"Thuốc phiện đến từ gia tộc Gambino, quan hệ của gia tộc Gambino cùng Saliere hiện giờ đang căng thẳng, mà Cố Gia Minh lại có quan hệ với hai mẹ con nhà Saliere."
Trong gió tuyết, một nữ điều tra viên nói:
"Đây là một mối liên hệ... ta có thể nhận ra, tuy rằng hai trăm kg thuốc phiện sẽ mang tới cho gia tộc Gambino một chút phiền toái, thế nhưng lấy thủ pháp giết người của Hoa Tulip mà đánh giá, thì hơi khó hiểu, nàng hoàn toàn có thể đi giết chết Smith, tân nhậm giáo phụ John - D'Amico, thế mới gọi là phát rồ. Khi mà Hoa Tulip và Bắc Mĩ Bùi La Gia xung đột, thì ai có lợi nhất?"
"Không sai, ở nước Mỹ, chỉ có liên quan tới tiền mới có xung đột với Bùi La Gia, cho nên ta nghĩ, khoảng 70% là do Tạo Vật Kỳ Tích làm, Hoa Tulip... không tới 30%..."
Ở chỗ đổ rác, những điều tra viên của FBI đang phân tích tình huống, ở trong trong một gian phòng, Castro đang cùng Ngự Thủ Thương nói chuyện:
"... về chuyện của Độ Biên quân đúng là chúng ta đã thất trách, ta sẽ chịu trách nhiệm về chuyện này, đối thủ là ai, chúng ta nhất định sẽ tìm ra.. a, hắn đã tới, ha hả... Hai năm trước hắn ở chỗ này chơi đùa, hai chúng ta cũng đoán không sai.... Trung Quốc có một câu châm ngôn, anh hùng xuất thiếu niên... Ừ, tạm biệt..."
Cúp điện thoại, trên mặt của người phụ trách Bùi La Gia Bắc Mĩ hiện lên sự khinh khỉnh, sau đó cười nhìn về phía bàn đối diện:
"Ngự Thủ tiên sinh đã bào ta hỏi ngươi, Zhuang... chuyện tối hôm qua, bọn họ nghĩ có thể là Hoa Tulip, ngươi cho rằng thế nào?"
"Tôi cũng chỉ mới trở về không lâu, đúng vậy."
Phía đối diện truyền tới thanh âm nhàn nhạt, nhu hòa giống như nữ nhân:
"Nhưng mà căn cứ vào những chuyện trước mắt, sự tình lần này có chút bất đồng."
"Ta cũng cảm thấy như vậy, xin nói tiếp."
"Không có mục đích, cũng không có lợi."
Zhuang Amir ngừng lại một chút, nói:
"Hai lần trước Hoa Tulip xuất thủ có mục đích rất rõ ràng, lần đầu tiên nàng ở đầu đường bắn giết, thể hiện năng lực của nàng, việc ung dung giết chóc, đã thể hiện nàng đã nắm trong tay toàn bộ sự việc. Lần thứ hai nàng lấy đi những tư liệu kia, tuy rằng nó hơi cũ, nhưng trải qua sắp xếp và nghiên cứu, thì ai cũng biết nó sẽ mang tới những hậu quả không ngờ, đấy mới là một uy hiếp lớn hơn. Lần thứ ba này, nàng chẳng có bất cứ lý do nào xuất thủ với bọn Độ Biên tiên sinh, mặc dù nàng ta muốn bọn họ chết, thì chỉ cần âm thầm thông báo cho FBI là đủ rồi, .... Chuyện kỳ quái hơn nữa là nghe nói nàng ta ném Hê-rô-in của gia tộc Gambino trong đống rác thì thực sự quá buồn cười... Mặt khác, với ý kiến cá nhân, tôi thấy, khi bọn Độ Biên tiên sinh chết, tuyết ở trên xe đó văng khắp nơi, Hoa Tulip là một nữ sĩ mĩ lệ, nàng sẽ không bao giờ để máu dính vào người mình, nếu để bị dính máu, thì đối với nàng ta chẳng khác nào một sự khinh bỉ."
"Cách nghĩ của chúng ta không mưu mà hợp."
Castro cúi đầu, trong chốc lát cười cười nhìn phía đối điện:
"Chú ý Tạo Vật Kỳ Tích, đảm bảo là chúng ta lúc nào cũng có thể ra tay với họ, chúng ta không thể bị họ biến thành một đám ngu ngốc được."
Càng là người thông minh, thì lại là những người điên nhất, bởi vì họ phải nghĩ nhiều chuyện làm việc cho chu đáo, đôi khi lại bị những suy nghĩ đó làm khuất mất tầm nhìn của mình.
"Một chén cà phê nóng, cảm ơn."
Đứng ở trong nhà hàng, hắn nghĩ tới những chuyện vừa xảy ra, day day cái trán có một số việc không biết kết quả như thế nào, mình cũng chẳng phải loại người thông minh tuyệt đỉnh, muốn bố cục, chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm, lại phải hiểu tính cách của người khác mà làm việc.
Khi hắn được trọng sinh, thì có rất nhiều người trên thế giới này đã chết đi, rất nhiều chuyện và quyết sách, hắn đều có thể tính toán và nghiên cứu, đây chính là ưu thế lớn nhất của hắn.
