Mở cửa, đóng cửa, trong nháy mắt khi cửa phòng sắp khép kín Gia Minh mạnh mẽ xông lên, tay phải chèn vào khe hở chưa được khép kín đó. Bất kể rèn luyện thân thể mạnh mẽ đến mức nào nhưng khi ngón tay bị kẹp, hắn vẫn cảm nhận được sự đau đớn khổng lồ. Chẳng qua, rõ ràng hành động đó cũng khiến người ở bên trong hoảng sợ, thành công ngăn chặn cửa phòng đóng lại.
Bởi vì ánh đèn trong hành lang, mặc dù người nọ chú ý đến Gia Minh nhưng vẫn cho rằng chưa hẳn Gia Minh đã phát hiện ra sự khác thường, lúc Gia Minh lao lên, tầm mắt lại bị Nhã Hàm che khuất, hắn cách cánh cửa quá gần, lúc đi vào căn bản không chú ý đến Gia Minh đang lao đến nên cùng không đóng cửa quá mạnh. Đau đớn trên tay không là gì, Gia Minh trở mình rồi trực tiếp tông cửa xông vào. Dưới ánh sáng trong phòng, hắn nhìn chằm chằm vào người có vết sẹo trên mặt đứng sau Nhã Hàm và khẩu K54 có lắp ống giảm thanh trên tay người nọ. Mà nhìn thấy hắn vừa xông vào, người bên kia lùi lại hai bước, đẩy Nhã Hàm vốn đang đối mặt với hắn xoay người lại nhưng vẫn bịt kín miệng nàng.
Lần trại hè khi mới quen Nhã Hàm kia, chính là người đàn ông có vết sẹo trên mặt này và đồng bọn của hắn cướp ngân hàng, sau đó lại bắt cóc hắn. Linh Tĩnh, Nhã Hàm, kết quả cuối cùng đương nhiên là bị Gia Minh đánh cho gần chết, sau đó vào tù cùng với đồng bọn của hắn, không nghĩ tới chỉ vài năm mà hắn thậm chí đã ra ngoài.
Hiển nhiên Nhã Hàm cùng nhận ra người này, ánh mắt yên lặng nhìn Gia Minh. Lúc này Gia Minh cũng không dám động đậy, hắn tự tin có thể tránh được đầu đạn, nhưng hắn không tự tin có thể giải trừ vũ khí trước khi đối phương kịp uy hiếp Nhã Hàm, trong thời gian ngắn hắn chỉ có thể tỏ ra sợ hãi và chật vật đứng đó, nhìn qua không khác gì một người thấy việc nghĩa xả thân bình thường.
"Không được nói... Đóng cửa lại..."
Chần chừ vài giây, rốt cục Đao Ba kia cũng kịp phản ứng, họng súng quơ quơ về phía Gia Minh. Gia Minh đưa tay đóng cửa phòng lại, sau đó giơ tay lên:
"Chuyện này... Tôi..."
"Không được nói, không được nhúc nhích, nếu không tao giết mày!"
Lúc này đã qua bốn năm, rõ ràng Đao Ba kia đã không nhận ra Gia Minh nữa, quát khẽ một tiếng, hắn lại chỉ súng lục vào thái dương Nhã Hàm, tay kia buông ra khỏi miệng, siết chặt cổ nàng:
"Trương tiểu thư đúng không, cô giáo Trương đúng không... Cô còn nhớ tôi chứ?"
"Ông... Ông muốn làm gì... Ặc..."
Sắc mặt Nhã Hàm hơi tái đi, sau đó lộ ra vẻ đau đớn, rõ ràng là Đao Ba đang siết chặt cổ nàng hơn.
"Ha ha, làm gì... Cô hỏi tôi muốn làm gì. Mấy năm nay ở trong tù, không lúc nào là tôi không nhớ đến cô, cô là người Trương gia, cô là cô giáo... Bởi vì có một ngày ra tù, tôi phải dựa vào đầu mối này để tìm cô. Cô biết không? Mỗi ngày tôi đều nhớ kĩ những điều này, nhớ đến bề ngoài của cô, cô quá đẹp, bốn năm, cô vẫn không thay đổi chút nào, tôi vừa nhìn là đã nhận ra cô. Cô thấy không, tôi rất nhớ cô, cô có thể cảm nhận được không... Ha ha ha ha..."
"A... Ặc... Ặc ặc.."
Thù hận khắc sâu mấy năm trời, hôm nay rốt cuộc cùng tìm được cơ hội trả thù, vẻ mặt Đao Ba trở nên vặn vẹo, khàn khàn cười, tay phải càng siết cổ Nhã Hàm chặt hơn. Ánh mắt nhìn Gia Minh đang đứng cạnh cửa, đôi môi Nhã Hàm run rẩy cố gắng hít thở nhưng vẻ mặt càng lúc càng trở nên khổ sở.
Nhẹ nhàng, Gia Minh hạ tay xuống, mặc dù Đao Ba chắc chắn sẽ không dễ dàng bóp cổ chết Nhã Hàm như vậy nhưng hắn thực sự không hi vọng bằng hữu bên cạnh mình phải chịu đau khổ. Thấy động tác khác thường của Gia Minh, Đao Ba đột nhiên quay đầu lại:
"Mày đang làm gì? Muốn chết phải không?"
"Không có gì."
Nhìn thẳng vào đôi mắt đối phương, Gia Minh nở nụ cười thuần khiết mà vô hại như lần đi cắm trại bốn năm về trước.
"Chú... Cháu có thể thay cho chị ấy được không?"
Đao Ba bỗng mở trừng mắt lên nhìn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
"Bởi vì chị ấy là chị cháu, mà cậu ấy... Cậu ấy là bạn gái cháu, cháu không muốn bọn họ xảy ra chuyện gì. Cho nên... Chú, chú cần con tin, cháu thay cho bọn họ là được rồi, cầu xin chú..."
Gia Minh chậm rãi lặp lại lời nói năm xưa. Trong nháy mắt, dường như cảnh tượng bốn năm trước lại xuất hiện. Đao Ba chỉ súng vào Gia Minh:
"Là mày!"
Ánh mắt Gia Minh trở nên lạnh lẽo:
"Oan có đầu, nợ có chủ, là đàn ông thì đến đây! ông thả chị ấy ra, muốn đơn đấu hay giết tôi cũng được."
"A... Ha ha ha ha không nghĩ tới, ha ha thật sự không nghĩ tới..
Khẩu súng trong tay Đao Ba run rẩy, vẻ mặt hắn dường như cũng trở nên điên cuồng hơn.
"Thật là tìm được chẳng tốn chút công sức, mày có tình nghĩa, có khí phách đúng không. Được, được, bốn năm trước tao đã nói mày là đàn ông, hiện giờ quả nhiên mày cũng đủ đàn ông, ha ha... ha ha..."
"Bốn năm trước là tôi lừa ông, tôi có học võ, là tôi đánh ông bị thương, không liên quan gì đến chị ấy, ông thả chị ấy đi."
"À, có học võ, chơi tao..."
Đao Ba gật đầu.
"Con mẹ nó, hiện tại tao cũng muốn xem xem võ công của mày có phải ngay cả súng đạn cũng không sợ hay không!"
Hắn chỉ súng vào Gia Minh, bộ dạng như sẽ lập tức siết cò vậy. Trong ánh mắt lạnh nhạt của Gia Minh, Nhã Hàm vội vàng kêu lên:
"Không... Không phải hắn ông đừng làm loạn! Bốn năm trước hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ, hắn có thể làm được gì chứ. Mọi chuyện cần thiết đều do tôi làm! Là tôi trộm súng, nổ súng! Ông có phải đàn ông hay không, ông nói những chuyện này với một đứa trẻ làm gì, mọi chuyện đều là tôi làm!"
Nàng vừa nói, nước mắt cùng đã chảy ra nức nở:
"Gia Minh, không cần để ý đến chị."
Cho dù đã hiểu một vài bản lĩnh của Gia Minh nhưng nàng cũng không cho rằng Gia Minh có thể tránh được đầu đạn.
Nhìn chằm chằm vào đôi mắt Đao Ba, Gia Minh gằn từng chữ:
"Không, là tôi làm."
Đao Ba vẫn giơ súng như trước, quả nhiên hắn không định trực tiếp bắn chết người:
"A, lại là trường hợp như vậy, chúng mày đóng phim hả? Em thay cho chị, chị thay cho em, con mẹ nó, chúng mày cho rằng bây giờ ông đây sẽ nghe chúng mày sao, chúng mày đều phải chết! Vấn đề là ai chết trước! Mày có võ công, thành thật mà nói, ông đây hơi sợ mày, hiện giờ mày đang suy nghĩ gì vậy? Có phải mày muốn làm tao phân tán sự chú ý gì đó rồi nhận cơ hội giết tao như trong phim không? Tao cho mày cơ hội này, ha hả, mày nhìn, bên kia có một con dao gọt trái cây, mày đến cầm nó lên."
Có vẻ đây là một gian phòng khách nhỏ, trên bàn có một đĩa trái cây đầy ắp, bên cạnh còn có một con dao gọt trái cây. Nghe hắn nói vậy, Gia Minh đi qua cầm con dao kia lên, đứng đối mặt với hắn cách một cái bàn. Đao Ba nở nụ cười.
"Không phải chúng mày thích diễn kịch giống trong phim sao? Tranh nhau đi tìm chết à? Tao cho chúng mày cơ hội này."
Hắn vừa nói vừa siết chặt cổ Nhã Hàm hơn.
"Đặt tay lên bàn, dùng dao đâm vào. Mày đâm càng mạnh thì cô ta càng bớt đau đớn hơn, làm đi, tao sẽ là khán giả... Tao sợ mày, tay mày què rồi thì sẽ không còn vấn đề gì nữa, ha ha ha ha..."
Nhìn vẻ mặt Nhã Hàm dần trở nên đau đớn hơn, Gia Minh thở dài đặt tay lên bàn, giơ dao lên. Chỉ nghe Nhã Hàm giãy dụa nói:
"Không.. Ặc... Ặc... Không nên... Không nên đâm... Hắn... Ặc..."
Càng về sau, nàng há miệng nhưng không thể nói được. Gia Minh cắn chặt răng, đâm dao xuống. Mũi dao trực tiếp đâm thủng tay hắn, thậm chí còn đâm thủng mặt bàn bằng gỗ, ghim chặt tay hắn xuống mặt bàn, máu tươi bắt đầu chảy ra.
"Như vậy... Được rồi chứ..."
Cúi đầu, dường như Gia Minh đang cố gắng nhịn đau, mà Đao Ba cũng ngơ ngẩn. Hắn vốn cho rằng cho dù đối phương có đâm cũng phải do dự một lúc lâu, nào ngờ thiếu niên trước mắt này lại tàn nhẫn như vậy, trực tiếp dùng dao ghim chặt tay mình xuống mặt bàn, hắn vô thức buông lỏng cánh tay đang siết cổ Nhã Hàm. Nhìn bàn tay Gia Minh, Nhã Hàm bật khóc:
"Gia Minh... Gia Minh..."
Khẩu súng chỉ vào Gia Minh không run rẩy nữa. Đao Ba vẫn chưa buông lỏng cảnh giác, thằng nhóc trước mặt quá tàn nhẫn. Hắn đang suy nghĩ có nên bắn một phát súng hay không, mặc dù từ từ hành hạ kẻ thù là giấc mộng đẹp duy nhất trong bốn năm qua của hắn, nhưng người tàn nhẫn như vậy.... Hắn đâm xuống không chút do dự, hơn nữa thậm chí ngay cả tiếng rên rỉ cũng không có, căn bản không giống một thiếu niên...
Đang lúc cảm xúc ngổn ngang như vậy, sau một khắc, Gia Minh đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt bao hàm sát khí và sự uy hiếp nhìn chăm chăm vào đôi mắt Đao Ba, tiếng quát mang theo sát khí khổng lồ vang lên:
"Bắn đi..."
"Đoàng!"
Sát khí mạnh mẽ đột nhiên bị Gia Minh phóng ra đến cực điểm, một tên du côn như Đao Ba làm sao có thể chống đỡ được, trong nháy mắt đó, cùng với giọng nói của Gia Minh, hắn nổ súng như bị thôi miên. Trong chớp mắt, thân thể Gia Minh bay lên đụng đổ chiếc ghế sau lưng rồi rơi xuống đất, viên đạn trí mạng xuyên qua ngực trái, hoa máu vây ra.
Trong nháy mắt, đầu óc Nhã Hàm hoàn toàn trống rỗng.