Ẩn Sát

Chương 333: Sinh hoạt tú (2)



Một tên nhiệt tình giới thiệu hai bên, trong lời nói cũng tỏ ý muốn biết thêm nhiều thông tin về Nhã Hàm hơn. Đang chờ Nhã Hàm trả lời thì anh Mạnh kia đã nở nụ cười:

"Cô giáo Trương, đã lâu không gặp... Ồ, có lẽ cô không nhận ra tôi, tôi..."

"Ồ, anh là Tiểu Mạnh, không... Anh Mạnh phải không, chúng ta đã gặp nhau ở nhà chú Liễu một lần, lần đó Gia Minh dẫn tôi đến."

"Không sai, không sai, cô cứ gọi Tiểu Mạnh là được rồi. Gia Minh bây giờ thế nào?"

"Ừ, hắn vẫn ổn. Chẳng qua chắc chắn là anh lớn tuổi hơn tôi..."

"Không phải vấn đề tuổi tác, thực ra tôi có biệt danh là Tiểu Mạnh. Tiểu đi liền với Mạnh, cho dù qua hai mươi năm nữa thì tôi vẫn là Tiểu Mạnh."

Tiểu Mạnh kia xua tay, những người còn lại đều trợn mắt há hốc mồm, mặc dù Tiểu Mạnh còn trẻ tuổi nhưng trên thực tế lòng dạ lại độc ác không kém bất kỳ kẻ nào, có thể ngồi lên vị trí một trong tám đường chủ của Sa Trúc bang đã đủ để chứng Minh năng lực của hắn, hơn nữa lại có bề ngoài không tệ, rất nhiều cô gái có chút liên quan đến xã hội đen thậm chí còn xem hắn như Tiểu Mã ca của Giang Hải. Hắc đạo, bạch đạo đều có không ít cô gái si mê hắn, nhưng bất kể là đối với thuộc hạ hay phụ nữ, tính tình Tiểu Mạnh nhìn như hiền hòa, nhưng thực ra vẫn duy trì tương đối áp lực khiến những người quen thuộc với hắn bất cứ lúc nào cũng không dám quên bản chất như rắn độc của hắn. Nhưng thái độ đột nhiên vừa rồi của hắn đối với Nhã Hàm, nếu không phải Tiểu Mạnh muốn theo đuổi nàng, lẽ nào cô gái này chính là con gái của một lão đại xã hội đen còn lợi hại hơn?

Đám thành viên xã hội đen âm thầm suy đoán, mà chị Ngô cũng hết sức nghi ngờ. Sở dĩ nàng biết những người này là vì anh Vương kia từng tìm đến Trung tâm chăm sóc sắc đẹp thu tiền bảo vệ, nàng cũng từng nghe hắn nhắc đến tên anh Tiểu Mạnh, nhưng không ngờ người này lại cung kính với Nhã Hàm như vậy, quả nhiên là cái tên năm gia tộc lớn của Giang Hải vẫn có lực uy hiếp lớn như vậy với xã hội đen, đáng tiếc mình cũng không thân cận lắm...

Nói vài câu, Tiểu Mạnh hỏi quan hệ của hai người, sau đó nhìn Trung tâm chăm sóc sắc đẹp với vẻ suy tư, suy nghĩ một lát rồi đưa một tờ danh thiếp cho chị Ngô:

"Sau này nếu có chuyện gì, chị Ngô cứ gọi điện thẳng cho tôi là được, chuyện của cô giáo Trương chính là chuyện của Sa Trúc bang, không phải khách khí."

Nhìn điệu bộ này, xem ra tiền bảo vệ trước đây đã thu ngày mai có thể cũng được trả lại toàn bộ, chị Ngô thầm nghĩ, chẳng qua mình cũng không thể nhận, nếu thực sự có thể tạo dựng mối quan hệ thì những gì nên nộp vẫn cần nộp, cho dù nhiều hơn một chút cũng không sao cả.

Nhã Hàm cười nói:

"Hôm nay anh Tiểu Mạnh đến đây ăn tối sao?"

Thấy Nhã Hàm hỏi thăm, một người trong số đó cười đáp:

"Không phải vậy, chúng tôi đi đàm phán."

Còn chưa nói xong thì đã bị Tiểu Mạnh trừng mắt nhìn:

"À, chỉ là... Một vài chuyện vặt, thực ra chúng tôi đến đây cùng chú của Sa Sa, cô Trương đã gặp chưa?"

"Chú của Sa Sa? Tôi chưa nghe nói đến."

"Ồ, là em họ của lão đại, mới trở về từ châu Âu không lâu, chẳng qua lão đại và ông ta còn thân nhau hơn cả anh em ruột, hẳn là không lâu sau cô Trương cũng sẽ biết. Kìa, ông ta ra rồi, để tôi giới thiệu với cô Trương..."

Lái chiếc xe đã khá rách nát trở lại khu biệt thự thuộc học viện Thánh Tâm, đã gần bảy giờ tối. Nhìn những phòng học sáng đèn trong trường, hẳn là giờ tự học đã bắt đầu. Nhã Hàm lái xe vào ga ra, mở cửa vào nhà, bật điều hòa lên, ném áo khoác và túi xách lên ghế salon, vào phòng tắm mở nước nóng, sau đó lại vào bếp.

