Chiếc bánh ngọt kia nàng ăn trong năm ngày, nhưng hắn không tới nữa.
Đêm sinh nhật đó, Gia Minh thổi nến cùng nàng, cùng nàng ăn bánh ngọt, nghe nàng kể những chuyện trải qua khi huấn luyện ở nhà, kể về người cha nghiêm khắc và người mẹ đã chết đi, sau đó đợi đến khi nàng ôm gấu trúc ngủ say rồi mới rời đi. Mọi chuyện tựa như ảo giác, từ đó về sau không có ai nhắc lại nữa, chỉ có tăng cường huấn luyện. Gia Minh vẫn nghiêm khắc như trước, sau đó bắt đầu dạy nàng cách chế tạo và tháo gỡ từng loại bom cụ thể, Nàng nhớ rõ hắn nói ghét bơ, vì vậy nàng ngốc nghếch ăn hết bơ bên ngoài, chẳng qua đến khi ăn hết bánh ngọt hắn vẫn không đến chia sẻ với nàng nữa, đại khái bởi vì sinh nhật đã qua, nguyện vọng cũng chưa cần thiết phải thực hiện.
Ngày ăn hết bánh, nàng rửa sạch chiếc đế bằng bọt biển, lau sạch sẽ hộp giấy, sau đó gói kĩ lại như lúc ban đầu rồi đặt ở dưới giường, chuẩn bị sau này sẽ mang về Nhật Bản.
Đương nhiên, những chuyện này sẽ nói sau.
Sự kiện đánh nhau khó có thể tin phát sinh trong câu lạc bộ kia cuối cùng cũng được Thiên Vũ Chính Tắc tạm thời giải quyết thông qua Viêm Hoàng Giác Tỉnh, trường học xử phạt Huân bằng cách ghi lỗi vào hồ sơ và thông báo phê bình trước toàn trường, nhưng cũng không có bao nhiêu trừng phạt thực chất cả. Chỉ giải quyết như không có chuyện gì như vậy khiến rất nhiều người thầm bất mãn, nhưng người thực sự dám trực tiếp khiêu khích thiếu nữ người Nhật Bản, sau khi xảy ra sự kiện kia, trên căn bản là không có.
Mặt khác, Joseph bị Gia Minh giải quyết trong đêm mưa đến tận sáng hôm sau mới tỉnh lại, cuối cùng phải bất đắc dĩ rời khỏi học viện Thánh Tâm. Mục đích chủ yếu khi hắn đến đây là để xin giúp đỡ chứ không phải để tạo nên mâu thuẫn, biết người sau lưng Huân mà mẹ con Marilyn đang ở cùng kia đã hạ thủ lưu tình, hắn cũng không dám khiêu khích thêm nữa, nếu như đối phương có bản lĩnh cao cường thì đương nhiên sẽ biết được ý định khi đến đây của hắn, Marilyn cũng sẽ nhờ giúp đỡ, về phần kết quả thế nào, hắn cũng chỉ có thể chờ đợi, dù sao chiến tranh với Gambino gia tộc cũng không phải sẽ lập tức nổ ra, trước mắt hai bên đều đang trong giai đoạn tích súc lực lượng.
Sau tháng tư, được nghỉ ba ngày vào dịp mùng một tháng năm, ngày kỷ niệm thành lập trường của học viện Thánh Tâm được tổ chức vào mùng hai tháng năm, đại khái là để các học sinh đã tốt nghiệp đều có thời gian rảnh rỗi tham gia. Ngày ba mươi thông báo tên bài hát và các yêu cầu cho Đông Phương Uyển, mặc dù đối phương hơi ngạc nhiên nhưng cuối cùng cũng đồng ý.
Ngày mùng một tháng năm, hắn ở lại biệt thự Hoàng gia, nhìn từng chiếc xe hơi ra ra vào vào, nhân dịp ngày nghỉ mùng một tháng năm này, tất cả mọi người của Hoàng gia đều chọn tụ tập lại ở đây, thậm chí ngay cả Hoàng Bỉnh Tường là bí thư tinh uỷ cũng trở về Giang Hải. Cho dù con đường làm quan của Hoàng Bỉnh Tường trong thời gian này có vẻ không thuận lợi, nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, lập tức các nhân vật cấp Thị trưởng, cục trưởng liền rối rít tới chào hỏi, biệt thự Hoàng gia trước đây có vẻ yên tĩnh trở nên náo nhiệt khác thường.
Bởi vì cũng không có người nhà đặc biệt thân cận nào, vị trí của Gia Minh tại Hoàng gia căn bản là có cũng được mà không có cũng không sao. Nhưng cũng chính vì vậy, nếu hắn đã có mặt thì những người khác cũng không cố ý bỏ qua hắn, một số xã giao cần thiết vẫn không trốn thoát được, chẳng hạn như bị mấy vị chú bác gọi đến nói mấy câu, dặn dò học hành cho tốt gì đó, mà ngay cả Hoàng Bỉnh Tường là người bận rộn cũng đặc biệt cho người gọi hắn qua, hoài niệm lại mẹ của Gia Minh, người em gái đã chết đi của hắn, sau đó động viên Gia Minh cố gắng. Dặn dò như vậy, mỗi năm đều được nghe mấy lần.
Bởi vì lực ảnh hưởng của Hoàng Bỉnh Tường, những người đến chào hỏi đương nhiên không chỉ là người trong giới quan chức ở Giang Hải, ví như một số người quen của Trương Gia, Hàn gia, Đông Phương gia cũng đến. Hơn chín giờ, Nhã Hàm lái xe từ trường học đến, theo sau nàng là Hứa Nghị Đình vẻ mặt hơi rụt rè.
Từ sau Khi Hứa Xương Hồng chết trong sòng bạc, đây là lần đầu tiên Hứa Nghị Đình xuất hiện trước mặt người của Hoàng Gia.
"... Từ sau khi chú Hứa qua đời, tâm tình của Nghị Đình đều rất sa sút, có một lần từng muốn tự sát. Bởi vì quan hệ với nàng ở trường học rất tốt, ta không đành lòng nhìn thấy nàng như vậy, cho nên mấy ngày nay đã cho nàng ở nhờ, thực ra đây là ta không đúng, lại tự tiện làm chuyện như vậy. Bởi vì..."
"Bởi vì thẳng thắn mà nói, trước đó Nghị Định đã bị chú Hứa làm ảnh hưởng, thực ra nàng cũng bị nghiện nhẹ. Nhưng cũng may là không nghiêm trọng lắm, mấy ngày qua nàng vẫn kiềm chế, lại thêm uống thuốc tây để điều trị nên đã không còn vấn đề gì quá lớn, hi vọng… Ừ, hi vọng đừng đưa nàng vào trại cai nghiện, mặc dù biết là để tốt cho nàng, nhưng dù sao nàng cũng chỉ là một cô bé, làm như vậy sợ rằng sẽ để lại một vết nhơ suốt đời nàng."
Sau khi gặp mặt mấy người quản lý Hoàng gia, ở nơi không có người ngoài. Nhã Hàm hết sức thành khẩn nói ra ngọn nguồn mọi chuyện trong mấy ngày qua, hơn nữa lại còn thỉnh cầu, sau đó đương nhiên là mọi chuyện được giải quyết một cách thoải mái. Cũng phải nói Nhã Hàm là hòn ngọc quý của Trương gia, mà Hứa Nghị Đình chẳng qua chỉ là một người không quan trọng của Hoàng gia, bỏ đá xuống giếng hay giúp đỡ chẳng qua cũng chỉ là một suy nghĩ, nếu như Nhã Hàm có thể bảo đảm cho Hứa Nghị Đình, nói thế nào cũng phải cho nàng mặt mũi. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Sau khi nói rõ mọi chuyện, có người dẫn Hứa Nghị Đình đi bái tế cha nàng. Mấy ngày qua Nhã Hàm khá bận chuyện. Ngày kỷ niệm thành lập trường, tinh thần khá mệt mỏi, nàng tìm được Gia Minh đang ngồi ở một góc:
"Phù... Cuối cùng cũng giải quyết xong, vốn còn muốn nói rất nhiều nữa, này, cho chị mượn giường của em nằm ngủ đi."
"Giường của em? Chị không tìm người sắp xếp phòng cho mình sao?"
"Xin nhờ, người ta sẽ cho rằng chị đến đây để tìm chỗ ngủ, không bằng chị trực tiếp lái xe về nhà... Uy uy uy, mọi người đều là bằng hữu, sẽ không thấy chết mà không cứu chứ, chuyện nhỏ như vậy cũng..."
