi càng thêm lo lắng:

"Vậy, vậy làm sao bây giờ, con đằng nào cũng phải kết hôn, giờ còn trẻ vui đùa với nàng một chút không sao, nhưng mà không thể cả đời này không kết giao với bạn trai được, cái này..."

"Được rồi, con biết, mẹ hai, sau này không cần hao tâm tổn sức suy nghĩ giúp con, việc này con có thể xử lý được, con biết mẹ hai tốt với con mà, đúng không? Tới đây, hôn một cái... a, chụt."

Nàng ôm mẹ hai, hôn một cái lên mặt, lưu lại một dấu son môi nhàn nhạt, mẹ hai lúc này còn đang lo lắng, nghe thấy Nhã Hàm nói như vậy, cũng bất đắc dĩ thở dài:

"Được rồi, con có thể xử lý là tốt rồi... Kỳ thực Tiểu Văn rất tốt..."

Nói một câu như vậy, nàng lấy một cái kính ra, tức giận trợn mắt nhìn Nhã Hàm, xoay người chạy đi:

"Cái đứa chết bầm này bắt ta phải trang điểm lại..."

Thành công hù dọa mẹ hai nhiệt tình chạy đi cũng là lúc sắp 4h, vốn dự định bảo Gia Minh lái xe đi đón vợ chồng bác Diệp, nhưng hiện tại không có xe, chỉ còn cách gọi điện thoại bảo hai người tự mình tới đây mà thôi.

Đối với trò chơi điện tử, thì Sa Sa chính là người thích nhất, nhưng mà trong bốn người hiện nay, Gia Minh không cảm thấy hứng thú. Nhã Hàm là một thành viên lớn tuổi nhất, vừa là giáo viên của ba người, đương nhiên sẽ không hứng thú nhiều.

Linh Tĩnh lại thích như thiếu nữ, đi mua sắm, xem trang sức, xem hoa, nhưng mà nàng thích nhất là đọc sách... nói chung là do tính tiết kiệm, nàng sẽ không có hứng thú với những thứ mất nhiều tiền, đối với những thứ giải trí khác nàng không động tới, vì vậy, dưới sự đề nghị của Sa Sa, đám người bắt đầu đi tới khu giải trí.

Bắn nhà ma, xe máy, ô tô đại chiến... Bốn đạo thân ảnh chia hai tổ ngẫu nhiên, cùng nhau chơi đùa, Sa Sa thích nhất là những trò chơi bạo lực, thí dụ như là bắn súng, đua ô tô bắn súng, thường xuyên ngược đãi đám người Gia Minh.

Nhã Hàm và Linh Tĩnh thích những thứ gì nhẹ nhàng, thỉnh thoảng cũng thử đua xe, nhưng cũng chỉ là thỉnh thoảng. Khoảng chừng gần 5h, Linh Tĩnh chạy qua một cái máy trò chơi vấn đáp thử trí thông minh.

"Này. Gia Minh, mau tới đây, cái này tớ không được..."

Cách không xa, Gia Minh cùng Sa Sa đang chơi trò bắn nhà ma, Sa Sa đang hứng thú với trò này, lại bị Linh Tĩnh gọi Gia Minh tới, nhưng khi Sa Sa quay đầu sang, thấy tâm nhìn của mình đã bị một bóng đen bao phủ.

"Không được ư? Tôi chỉ cho... Câu này nên chọn D."

Đặt máy chơi game xuống, dựa lưng vào ghế. Văn Từ Dịch mà lúc nãy mẹ hai giới thiệu cho Nhã Hàm đã đứng bên cạnh, trê mặt nở một nụ cười kiệt ngạo, có khả năng hấp dẫn vô số thiếu nữ.

Đối với thái độ tỏ ra thân thiết này, Linh Tĩnh hơi nhíu mày:

"Xin lỗi, anh có thể tránh ra một chút không?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv