Tường rào cũ kĩ, rác thải chồng chất như núi cùng với tiếng động ồn ào thỉnh thoảng vang lên, đây là một khu xử lý rác thải nằm ở ngoại ô New York.
Bởi vì đêm đã khuya, lúc này cũng không còn nhiều người làm việc, trừ một số xe thu gom rác thải thỉnh thoảng nhanh chóng chạy vào thì căn bản không còn động tĩnh quá lớn. Ngã tư đường phía ngoài trừ một kẻ lang thang say rượu bước đi lảo đảo, đèn đường tối tăm tựa như cảnh tượng tĩnh lặng trong một bộ phim kinh dị. Trong tình cảnh như thế, một chiếc xe hơi chiếu đèn sáng ngời chợt xuất hiện tại một đầu của ngã tư đường, lọt vào tầm mắt của chúng ta, lao nhanh đến với tốc độ vô cùng cao.
Tốc độ vượt qua cực hạn 180km/h, xe taxi mang theo đủ loại rác rưởi trên đường ầm ầm lao đến, xẹt qua bên cạnh kẻ lang thang kia khiến người nọ bị doạ cho sợ đến ngã co quắp trên mặt đất, chai rượu cũng rơi vỡ đánh phịch một cái, đến khi hắn lảo đảo bò dậy muốn mắng người thì chiếc xe taxi kia đã chạy thẳng vào cửa lớn của khu xử lý rác thải không có người nào canh giữ kia, biến mất không thấy bóng dáng.
Xuyên qua sân bãi xóc nảy mà quanh co của khu xử lý rác thải, xe taxi dừng lại trước trước đống rác thải đang chờ xử lý khổng lồ. Bình thường, lượng lớn rác thải sẽ thông qua thiết bị vận chuyển cồng kềnh để đưa đến hố to ở phía trước, sau đó bị tấm sắt to lớn nặng mấy chục tấn đè nát, những thứ rác rưởi không thể tiếp tục sử dụng này sẽ bị nghiền ép thành khối cứng rắn như bánh khô của quân đội, sau đó tiến hành xử lý bước tiếp theo. Chỉ là vào lúc này, thiết bị vận chuyển và máy nghiền ép khổng lồ đều không hoạt động, gần đó có một chiếc đèn hỏng khiến taxi bị bao phủ trong ánh sáng chập chờn lúc sáng lúc tối.
Cách đó không xa, trong phòng làm việc ở tầng thứ nhất của khu nhà làm việc bốn tầng cũ kỹ, hai nhân viên làm việc đang nói chuyện phiếm với nhau đứng lên nhìn về phía chiếc taxi đột nhiên chạy tới này. Cửa xe mở ra, một người đi về phía bên này, một gã nhân viên cũng tiến lên.
"Này, ngươi là ai? Nơi này không cho phép người không phận sự tiến vào... A, trời ơi..."
Đi đến lối vào, hắn mới nhìn rõ bộ dạng người vừa mới đi ra từ chỗ tối, đầu đội mũ kéo sụp xuống, toàn thân dính đầy máu hệt như tên sát nhân trong phim kinh dị, chỉ là hắn cũng không phải mấy tên du côn non tay có thể dễ dàng bị hù doạ, lập tức rút súng ngắn từ trong ngực ra nhắm thẳng vào đầu người đàn ông trước mặt:
"Này, dừng lại! Mày muốn gây chuyện sao? Có biết nơi này là xí nghiệp của D'Amico tiên sinh hay không, tao nghĩ mày chua từng biết chết là gì..."
"Đừng lo."
Dường như không hề thấy được họng súng đang chỉ vào mình, người nọ nhét một tay vào túi áo, không nhanh không chậm đến gần hắn.
"Tôi chỉ đến xử lý một số rác rưởi."
Lời vừa dứt, tay phải của hắn vung mạnh ra ngoài đánh mạnh vào khuôn mặt tên đang cầm súng, chiều cao của hai người hơn kém nhau gần một cái đầu nhưng tựa như bị búa sắt đánh trúng, người đàn ông người Mỹ cao chừng một mét tám này còn chưa kịp nổ súng thì đã ngã rầm xuống đất. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Tên còn lại ở trong phòng làm việc vội vàng giơ súng lên, sau một khắc, một viên đạn chuẩn xác đánh vỡ tấm kính thủy tinh trước mặt, bắn vào gáy hắn. Trong trời đêm chỉ nghe một tiếng thuỷ tinh giòn vang rất nhỏ, trong sân bãi xử lý rác thải, tiếng động như vậy không hề làm bất kỳ ai để ý cả. Ném súng giảm thanh sang một bên, kẻ cả người đầy máu tươi kia đi vào bên trong phòng làm việc, một lát sau, cùng với tiếng máy móc khởi động, thiết bị vận chuyển và máy nghiền ép khổng lồ lại bắt đầu hoạt động.
Rác rưởi không ngừng rơi vào trong hầm.
Trong tiếng tạp âm của máy móc, hắn đi đến mở cửa taxi, ném mấy người máu thịt lẫn lộn từ bên trong ra ngoài. Có lẽ là bình thường đã từng trải qua huấn luyện và người hành hung cố tình nương tay nên hai thân thể bị chém không biết bao nhiêu đao kia vẫn còn ý thức, khi bị ném lên thiết bị vận chuyển, người Nhật họ Độ Biên lập tức "A" lên một tiếng.
"Mày... Mày đang ép tất cả mọi người đến đường cùng... Hoa Tulip, mày làm việc không hề để lại chút đường lui nào... Chúng tao sẽ không bỏ qua cho mày, không bỏ qua cho mày. Mày cho rằng mình rất lợi hại phải không? Lợi hại cũng chỉ là một mình mày... Những người mày quan tâm đều sẽ chết, sát thủ sẽ không ngừng tới, mày có thể bảo vệ được bao nhiêu người, mày có thể bảo vệ được bao lâu... Mày sẽ hối hận, mày sẽ hối hận!"
Giọng nói của hắn trở nên run rẩy vì đau đớn đến tột độ, tiếng nguyền rủa ác độc vang lên giữa trời đêm nhưng người đang chậm rãi đi theo máy vận chuyển kia lại không hề có chút xúc động nào: "Nếu như tao không bảo vệ được, chúng mày cứ việc giết đi."
"Mày... Mày..."
"Chúng mày cho rằng uy hiếp được bọn họ sẽ làm tao sợ, sau đó thỏa hiệp, cầu hoà với chúng mày? Tao cho chúng mày biết, chúng mày cứ việc, có lẽ tao không cứu được tất cả bọn họ nhưng chúng mày cũng không cứu được chính mình. Tốt nhất là người của Bùi La Gia chúng mày nên cầu nguyện mình không hề có bất cứ thứ gì mà mình trân trọng, từ giờ trở đi, tao thấy một người của chúng mày liền giết một người, tra ra một người liền giết một người. Tao muốn xem xem chúng mày có năng lực bắt Nguyên Lại Triêu Sang mỗi ngày đều đi theo bảo vệ hay không."
Máy vận chuyển mang theo tiếng rên rỉ đau đớn kéo dài, khuôn mặt đã được hoá trang của người kia hiện lên nụ cười:
"Bùi La Gia ở Nhật Bản cũng tốt, phân bộ tại Bắc Mỹ cũng được, những thứ tao biết được còn nhiều hơn rất nhiều so với sự tưởng tượng của chúng mày, hai bên chúng ta cứ việc làm đếm khi một bên không chịu đựng được nữa thì mới thôi. Trước đây chúng mày đều cố ý gây thù chuốc oán, lần lượt cho người đến, tao chỉ là một người, cũng chỉ có vài người đáng để trân trọng, chúng ta xem ai có thể giết được nhiều hơn."
"Là chúng mày ép tao đến bước đường này."
Thân thể phải thừa nhận đau đớn khổng lồ, mắt thấy hố đen phía trước kia càng lúc càng gần, sự sợ hãi toát ra từ đôi mắt hai người Nhật Bản cũng càng trở nên kịch liệt hơn, không chỉ vì sắp chết đi mà còn vì hàm nghĩa trong lời nói của người này, hắn căn bản là một tên điên!
Bất kể là trong thế giới thực tế hay thế giới ngầm, quy tắc đơn giản chỉ là lợi ích làm đầu, cuộc chiến giữa các tập đoàn lớn như Viêm Hoàng Giác Tỉnh và Bùi La Gia. Cao Thiên Nguyên và Bùi La Gia, U Ám Thiên Cầm và Bùi La Gia... Thực ra vẫn duy trì khắc chế và điểm mấu chốt, bởi vì một khi chuyện không phát triển đến mức không thể hoà hoãn thì hai bên vẫn muốn giữ vững hoà bình, lui một bước mà nói, cho dù mọi việc đã đến mức khiến người người oán trách thì một khi giao chiến, hai bên vẫn có thể ngồi lại để hoà đàm. Song chỉ vì uy hiếp đến người mà hắn trân trọng, tên điên trước mắt này liền đây sự việc theo chiều hướng không để lại chút đường lui nào.
Trung Quốc có câu ngạn ngữ, ngang ngược sợ lỗ mãng, lỗ mãng sợ liều mạng, lúc trước bất kể là Hoa Tulip thể hiện ra năng lực lợi hại đến mức nào thì tổng bộ Bùi La Gia không thực sự có một ai sợ nàng, bởi vì cuối cùng thì nàng cũng chỉ là một con người, lực lượng của một người có lớn hơn nữa thì cũng không thể đối kháng được với cả một tổ chức, chỉ cần nàng có người phải quan tâm thì cuối cùng vẫn sẽ phải khuất phục. Song nếu ngay từ đấu đối phương đã tỏ thái độ chúng ta cứ việc giết đến cùng thì kết quả sẽ là một cuộc chiến vô vị không hề có người thắng. Lui một bước mà nói, với hiện trạng Bùi La Gia đang phải đối mặt với nhiều kẻ địch như bây giờ, đây là một cuộc trao đổi hoàn toàn lỗ vốn, một kẻ không hề kiêng kị Nguyên Lại Triêu Sang, đây tuyệt đối là một kẻ địch đáng sợ.
Máu tươi và thống khổ khiến tầm mắt nhoè đi, trong lúc đó, hắn cảm thấy có một bàn tay lau máu tràn trên mắt hắn, lại mở mắt ra, thiết bị vận chuyển đã đến gần phần cuối cùng. Gỡ xuống chiếc mũ lụp xụp, người kia lau sạch hoá trang trên mặt để hai gã người Nhật Bản thấy được nụ cười lạnh, vừa quen thuộc vừa xa lạ của thiếu niên kia, bọn họ từng suy đoán đến rất nhiều người, nhưng lại chưa từng đoán được...
"Tao chính là Hoa Tulip, đến bây giờ cũng chưa hề có ai là Giản Tố Ngôn cả."
"Độ Biên, tao biết mày không có nhiều người thân, nhưng hình như... ở nông thôn quê nhà của mày, mày còn có bà cố nội rất tốt với mày sao, ngoài ra, Y Đằng, mày có người thân, chúng mày không phải sát thủ chính thức, vì vậy mày có vợ, năm nay con mày... Tao nghĩ là hai tuổi rồi hả? Cô bé hẳn là rất đáng yêu. Chúng mày có thể yên tâm, tao không có bất kỳ cố kỵ nào cả, lần sau đi Nhật Bản tao sẽ đưa bọn họ xuống. Đừng kích động, không chỉ là chúng mày. Bùi La Gia cũng không phải bền chắc như thép, có lẽ đến lúc nào đó khi người chết đã đủ nhiều thì hai bên chúng ta cũng có thể có cơ hội ngồi suy xét lại sai lầm bắt đầu từ ngày hôm nay."
"Mày..."
Trên thiết bị vận chuyển, hai thân thể vẫn còn sống đột nhiên trở nên kích động nhưng tay chân hầu như đều bị chặt đứt, máu cũng chảy gần hết rồi nên căn bản không thể có động tác gì quá mạnh được, hai cỗ thân thể rơi xuống hố đen đầy rác rưởi, rất lâu sau mới vang lên tiếng hét khàn khàn:
"Mày sẽ không có kết quả tốt được."
"Cứ việc nguyền rủa tao đi.."
Một lát sau, tấm sắt khổng lồ đè xuống dưới hố, ánh đèn chập chờn lúc sáng lúc tối chiếu lên bóng dáng cô độc này...
Tẩy đi lớp hoá trang, rửa sạch vết máu trên người và thiêu huỷ quần áo đã mặc, lúc trở lại gần trang viên của gia tộc Saliere thì bữa tiệc cũng đã tan, hắn trốn trong bóng tối nhìn từng chiếc xe đủ mọi kiểu dáng dừng ở bên ngoài trang viên, trong đó có rất nhiều người theo dõi, đều là người chuyên nghiệp. Xem ra cảnh sát, FBI thậm chí là Viêm Hoàng Giác Tỉnh. Bùi La Gia đều có người ở nơi này.
Mọi người không phải kẻ ngu, quả nhiên, chỉ qua một ngày đã có người chú ý tới bên này. Nói là gặp một người của Bùi La Gia liền giết một người nhưng trước mắt không thể ra tay được, huống chi tính lại, hôm nay đã đuổi giết ba trận, giết người cũng đủ nhiều rồi, đứng nhìn một lát, hắn lén lút trở lại trang viên, tiến vào biệt thự của Marilyn.
Đã rất muộn, không biết Marilyn và Heidy đã ngủ chưa, hắn đi vào phòng tắm rửa ráy lại thân thể một lần nữa. Đang định sửa sang lại tất cả mọi việc xảy ra hôm nay thì bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa:
"Gia Minh. Gia Minh... Đã về chưa? Em có thể vào không?"
Là giọng của Heidy, xem ra cô bé thấy đèn trong phòng vẫn sáng.
"Ồ... Vào đi, anh đang tắm, ra ngay thôi."
Cửa phòng không khoá, bên ngoài chỉ cần đẩy là sẽ mở ra. Hắn nhanh chóng tắm rửa xong rồi đi ra ngoài, trong phòng tắt đèn, qua ánh đèn từ xa xa chiếu vào. Heidy mặc váy ngủ màu trắng ôm gối đầu ngồi trên giường nhìn hắn, đã khóc đến hốc mắt đỏ bừng lên...