( Thiếu 1 ảnh )
Nói: Cây đổ bầy khỉ tan.
Được rồi, chúng ta thừa nhận, vị thần trên cao kia chỉ là hư cấu, chẳng qua, từ khi Hoàng Bỉnh Tường bị điều tra, tình huống hơn một tháng nay của Hoàng gia thực sự không khác gì cây đổ bầy khỉ tan, trở nên càng không thể cứu vãn.
Tháng 4 năm 1999, không khí ngày xuân ùa tới, trong thời tiết mưa phùn tí tách, Gia Minh gục ở ban công lầu hai của biệt thự Hoàng gia nhìn đám đông bên dưới thỉnh thoảng ồn ào, thỉnh thoảng lại yên tĩnh, cảm nhận một đại gia đình đang dần tan vỡ. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Hơn một tháng, vợ chồng Hoàng Bỉnh Tường vẫn đang bị điều tra. Là một lãnh đạo cấp Bí thư Tỉnh ủy, chuyện điều tra như vậy sẽ kéo dài rất lâu, đủ loại vấn đề sẽ được đưa ra, làm rõ, hơn nữa đả kích lớn nhất với Hoàng gia chính là loại chuyện này không phải một người nhận tội là có thể giải quyết được, mà còn dính líu đến rất nhiều người xung quanh, những người chú bác của Gia Minh làm quản lý các công ty lớn nhỏ, cầm quyền một ngành nào đó, chỉ cần là người có chút địa vị thì đều bị điều tra.
Bác ba Hoàng Bỉnh Hưng đã bị bắt, Hoàng Hạo Vân con ông ta - trước đây đã từng theo đuổi Nhã Hàm - cũng phải tiếp nhận nhiều lần thẩm tra, tình hình nhìn có vẻ khá không ổn, thậm chí ngay cả con trai Hoàng Bỉnh Tường là Hoàng Hạo Binh cũng bị điều tra nhiều lần. Cứ việc năm nay mới mười bảy tuổi chuyện này hẳn là sẽ không liên quan gì đến hắn, nhưng đối với thiếu niên đầy sức sống vốn thích bóng rổ này, tình trạng trong nhà lúc này không khác gì rơi từ thiên đường xuống địa ngục.
Trên thực tế, với tình hình trong nước tại Trung Quốc, thực ra sẽ không xuất hiện loại gia tộc lớn nghiêm cẩn như ở Nhật Bản, những cái gọi là lực lượng gia tộc này bắt đầu xuất hiện phần lớn là do sự ảnh hưởng của một số người có lực lượng về mặt chính trị từ sau cách mạng. Chẳng hạn như nói về Hoàng Bỉnh Tường, cha của Hoàng Bỉnh Tường - cũng là ông ngoại của Gia Minh - trước đây là nhân viên có địa vị quan trọng ở trung ương, vì vậy những người thân thuộc liền nhờ vào đó mà có được địa vị nhất định. Sau cải cách mở cửa, Hoàng gia bắt đầu làm kinh tế, Hoàng Bỉnh Tường tiến vào chính giới, những người họ hàng vốn có quan hệ liền dựa vào ông ta để nhận được chỗ tốt, hoặc là thăng tiến địa vị ở những công ty khác, hoặc thông qua quan hệ mở công ty riêng của mình, tất cả tạo thành Hoàng gia ngày hôm nay.
Lực ngưng tụ trở nên lớn dần thông qua quan hệ lợi ích, đến đời thứ hai có lẽ còn chưa được xem như khổng lồ, nhưng đến một thế hệ của Gia Minh này thì mạng lưới này bắt đầu trở nên rắc rối phức tạp. Đông Phương gia, Trương gia bởi vì có hệ thống xí nghiệp của gia tộc mà cấu thành, Hoàng gia phát triển cũng không chỉ vì có Hoàng Bỉnh Tường, nhưng những năm qua sở dĩ công việc làm ăn của Hoàng gia có thể thông suốt, đại đa số công việc làm ăn đều ổn định, không bị lỗ lã, thực ra cũng bởi vì có sự che chở của chiếc ô dù khổng lồ trong giới chính trị là Hoàng Bỉnh Tường, mà một khi Hoàng Bỉnh Tường rơi đài thì gia tộc đã mất đi ô dù này sẽ lập tức rơi vào cuồng phong bão táp.