Vo gạo cho vào nồi cơm điện, sau đó mở tủ lạnh ra, đồ ăn từ trưa vẫn còn thừa lại. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://thegioitruyen.com

Không biết liệu Gia Minh có trốn học đến đây không, nàng cho hết mấy món mình muốn ăn vào một hộp rồi cho vào lò vi sóng, sau đó vừa cởi áo vừa đi vào nhà tắm.

Khẽ ngâm nga hát, nàng cởi sạch quần áo, nằm vào bồn tắm đã xả đầy nước ấm, mệt nhọc do luyện tập buổi chiều thoát ra ngoài qua mỗi lỗ chân lông. Một lát sau, bên ngoài vang lên tiếng chìa khóa mở cửa, nàng lắng tai nghe một lát, xác định được người đến qua tiếng bước chân rồi lại nhắm mắt lại, khóe miệng nở nụ cười vui vẻ: Hắn tới, mình có thể nằm trong bồn tắm lâu hơn một chút.

Quả nhiên, tiếng lách tách do ai đó tắt lò vi sóng vang lên ở bên ngoài, sau đó tiếng bước chân dần tiến lại gần phòng tắm. Tay cầm ở cửa phòng tắm xoay tròn, cạch một tiếng, Gia Minh đi vào. Nhã Hàm hắt nước ra, cười nói:

"Sắc lang, đi ra ngoài!"

Gia Minh đưa tay lên cản lại, thử nhiệt độ của nước trong bồn:

"Nóng như vậy, chị định nằm trong bồn tắm cả đêm sao?"

Hắn nhìn lướt qua thân thể Nhã Hàm dưới làn nước, sau đó mỉm cười đi ra ngoài, đóng cửa lại.

"Lúc chiều chị ra ngoài tập yô-ga, vừa mới về nhà."

Nhã Hàm nằm trong bồn tắm cất giọng nói.

"Em nấu lại món ăn giúp chị."

Tiếng Gia Minh vọng lại, không lâu lắm, tiếng xào nấu xèo xèo vang lên trong nhà bếp, mùi thơm truyền đến đây. Hắn cũng không nấu món ăn khác mà chỉ đun nóng lại những đồ ăn còn thừa, cho thêm chút muối, như vậy có thể kích thích vị giác của Nhã Hàm hơn, ngoài ra cũng có thêm một món canh mới.

Tài nấu nướng của Gia Minh có lẽ không bằng những đầu bếp nổi tiếng thế giới, nhưng ở trong nhà thì như vậy cũng rất khá rồi. Không đến mười phút mọi thứ đều đã xong, cửa phòng tắm lại bị gõ vang:

"Vẫn chưa tắm xong?"

"Còn chưa tắm rửa chút nào mà, em vào chà lưng giúp chị được không?"

"Quỷ lười..."

Nói như vậy nhưng Gia Minh vẫn đẩy cửa bước vào. Chỉ thấy Nhã Hàm ngồi trong bồn tắm nước nóng đang bốc hơi, cầm khăn lông che kín bộ ngực, lưng trần thon thả lộ ra bên ngoài, bờ mông khêu gợi, đôi chân thon dài cùng ẩn hiện dưới làn nước:

"Nói chị lười thì đừng vào! Chị xinh đẹp như vậy, còn phải sợ không có ai tình nguyện sao?"

Nàng vung chân lên làm nước bắn xuống dưới chân Gia Minh.

"Đúng vậy, đúng vậy, nhưng chị có gan làm như vậy sao?"

Nhìn thân thể trần truồng của Nhã Hàm từ trên xuống dưới, từ trước ra sau một lúc, đến khi nàng xấu hổ đến sắp nổi đóa thì hắn mới ngồi xuống bên cạnh nàng, đầu tiên là kéo chiếc khăn đang che trước ngực Nhã Hàm ra. Nhã Hàm a một tiếng, phồng má trợn mắt nhìn Gia Minh, sau đó hai tay lại che kín bộ ngực. Phụ nữ vốn là như vậy, cho dù đã sống thân mật với vợ mình nhiều năm nhưng nếu có một ngày yêu cầu nàng cởi sạch đồ để mình thưởng thức thì quá nửa là đối phương sẽ xấu hổ, chẳng qua nếu tỏ ra vô tình đi vào đánh răng hoặc đi vệ sinh lúc nàng đang tắm, sợ rằng nàng có biết ngươi đang nhìn nàng, chỉ cần không bóc trần ra, quá nửa là sẽ không hề phản đối.

"Có nhiều khăn như vậy sao em không lấy."

Thực ra che che giấu giấu một cách giấu đầu hở đuôi thế này lại càng kích thích hơn, Nhã Hàm đương nhiên cũng hiểu điều này, chẳng qua khi Gia Minh chà lưng giúp nàng, nàng vẫn duy trì tư thế như vậy, chuyển đề tài sang vấn đề khác:

"Hôm nay sau khi tập yô-ga xong, trên đường về chị gặp Tiểu Mạnh, người đã biết thân phận của em kia, hắn dẫn người đến nhà hàng đàm phán, còn có cả chú của Sa Sa, nghe nói mới từ nước ngoài trở lại."

"Ừ. Liễu Sĩ Kiệt, em họ của Liễu Chính, nghe nói là những năm trước ở nước ngoài khá vất vả, mới từ Corsica, Pháp trở lại, chậc chậc... Nơi đó chính là đại bản doanh của Mafia."

"Em gặp rồi?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv