"Vì vậy mới nói tôn nghiêm của đàn ông đúng là thứ tốt..."
Gần đến hoàng hôn, đi trên con đường nhỏ bông tuyết bay đầy trong thị trấn, Gia Minh than thở như đang chế nhạo, cạnh hắn là Nhã Hàm vẫn luôn đá cầu tuyết suốt đọc đường. Đèn đường đã sáng lên, ánh sáng màu cam dìu dịu chiếu sáng ngã tư đường, người đi đường đã không nhiều lắm, cửa sổ từng nhà đều đã sáng đèn.
Chỉ có hai người bọn họ, không có Mike, không có Vynilon, không có nhiều người quen biết nào khác.
Trận khiêu chiến lúc chiều được Mike tiếp nhận mà không chút lo lắng gì. Theo như những gì bọn họ nói để phán đoán, nguyên nhân của chuyện này rất đơn giản, chẳng qua chỉ là xung đột nhỏ khi tranh giành tình nhân mà thôi, sau đó lại biến thành hai người đàn ông phải đấu với nhau một lần thì mới có thể kết thúc được. Mà sau đó được Vynilon giải thích thì bọn họ cũng hiểu được toàn bộ tình huống, trong thị trấn nhỏ này thực ra có rất nhiều quân nhân giải ngũ, cũng có một số là người đã từng là thành viên tinh anh trong bộ đội đặc công, hơn nữa phần lớn lại đều là người da đen. Cũng vì vậy, trong mắt những người này, quả đấm có lẽ càng dễ giải quyết vấn đề hơn so với luật pháp, bởi vậy thị trấn nhỏ này có tập tục thượng võ đặc sắc, một khi bọn nhỏ trong trấn có xung đột gì với nhau liền ước hẹn vào đúng thời gian đó của ngày hôm sau sẽ tìm một chỗ đấu với nhau một lần.
Vynilon lớn lên ở thị trấn này từ nhỏ, mặc dù trở thành cảnh sát nhưng cũng đã quen với tập tục này, dù sao đánh một trận công bình liền giải quyết được mọi chuyện cũng đơn giản hơn là ghen ghét nhau không dứt nhiều lắm. Mike vừa đồng ý thì chuyện đã coi như được xác định, chiều ngày hôm sau hai người sẽ đấu với nhau một trận tại một công xưởng bỏ hoang bên ngoài thị trấn. Gia Minh cũng tán thành phương pháp giải quyết như vậy, chỉ là...
Vừa bị nói nhát gan thì đã không chịu được, đây mới là nguyên nhân khiến hắn cảm thán, lợi dụng nhược điểm như vậy, hắn đã từng giết không ít người.
"Được rồi, chị biết em chưa bao giờ quan tâm đến những chuyện nhàm chán như vậy, đúng không?"
Bước đi bên cạnh hắn, Nhã Hàm cười nhẹ, vốn Mike và Vynilon định dẫn bọn họ đi tham quan thị trấn nhỏ này nhưng Nhã Hàm lấy lí do không thoải mái để ở lại trong khách sạn, đến khi hai người rời đi thì mới cùng Gia Minh ra ngoài, xem như chút tính toán nho nhỏ trong lòng nàng. Chẳng qua thị trấn nhỏ này cũng không có nơi nào đáng để tham quan cả, một vài cửa hàng ở đây căn bản đều đã đóng cửa do tuyết rơi nhiều, không có người từ bên ngoài đến, có thể cảm thụ có lẽ cũng chỉ có bầu không khí ấm áp trong thị trấn nhỏ này mà thôi.
"Chị biết bí quyết bất bại khi chửi nhau với người khác là gì không?"
Gia Minh quay đầu lại hỏi. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
"Là gì?"
"Chính là không bao giờ xem lời nói của đối phương trở thành thứ to tát gì, nếu chị để ý thì nhất định sẽ thua."
"Em dừng xem mắng chửi như học vấn Olympic để nói có được không?"
"Nhưng mà rất hữu dụng đối với các nữ sinh như chị nha."
"Chị cãi nhau với người khác bao giờ!"
Nhã Hàm bật cười, kháng nghị.
"Lo trước để khỏi họa nha."
Thị trấn không lớn, đi qua hết mấy ngã tư thì cũng chỉ có thể vòng trở lại. Sông núi ở xa xa gần gần đều đã bị tuyết phủ, lúc này màn đêm đã buông xuống nên chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ. Hai người bước đi lững thững dưới đèn đường, đến đầu thị trấn lại phát hiện có một siêu thị nhỏ liền với trạm xăng vẫn đang mở cửa, trong siêu thị, ông chủ trung niên đang nghiêng mình xem TV trên tường. Hai người đẩy cửa tiến vào, ông chủ quay đầu lại nhìn.