Nếu như Kelly Denime có thể giúp mình nghĩ biện pháp thì tốt rồi. Kiếp trước, hắn chỉ là sát thủ đơn thuần, đối với hoa bách hợp Kelly Denime thông minh tuyệt đỉnh này, trong lòng hắn luôn có sự kính nể.
Nghĩ vậy, trong đầu hắn bỗng nhiên lại hiện lên thân ảnh của hai mẹ con Marilyn. Marilyn đối với hắn rất tốt, hắn đương nhiên biết, nhưng đối với Heidy... thì hắn lại có cảm giác phản bội, nếu như không muốn làm cho nàng thương tâm, thì chỉ còn cách rời đi.
Đương nhiên, nói như vậy cũng là dối trá, mình đi, nàng đương nhiên sẽ bị thương tâm, nhưng nói chung là hắn nhắm mắt làm ngơ... Có thể khi Heidy tới tuổi thanh thuần, sẽ tìm kiếm được bạn bè của mình... có thể lên giường với người khác... Trong đầu hắn lúc này hắn lại nghĩ tới cảm giác lên giường với Marilyn, quả nhiên có chút không được tự nhiên.
"Cậu."
"Cảm ơn."
Nhận lấy túi nhựa đựng đồ ăn, khi quay đầu lại đã thấy hai mẹ con Nhã Hàm cùng với vệ sỹ xuất hiện phía trước tòa nhà. Nhã Hàm mặc áo gió, khuôn mặt nho nhỏ, cả người bị bọc kín, bên cạnh bọn họ còn có một mập mạp hì hì. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Thời tiết như vậy còn đi dạo phố, nữ nhân thật là nghịch thiên... Cảm thán một tiếng, hắn đi ra khỏi quán ăn nhanh, vừa đi vừa ăn, vừa theo sau các nàng...
"Ai, Nhã Hàm, Nhã Hàm, con mau tới đây, con cảm thấy cái dây chuyền này như thế nào? Do thợ làm rất khéo, rất đẹp mắt, chỉ có 13 ngàn. Không đắt."
Do gió tuyết lớn nên số người ở trong siêu thị trung tâm Mahattan lúc này không tính là nhiều, đương nhiên, nó chỉ so sánh với số lượng người lúc bình thường tới đây mà thôi.
Hơn nữa, nói là siêu thị, nhưng mà xung quanh lại có rất nhiều cửa hàng, có một số cửa hàng hiệu ở mặt đường.
Hôm nay, đoàn người dừng lại trong một quán đồ trang sức, chỉ có mẹ Nhã Hàm là mua sắm cuồng nhiệt đứng đó gọi tới gọi lui, mập mạp biệt hiệu Man Đầu ở bên nói chuyện..
Hai người này đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, thời gian trong ngày toàn ngồi nói chuyện phiếm được. Còn Nhã Hàm thì ngồi ở hàng ghế trong cửa hàng, chống cằm nhìn về phía ngoài, vốn nàng không phải là người thích mua sắm, gần đây lại càng không có tâm tình mua sắm.
"13.000, là USD sao?"
Nghe thấy mẹ hai gọi, Nhã Hàm nghiêng đầu hỏi.
"13 nghìn USD, ta cảm thấy không đắt."
Mẹ hai nhíu lông mày khoe khoang, lấy thực lực của Trương gia, đương nhiên không coi số tiền này vào đâu:
"Hơn nữa mẹ hai nghĩ dây chuyền này rất hợp với con đó, con thử nhìn xem có đẹp không?"
Nhìn mẹ hai đem đây chuyền đeo trên cổ, Nhã Hàm không khỏi cười một tiếng, nhưng trong lòng cũng hiểu, mẹ hai làm như thế này, là muốn cho không khí được vui vẻ.
Man Đầu nhìn mấy lần nói:
"Không đâu, cái dây chuyền này làm cho người ta có cảm giác là rất mộc mạc, tôi nghĩ cái dây chuyền này rất xứng đôi với Trương phu nhân."
"Vẫn là cậu nói đúng. Man Đầu, có tiền đồ, ta thấy cậu rất có khả năng."
Nở nụ cười, mẹ hai giảm thấp thanh âm xuống:
"Này, nói thật đi, ta thấy cậu tốt như vậy, có phải là muốn tán tỉnh Nhã Hàm không? Thẳng thắn nói với ta đi."
"Ách, ha hả..."
Man Đầu đỏ mặt, không khỏi lúng túng cười vài tiếng:
"Ách, tôi nghĩ cái dây chuyền này rất thích hợp Trương tiểu thư, ách, cô, cô cô... Cô nghĩ thế nào?"
"Chớ giả bộ, thành thật nói cho cậu biết, Nhã Hàm vừa thất tình, nếu như cậu có thể làm cho nó hài lòng, tôi sẽ giúp cậu."
Nhỏ giọng nói xong câu đó, nàng nghiêng đầu đi:
"Oa, thật đẹp. Nhã Hàm, con nhìn xem, viên bảo thạch màu xanh lam này rất hợp với con... Phiền cô lấy hộ tôi cái dây chuyền này, còn cái này nữa, gói vào... Nhã Hàm."