Những đơn đặt hàng bị từ chối toàn bộ, chi phiếu trước đây bị yêu cầu lập tức trả tiền, nợ ngân hàng cũng bị yêu cầu lập tức hoàn trả khiến một số công ty nhỏ chỉ có thể xin phá sản. Không thể không nói, Hoàng Bỉnh Tường thực sự là một người Trung Quốc truyền thống, đối với người nhà thực sự rất không tệ, sự phát triển của sản nghiệp của thân bằng khắp nơi đều có sự giúp đỡ của ông ta, cũng vì vậy, khi chiếc ô khổng lồ trên bầu trời Hoàng gia biến mất, mấy chục, thậm chí hơn trăm công ty nhỏ thuộc mạng lưới Hoàng gia trong một đêm liền gặp đủ loại vấn đề trí mạng.
Trong vòng hơn một tháng, thân thích của Hoàng gia đều đã lục tục trở lại, hoặc vì thương lượng đối sách về chuyện của Hoàng Bỉnh Tường, hoặc cầu trợ hay tố khổ với người khác về công ty của mình. Nhưng chuyện điều tra này mặt trên đã kiên quyết làm bằng được, người của Hoàng gia tuyệt vọng nhận ra bọn họ không có bất kỳ lực lượng nào có thể chen chân vào trong đó. Mà cũng phải nói, rết trăm chân chặt mãi không hết, trước đây dưới sự che chở của Hoàng Bỉnh Tường, mặc dù phần lớn các công ty của họ hàng xa đều phù phiếm trống rỗng, không có gốc rễ vững chắc, nhưng tập đoàn chủ chốt của Hoàng thị vẫn duy trì được quy mô tương đối, cho dù tạm thời rơi vào tình huống quẫn bách nhưng qua sự việc này vẫn có thể duy trì được cuộc sống giàu sang, hưởng thụ cho Hoàng gia không thể nghi ngờ, nhưng đối với những kẻ chỉ biết mở công ty có xác không rồi bấu víu vào Hoàng Bỉnh Tường, lúc này Hoàng gia đương nhiên sẽ không giúp đỡ gì cả.
Kết quả điều tra vẫn chưa đưa ra nhưng tình hình điêu đứng đã bắt đầu xuất hiện, cho dù là Gia Minh mỗi ngày đến trường đi học cũng thỉnh thoảng thấy có người chỉ trỏ mình bàn luận. Hoàng Hạo Binh nghỉ học một thời gian ngắn nhưng gần đây đã đi học trở lại, chỉ là hắn trở nên trầm mặc, lặng lẽ tựa như một người mắc bệnh trầm cảm.
Cũng là Hứa Nghị Đình, một nữ sinh trước đây không được chào đón, sau khi cha hít ma túy rồi chết thì lập tức bị mọi người tẩy chay, lúc này bỗng nhiên lại trở thành đối tượng được chú ý, từ thái độ cố ý tìm nàng nói chuyện của mọi người mỗi khi nàng tới Hoàng gia là có thể nhận ra được, điều này quá nửa vì nguyên nhân nàng có quan hệ thân mật với Đông Phương Uyển. Đương nhiên, những người làm chuyện như vậy đều là thiếu nam, thiếu nữ cùng thế hệ với Gia Minh, những người lớn còn chưa đến mức cố ý muốn thông qua Hứa Nghị Đình để tạo dựng quan hệ.
Dường như chỉ trong một đêm, quan hệ trong cả đại gia đình đều đã thay đổi, mọi người vốn vui vẻ, hòa nhã bắt đầu cãi vã vì các loại lợi ích, ai cũng nôn nóng, không biết nên làm thế nào. Hơn một tháng qua, những người lớn đều mang theo vẻ mặt u sầu, trẻ em thường thường cũng không dám cười đùa, thỉnh thoảng có vài đứa nhỏ không hiểu chuyện đùa giỡn trong biệt thự sẽ bị mắng một trận. Hoàng gia còn tiền, những người giúp việc vẫn làm việc đâu vào đấy trong biệt thự, nhưng thỉnh thoảng nhìn vào ánh mắt của bọn họ, thỉnh thoảng ngấm ngầm nói nhỏ cũng đủ thấy thái độ của bọn họ đã hoàn toàn thay đổi.
Trong vòng hơn một tháng, Gia Minh từ trường học trở về đây mấy lần, nhìn tình cảnh mọi người vội vã đến đi, thỉnh thoảng lại cãi vã khi có người đến biệt thự để thu hồi nợ ngân hàng.
Không phải loại người khát vọng thân tình, trước đây đối với cái gọi là 'gia đình' này hắn cũng không có bao nhiêu tình cảm, đương nhiên cũng chưa nói đến hận. Nhưng điều không thể phủ nhận chính là, sáu, bảy năm nay, thân phận của mình gắn chặt với gia tộc này, ít nhất là trong mắt người khác thì mình là một thành viên của Hoàng gia, thỉnh thoảng cũng nói chuyện với trưởng bối Hoàng gia một chút, không ai cho rằng hắn không có quan hệ gì với Hoàng gia. Cảm giác như thế đối với hắn cũng không sao cả, song khi gặp tình huống trước mắt thế này, hắn bỗng cảm nhận được một thứ tình cảm rất thú vị đối với hắn.
Cảm giác của "nhà".
Ban đầu hắn từng nghĩ tới, mình có lẽ cần có nhà, nhà là gì, Hoàng gia không cho hắn bất kỳ cảm giác khác biệt như vậy, hắn cũng cứ thế tiếp thu, dù sao hết thảy cùng đều không sao cả. Sau đó có Linh Tĩnh, có Sa Sa, có Nhã Hàm, địa vị của Hoàng gia trong lòng hắn càng trở nên mờ nhạt. Song trong bầu không khí xám xịt không ngừng điêu đứng, hiu quạnh này, hắn lại cảm nhận được một cảm giác tuyệt vời tương tự như tử vong hoặc sụp đổ, tương tự như máu vẩy ra khi giết người, bất kể thế nào, những người tầm thường này đối với hắn cũng không khác người qua đường là bao. Người nhà, thân nhân?
Ồ, bất kể thế nào thì mọi người cũng có quan hệ huyết thống, điều này có lẽ không sai. Cảm giác về gia đình ư?
Hắn đã giết rất nhiều người, chứng kiến rất nhiều đại gia đình tan vỡ, nhưng chỉ có lần này hắn mới thực sự tham dự vào, cảm giác như vậy thực sự rất mới lạ, thú vị.
Còn nhớ vào một buổi tối tuần trước, hắn ngồi trên sân thượng nhìn tình cảnh phía dưới, đêm mùa xuân vẫn rất lạnh, đám trẻ ban ngày vẫn chơi đùa ầm ĩ bên ngoài lúc này đều đã vào phòng xem TV hoặc làm bài tập, người lớn thì đoán chừng đang thương lượng đối sách hoặc gọi điện thoại tạo dựng quan hệ. Nước trong hồ bơi xanh lam, một người giúp việc đang dùng vợt lưới vớt rác rưởi trong đó. Bác cả Hoàng Bỉnh An bỗng bước ra từ chỗ cửa thang lầu, trên tay vẫn cầm điều thuốc, nhìn thấy Gia Minh đang ngồi bên lan can, đầu tiên ông ta hơi bất ngờ, sau đó vẫy tay.
"Gia Minh à, đừng ngồi ở đó, nguy hiểm."
Ông ta vỗ vỗ chiếc ghế trên ban công.
"Đến bên này ngồi."
Là trưởng một chi của Hoàng gia, thực ra Hoàng Bỉnh An lại tương đối khiêm tốn, địa vị trong gia tộc không hiển hách như bác hai Hoàng Bỉnh Tường, cũng không đảm nhiệm nhiều việc như bác ba Hoàng Bỉnh Hưng vẫn luôn quản lý công ty, cũng vì vậy, khi sự kiện lần này ảnh hưởng đến cả Hoàng gia, có lẽ ông ta cũng bị ảnh hưởng nhỏ, mà hai người em trai thì đều xảy ra chuyện. Xem ra tâm tình ông ta cũng không thoải mái lắm, lúc này gọi Gia Minh lại ngồi chung một chỗ, có lẽ bởi vì không tìm được chủ đề gì nói chuyện nên cũng chỉ có thể nói về em gái ông ta, cũng là mẹ của Gia Minh, thậm chí trong lời nói còn thể hiện sự hối hận.
Trong gia tộc lớn thường thường sẽ có rất nhiều quy củ, một số có lợi cho sự phát triển của gia tộc, một số thì không thể giải thích được. Ban đầu Hoàng gia cố ý muốn cha Gia Minh đến ở rể nhưng cha Gia Minh không đồng ý, mà tính tình mẹ Gia Minh cũng khá bướng bỉnh, liền ầm ĩ một trận với mấy anh chị em rồi cùng cha hắn thoát ly khỏi Hoàng gia. Nếu không vì vậy thì có lẽ hai người cũng không phải đến nơi khác làm việc sau khi sinh. Gia Minh, cuối cùng chết trong tai nạn núi lở.
Nói một số chuyện về mẹ của Gia Minh, sau đó còn nhắc tới tình hình gần đây của Hoàng Hạo Binh, đại loại là mọi người đều là anh em trong nhà, lại học cùng trường, nên chiếu cố hắn một chút. Gia Minh cũng gật đầu đồng ý nhưng có thực sự làm như thế hay không lại là chuyện khác. Chỉ là hình tượng về cha mẹ vốn trước nay vẫn luôn mơ hồ nhưng đến giờ cũng trở nên cụ thể hơn một chút.
Chẳng qua, cho dù cảm giác về gia đình khiến hắn cảm thấy mới lạ nhưng hắn cũng sẽ không làm chuyện gì giúp Hoàng gia, lui một bước mà nói, cho dù hắn có bán mình cho Viêm Hoàng Giác Tỉnh thì cũng không thể cứu vãn được tình thế một Bí thư Tỉnh ủy bị điều tra. Chẳng qua phía Quốc An lại khá bận tâm về Hoàng gia, có quan hệ với Hoa Tulip. Lần đầu tiên gọi những người có liên quan đến để điều tra với quy mô lớn, có công an đi tới Hoàng gia, cũng có một số nhân viên của Quốc An xử lý tình hình trong nước thuộc tầng dưới, song lẫn vào trong đó không ngờ lại có bóng dáng của tổ trưởng tổ chống khủng bố nước ngoài là Diệp Liên. Có thể tưởng tượng, trước khi hắn lên đường thì sẽ có một cuộc đối thoại thế này.
"Ồ, hôm nay mọi người đến Hoàng gia bắt người ư? Tôi cũng đi theo."
"Không phải chứ, loại chuyện đơn giản thế này cũng cần đến Diệp tổ trưởng phải ra tay sao? Chỉ là triệu tập mấy người để điều tra mà thôi, yên tâm, sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn, tôi đảm bảo những người này sẽ không thu bất kỳ đồ vật nào của Hoàng gia."
"Mọi người nhận cái gì thì liên quan gì đến tôi, chỉ cần mời ăn một bữa là được. Lần này tôi đến... Khụ khụ, là sợ mọi người không chú ý đến phương pháp làm việc, đụng chạm đến người không nên đụng tới, lúc đó thì chết như thế nào cũng không biết đó..."
Đây là tình huống hắn tự tưởng tượng ra khi nói đùa với Nhã Hàm, chẳng qua quá nửa cũng không khác bao nhiêu. Ngày đó vừa lúc Gia Minh có mặt ở nhà, mọi người đang nói chuyện trong phòng khác, người mặc thường phục, bộ dạng khá ẻo lả như đàn bà đó trực tiếp đến bên Gia Minh:
"Khụ. Gia Minh tiểu đệ, lần đầu gặp mặt, hẳn là cậu không nhận ra tôi, cũng có thể đã biết rồi... Tôi là Diệp Liên, đã từng gặp Giản tiểu thư ra tay mấy lần... Thực ra chuyện về Hoàng bí thư chúng tôi cũng cảm thấy rất đáng tiếc."
"Ồ..."
Nhìn bốn phía, Gia Minh nhún vai.
"Tôi cũng cảm thấy đáng tiếc, thường ngày bác hai đối với tôi cũng không tệ lắm... Các anh không cần nghĩ nhiều, chính trị là chính trị, chị Tố Ngôn cũng không định tham dự vào chuyện này."
"Đương nhiên, thái độ với người trong nhà của Hoàng bí thư luôn rất tốt, chẳng qua thái độ với quốc gia của ông ta hơi có vấn đề... Xin chuyền lời hỏi thăm của tôi đến Giản tiểu thư. Đúng rồi, lần đầu gặp mặt, tôi cũng không mang theo gì cả, ô, túi lì xì này.. Gia Minh tiểu đệ cầm lấy mua kẹo ăn..."
Vóc người Diệp Liên rất cao, lúc này hắn cười híp mắt vỗ vai Gia Minh, nhét túi lì xì vào trong tay Gia Minh. Sau khi mở ra, trong túi là một tờ tiền mười nhân dân tệ, đối với hành động vui đùa không sợ chết này, Gia Minh cũng cảm thấy khá thú vị.
Vậy thì tìm cơ hội cho hắn chết luôn là được.
Hắn đang nhàm chán nghĩ thầm thì bỗng nghe thấy tiếng gọi loáng thoáng từ phía ngoài, ngẩng đầu lên mới thấy một thiếu nữ mặc đồ thể thao màu xanh biếc, tay cầm ô đang đứng ở ngoài ngã tư đường vẫy tay với mình, sức sống tràn đầy của thiếu nữ lộ ra đặc biệt rõ ràng dưới tàng cây mưa rơi.
Đã là chiều chủ nhật, buổi tối phải tự học ở trường. Mấy người giúp việc đang khiêng một chiếc tủ quần áo lên lầu. Hoàng Hạo Vân mặt mọc đầy râu, bộ dạng chán chưởng cũng lảo đảo đi lên, chiếc tủ quần áo và mấy người giúp việc lập tức bị kẹt ở giữa cầu thang. Thấy Gia Minh ở ngay trước mặt mình. Hoàng Hạo Vân vốn luôn không có hảo cảm với hắn lập tức hét lên:
"Mày tránh ra cho tao!"
Gia Minh lùi lại, đợi Hoàng Hạo Vân đi qua mới chậm rãi xuống lầu, một lát sau gặp Linh Tĩnh ở bên ngoài biệt thự.
"Vừa rồi mình thấy Hoàng Hạo Vân loạng quạng lái xe trở lại, thiếu chút nữa còn đâm phải người ta. Đã buổi chiều rồi mà vẫn như mơ ngủ, nhất định là hắn vừa uống rượu xong."
"Đừng để ý đến hắn, tên kia đã trở thành kẻ vô dụng, cũng như Hoàng Hạo Binh vậy."
Gia Minh cầm lấy ô, nhún vai nói.
"Minh thấy Hoàng Hạo Binh cũng rất đáng thương, trước đây hắn ở trường học cũng không tệ, chơi bóng rổ cũng khá, thành tích học tập cũng không tồi, vậy mà mới qua một tháng thì đã như trở thành một người khác vậy..."
Nhìn khu biệt thự được gột rửa khá sạch sẽ dưới cơn mưa nhỏ, Linh Tĩnh vừa đi vừa nói.
"Khi còn bé hắn hay bắt nạt mình."
"Đó là khi còn bé mà."
Linh Tĩnh mỉm cười.
"Khi đó cậu cố tình để bị bắt nạt, mình nhớ mình còn bênh vực cậu rất nhiều lần. Lúc ấy cậu còn gọi mình là chị Linh tĩnh nữa, tại sao bây giờ không gọi? Nhớ lại, cậu bắt nạt mình cũng rất nhiều lần."
Thoát khỏi tầm mắt của những người quen, hai người nắm tay bước trong mưa.
Hai người chơi với nhau đã bảy, tám năm, ở chung một chỗ sau khi phát sinh quan hệ xác thịt cũng đã gần hai năm, đã quá hiểu con người của đối phương. Trước mắt đã là kì học thứ hai của Trung học phổ thông, sau khi thi thử sẽ phải chia lớp ra, gần đây Gia Minh, Linh Tĩnh, Sa Sa đều đang thương lượng sẽ học cùng một lớp với nhau, chuyện này có thể tìm Nhã Hàm, chẳng qua Gia Minh đoán chừng Nhã Hàm đang ầm thầm tách ba người ra học ba lớp khác nhau, về phần lí do thì đương nhiên không thể nói ra được.
Hôm nay Sa Sa có việc nên không đến võ quán với Linh Tĩnh, thời gian còn sớm, hai người vừa đi dạo dưới mưa vừa nói một số chuyện lật vặt. Khi đi qua một trung tâm ảnh cưới, áo cưới thì đèn đỏ ở một mặt ngã tư đường sáng lên. Linh Tĩnh đứng trước tủ kính trưng bày khổng lồ ngầm nghĩa mẫu áo cưới mới nhất.
"Chuyện gì vậy? Muốn mặc áo cưới ư?"
"Cậu không thấy chiếc váy cưới này rất đẹp sao, hơn nữa mình đã từng thấy trên TV nữa."
"Đã từng thấy? Tại sao mình lại không có ấn tượng gì nhỉ?"
"Trời ạ, con trai như các cậu đều như vậy, áo cưới quảng cáo trên TV nhìn cái nào cũng giống cái nào đúng không? Mình nhớ mẫu áo cưới này là Phương... Chị Vũ Tư gần đây làm người mẫu quảng cáo."
"Là ngôi sao nữ đáng ghét kia... Bây giờ cậu vẫn còn hâm mộ chị ta ư?"
"Được rồi, mình biết cậu và Sa Sa đều không thích chị ấy, mình sẽ không hâm mộ chị ấy trong hiện thực nữa. Chẳng qua gần đây chị ấy càng ngày càng nổi tiếng, cậu không thấy học sinh trong trường hâm mộ chị ấy càng ngày càng nhiều hơn sao? Cũng vì album gần đây của chị ấy quá hay."
Linh Tĩnh cười rồi hát vài câu.
"Là la lá la la là la... lá la..."
"Bài hát này là do mình viết mà."
"Cho nên thực ra mình đang sùng bái cậu nha."
Gia Minh cười xòa, không nói gì mà nhíu mày nhìn về phía xa xa, lúc này đèn xanh ở con đường đối điện đã sáng lên, hai người xoay người định sang đường. Linh Tĩnh nhìn sang chỗ rẽ, sau đó ồ lên một tiếng.
"Gia Minh, chú năm cậu kìa."
"Ừ?"
Bên kia chỗ rẽ, cũng chính là của chính trung tâm chụp ảnh, áo cưới, lúc này có không ít xe cộ dừng lại, thoạt nhìn có vẻ như có nhân vật lớn nào đó đến đây, bởi vì bên ngoài còn loáng thoáng có bóng dáng của hai nhà báo. Đứng hàng thứ năm trong Hoàng gia, công tử bột Hoàng Bính Văn đến nay vẫn chưa lấy vợ, lúc này đang cầm một chiếc cặp công văn đứng bên cửa xe của hắn, dường như đang do dự xem có nên vào hay không.
Trước đây có Hoàng Bỉnh Tường nâng đỡ, vị "ngũ công tử" đã gần bốn mươi tuổi này cũng tự mở một công ty, có quan hệ với rất nhiều ngôi sao, người mẫu nổi tiếng ở Giang Hải, song khi Hoàng Bỉnh Tường bị điều tra, mặc dù công ty của hắn vẫn còn có chỗ dựa hơn rất nhiều những công ty nhỏ khác nhưng cũng đã gặp rất nhiều phiền phức, mặc dù trong nhà có thể có trợ giúp nhưng chính hắn cũng phải bắt đầu phấn đấu hơn. Lúc này nhìn trang phục và chiếc cặp công văn kia, rõ ràng là hắn muốn tìm người nói chuyện làm ăn, mà đến trung tâm áo cưới của người ta, chắc hẳn là muốn mua áo cưới kết hôn hoặc kí hợp đồng chụp ảnh cưới, trong tình cảnh này mà tìm người bàn chuyện làm ăn thì quá nửa sẽ bị từ chối, đây cũng là chuyện có thể lường trước.
Lúc này rất nhiều việc kinh doanh của Hoàng gia đều lâm vào khốn cảnh, hiển nhiên lúc này Hoàng Bính Văn đang do dự, trong chốc lát này, hắn cũng thấy Gia Minh và Linh Tĩnh ở bên này nên vẫy tay xem như bắt chuyện, hai người cũng vội vàng gật đầu đáp lại. Cũng vào lúc này, một giọng nói vang lên ở phía sau.
"Ồ, đây không phải Gia Minh tiểu đệ sao?"
Thở ra một hơi, Gia Minh nhíu mày lại.
Quay đầu lại, đứng ở cách đó không xa là một người đàn ông trung niên đang cầm một lon nước tăng lực, nhìn có vẻ vui vẻ vẫy tay với Gia Minh nhưng Gia Minh biết hắn đã đứng ở phía sau nhìn rất lâu rồi, chỉ là đến bây giờ mới quyết định tiến đến chào hỏi. Thấy là người lạ, Linh Tĩnh quay sang nhìn Gia Minh, mà đối phương cũng đã cười nói:
"Thấy hai người đứng ở đây ngắm chiếc áo cưới này rất lâu rồi, trung tâm này là của bạn tôi, muốn vào thử nó không?"
"A."
Gia Minh không để ý đến câu nói này, nhưng Linh Tĩnh lại vui mừng cười, sau đó lại cảm thấy không phù hợp cho lắm.
"Nhưng đây là áo cưới..."
"Áo cưới gì chứ, chỉ là váy đẹp một chút mà thôi hiện giờ ở nước ngoài rất lưu hành chụp ảnh chân dung, nếu như thích thì có thể vào chụp mấy bức làm kỷ niệm. Tôi thấy... À..."
"Diệp Linh Tĩnh."
Thấy đối phương giả bộ hoàn toàn không nhận ra Linh Tĩnh, Gia Minh mở miệng nói. Người nọ cười cởi mở:
"Ha hả. Gia Minh tiểu đệ, tôi cảm thấy nếu cậu và Linh Tĩnh tiểu muội mặc bộ đồ này sẽ rất đẹp. Nếu như thích thì tại sao không chụp một bức để lưu lại, tương lai nhất định sẽ trở thành kỷ niệm đẹp đó."
"Linh Tĩnh tiểu muội gì chứ, tôi là chị của hắn."
Linh Tĩnh cười.
"Chẳng qua hôm nay chúng tôi còn có việc..."
Gia Minh không thích lui tới với những người này, chẳng qua thấy mặc dù Linh Tĩnh đang từ chối nhưng khi nhìn chiếc áo cưới kia lại tỏ vẻ trông mong nên hắn cũng gật đầu cười. Sau đó, Linh Tĩnh vui vẻ hỏi:
"Chú, chú tên là gì? Tại sao lại quen với Gia Minh vậy?"
"Ha hả, tôi là Thôi Quốc Hoa, cô gọi là anh Quốc Hoa là được rồi, về phần tại sao lại quen Gia Minh tiểu đệ nha, đó là vì.."
Hắn còn chưa thêu dệt xong lời nói dối thì khi nghe cái tên này, Linh Tĩnh lại đột nhiên trầm mặt xuống, đang bước vào trong trung tâm áo cưới cũng dừng lại, sau đó xoay người thật nhanh, lôi Gia Minh bước sang bên kia đường:
"Gia Minh, chúng ta đi!"