"Mời vào."
Lý Vân Tú nói. Gia Minh mở cửa ra, thấy hắn đi vào phòng. Nhã Hàm đang ngồi bên trong rõ ràng là hơi không được tự nhiên. Lý Vân Tú cười nói:
"Có chuyện gì?"
"Ồ, cô Lý, em muốn xin bông y tế, một người bạn bị chảy máu mũi."
"Chờ một chút, hắn nhìn lén nữ sinh thay đồ sao?"
Vừa đi vào trong phòng lấy bông y tế, Lý Vân Tú vừa nói đùa. Thực ra tuổi của nàng cũng xấp xỉ với Nhã Hàm, thường ngày không thích trang điểm thành già dặn, hơn nữa tính cách cũng rất khiêm tốn, có danh tiếng rất tốt trong trường. Gia Minh cười, nhỏ giọng hỏi Nhã Hàm đang ngồi bên cạnh:
"Bị cảm?"
"Không sao, không nặng lắm."
Nhã Hâm nhẹ nhàng trả lời.
"Rất có thể sẽ khiến bệnh thận của chị tái phát, tốt nhất là nên đến bệnh viện..."
"Chị biết tự lo cho mình!" Gia Minh còn chưa nói dứt lời thì đã bị Nhã Hàm đột nhiên lên tiếng cắt đứt. Lý Vân Tú vừa mời từ phòng trong đi ra có vẻ cũng nhận ra động tĩnh ở bên này. Dừng lại một lát, giọng Nhã Hàm trở nên nhu hoà hơn.
"Không sao cả..."
Gia Minh thở dài bất đắc dĩ, nhận lấy bông y tế do Lý Vân Tú đưa cho rồi xoay người rời đi, đến khi ra ngoài còn loáng thoáng nghe được hai người nói chuyện với nhau:
"Tôi nghe nói cô Trương và hắn xem như là sư tỷ đệ hả?"
"Trước đây học võ ở cùng một võ quán, gặp thì chào hỏi thôi, cũng không quá quen thuộc..."
"Ồ..."
3h50 chiều ngày 2 tháng 10 năm 1998, Chư Thần Vô Niệm đang vô cùng buồn bực.
Lần này tới Giang Hải ngoài bốn người thuộc về Bùi La gia là bọn họ ra, thực ra còn có một đội lính đánh thuê quốc tế bao gồm hơn bốn mươi người. Đội lính đánh thuê này tham gia sự kiện du thuyền Tinh Mộng vào năm ngoái, sau đó số người giảm đi nhiều, bọn họ luôn hoạt động ở một vài nơi gần biên giới Trung Quốc. Sở dĩ lựa chọn bọn họ bởi vì quá nửa thành viên đều có địch ý với Trung Quốc, hơn nữa bọn họ hiểu rõ Trung Quốc, đa số đều biết tiếng Trung, như vậy cũng dễ dàng che giấu tai mắt người khác hơn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Vừa tiến vào hải vực Trung Quốc đã bắn chìm một chiếc tàu hải quan nhỏ, mặc dù Chư Thần Vô Niệm là một kẻ điên nhưng cũng không phải là tên lỗ mãng khốn kiếp, sau đó hai chiếc thuyền hoặc tiến hoặc lùi, dọc đường đều rất cẩn thận. Cuối cùng khi đến cách bờ biển Giang Hải hơn một trăm dặm, đội ngũ gần năm mươi người này rốt cuộc cùng hơi thả lỏng được một chút, bọn họ chia làm ba tổ, một mặt vì giảm bớt sự chú ý, mặt khác mỗi tổ đều tiến hành điều tra để chuẩn bị tốt phương án rút lui của riêng mình, dù sao muốn rời khỏi đất nước Trung Quốc rộng lớn thế này cũng là một chuyện rất khó khăn.
Chẳng qua, trên thực tế mọi chuyện cũng không thuận lợi như bọn họ nghĩ, lần xảy ra chuyện ngoài ý muốn đầu tiên thực sự là tràn đầy nét đặc trưng của Trung Quốc.
Trong ba tổ, tổ có số người tương đối ít bao gồm nhân viên thông thạo về ngụy trang và thiết bị điện tử, trưa nay bọn họ đã đến học viện Thánh Tâm, hơn nữa còn tiến hành thăm dò địa hình bước đầu, việc này rất thuận lợi. Chẳng qua tổ thứ hai khi ngồi xe lửa để tới đây lại gặp phải chút phiền toái, những người này căn bản đều là chiến sĩ trải qua trăm trận, thân thủ nhanh nhẹn, cảm giác nhạy cảm, nhưng có lẽ có thể nói là thuật nghiệp có chuyên công (mỗi người đều có sở trường của riêng mình), khi bọn họ tiếp nhận sự kiểm tra ngẫu nhiên của hai cảnh sát tuần tra trong nhà ga chật chội thì túi du lịch bọn họ mang theo cũng bị người khác thuận tay xách đi.
Vì vậy, khi Chư Thần Vô Niệm dẫn đầu tổ thứ ba nhận được điện thoại, hắn im lặng đến nửa phút rồi mới rống lên một cách khó tin.
"Nói, nói đùa gì vậy! Bọn mày là lính đánh thuê, là lính đánh thuê đó! Vậy mà lại bị một tên trộm vặt trộm mất hành lý, trời ạ, trời ạ, chờ một chút... Trong chiếc túi kia có súng không?"
"Một nửa là súng, một nửa là các dụng cụ cứu thương."
"Trước đây gặp phải chuyện như vậy thì chúng mày xử lý thế nào?"
"Tìm tên trùm xã hội đen tại khu đó, bắt hắn phun ra."
"Rất tốt, thì ra bọn mày bị như vậy đã không phải lần đầu... Tao thích làm như vậy, nhưng hiện giờ chúng ta không có thời gian, chúng mày lập tức rời khỏi nhà ga, đến học viện Thánh Tâm để chuẩn bị trước."
Lần trước mấy người Thản Khắc đã ở lại Giang Hải nhiều ngày, chuẩn bị lúc nào cũng có thể hành động, kết quả là bị Hoa Tulip lôi ra, trở thành đối tượng để tập luyện của học sinh của nàng, bị đánh đến cắm đầu bỏ chạy, vì vậy, trong tình huống không rõ ràng hệ thống tình báo của Hoa Tulip ở nơi này rộng lớn đến mức nào. Chư Thần Vô Niệm không dự định sẽ từ từ tiếp cận, dù sao ở Giang Hải hắn cũng có một vài người liên lạc bí mật có thể tin tưởng, chỉ cần bọn họ do thám được những tin tình báo cần thiết, nắm bắt được điểm quan trọng thì có thể dùng thủ đoạn sấm sét để giải quyết mọi chuyện trong một lần. Chỉ cần có thể giết được Hoa Tulip sớm một chút, cho dù có làm loạn ở Giang Hải đến long trời lở đất thì trong thời gian ngắn Viêm Hoàng Giác Tỉnh cũng không phản ứng kịp.
Hắn thích chính là cảm giác như như thế, một bên không hề biết rõ tình hình, một bên không kịp đối phó, ầm ầm đánh tới, giao đấu, kết thúc.
"Được, chúng tôi sẽ lập tức đến mục tiêu trước, xin hỏi đến khi nào mới tụ tập lại với nhau?"
"Tao không biết."
Bị nhắc đến vấn đề này, Chư Thần Vô Niệm tức giận cúp điện thoại cái rầm, tay kia thì liên tục vỗ lên vô lăng, chỉ là lúc này xung quanh đều là tiếng còi xe, không ai cần hắn phải bấm còi thêm vào.
Hơi ngơ ngẩn nhìn về phía trước, trong bầu không khí đẩy khói bụi, xe hơi xếp thành một hàng dài, lúc này bọn họ đang dừng lại ở một ngã tư cách học viện Thánh Tâm chừng bốn cây số, phải chịu đựng nỗi khổ do tắc đường.
"Hơi sai lệch so với kế hoạch ban đầu của chúng ta... Khi chúng ta đến Thánh Tâm thì đã là giờ tan học hoặc tiết tự học cuối cùng, vị trí của mấy mục tiêu chủ yếu sẽ không dễ xác định như những lúc khác..."
Ngồi bên ghế lái phụ, Độc Xà Nạp Tạp nói.
"Một nửa số vũ khí của chúng ta đã bị trộm mất, nếu như làm không tốt thì nửa đêm hôm nay công an Trung Quốc sẽ lục soát toàn bộ thành phố... Con mẹ nó, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy, chúng mày đã từng đánh mất vũ khí của mình trên đường đi bao giờ chưa? Mày? Và cả mày nữa?"
Trong xe lúc này chỉ có bốn người bọn hắn ngồi với nhau, đợi đến khi ba người còn lại đều tức giận lắc đầu. Chư Thần Vô Niệm mới oán hận mắng:
"Bọn người này thực sự là sự sỉ nhục của giới lính đánh thuê!"
Thản Khắc gật đầu, trầm giọng nói:
"Vì vậy chúng ta không có thời gian, nhưng để khống chế một hai mục tiêu chủ yếu thì có thể được. Hoa Tulip chắc chắn sẽ xuất hiện... Nếu cô ta không ra, thời gian một buổi tối đủ để chúng ta giết sạch tất cả đám người trong trường học."
"Đúng, đúng."
Chư Thần Vô Niệm cao hứng gật đầu.
"Chỉ cần nghĩ thôi đã khiến người ta hưng phấn rồi, không phải sao?"
Sau một khắc, còi ô tô lại gào thét dưới sự nổi điên của hắn.
Cùng lúc đó, trước cổng học viện Thánh Tâm, mập mạp tên Phó Nghiêm Kiệt đeo túi đựng máy vi tính trên lưng, hít sâu một hơi rồi cất bước đi vào bên trong.
"Lần này nhất định phải bắt được ngươi... Công Trư Bạch Tuyết..."
Bốn giờ hai mươi phút chiều, Gia Minh vừa ra khỏi trường học thì đã nhận ra có người theo dõi mình. Mùa đông trời tối khá sớm, ánh nắng chiều có vẻ như cũng sắp tắt.