"Tốt lắm, tốt lắm, sợ chị rồi."
Gia Minh dẫn Nhã Hàm vào phòng mình, trên đường không tránh khỏi bị nàng rầy rà một trận. Vào phòng, vẫn là gian phòng đơn sơ đó, Nhã Hàm ngồi xuống bên giường, nhìn xung quanh:
"Tính ra, đây là lần thứ hai chị vào phòng này."
Giọng nói có vẻ hơi cảm thán.
"Ừ, sau sự kiện bị bắt cóc kia, bởi vì Hoàng Hạo Văn, chị không muốn trở lại nữa."
Thu dọn mấy vật nhỏ trên bàn, Gia Minh cười nói.
"Chị nhớ rõ khi đó em vừa mới tốt nghiệp tiểu học, chị cũng mới từ nước ngoài trở về, còn chưa tới hai mươi tuổi, làm chuyện gì cũng đều nơm nớp lo sợ... Thật là oan nghiệt nha"
Hít sâu một hơi, Nhã Hàm nhìn hắn.
"Biết em đã bốn năm, khi đó em vẫn là một đứa nhóc. Chẳng qua gian phòng này... có vẻ như không thay đổi gì cả..."
"Em không trở về thường xuyên, cũng không có gì đáng chú ý cả."
Nhìn quanh bốn phía, trong phòng chỉ có một chiếc giường, một cái ghế, một tủ sách, một đống sách giáo khoa lúc nhỏ học vẫn nằm trong góc đến bây giờ, vốn có thể đóng thêm giá sách trong phòng nhưng Gia Minh không muốn. Trải tường có một tấm bản đồ thế giới, không có bất kỳ hình thần tượng mà thanh thiếu niên yêu thích nào.
"Lần đầu tiên đi vào, trên bàn có một chiếc radlo bị tháo ra, khi đó chị cảm thấy rất thú vị, một đứa nhỏ mười tuổi lại có thể tháo radlo ra, hơn nữa bài thi của em cũng hơi khác thường."
Không chút cố kỵ tháo giày cao gót ra, đôi chân đeo tất da, quỳ xuống bên mép giường, Nhã Hàm chống cằm nhỏ lại, đôi mắt sáng long lanh.
"Khi đó thái độ của em rất tệ hại."
"Khi đó em đang chế tạo bom."
"Ặc?"
"Chiếc radlo kia." Gia Minh cười.
"Thực ra là thiết bị kích hoạt và điều khiển từ xa của một quả bom."
"...Oa."
Kinh ngạc nhìn Gia Minh một lát, Nhã Hàm cảm thán nhìn quanh gian phòng.
"Lần đó... Nếu khi đó bị chị phát hiện ra, không phải em sẽ giết chị chứ?"
"Em không biết chị học được thứ gì ở nước ngoài, nhưng nếu bị chị phát hiện ra, em nghĩ rất có thể có."
"Trời ạ... Khi đó em mới mười hai tuổi, em đúng là quái vật..."
Nhã Hàm liếc mắt, Gia Minh chỉ nhún vai bất đắc dĩ. Một lát sau, Nhã Hàm đưa ra kết luận.
"Nghiệt duyên... Đúng là nghiệt duyên.."
"Đừng có lúc nào cũng dùng từ ngữ mập mờ như vậy có được không? Chị nghỉ ngơi đi, em đi ra ngoài trước, đến bữa trưa em sẽ gọi."
"Ừ, chào."
Duỗi đôi chân thon dài ra. Nhã Hàm ngồi trên giường cười ngọt ngào, sau đó lại giật bắn mình như bị điện giật, tìm kiếm khắp giường.
"Uy, trên giường của em không có thứ kỳ quái gì chứ?"
"Xin nhờ..."
Khẽ thở dài Gia Minh ra khỏi phòng, đóng cửa lại. Nhã Hàm nằm trên giường cười, kéo chăn lên đắp, thoải mái nhắm mắt lại.
Qua một lát, nàng lại đột nhiên mở mắt ra, nhìn lên trần nhà, lại nhìn sang hai bên trái phải, nghiêng người ra phía ngoài, lại nghiêng người vào phía trong.
Trên giường... Có mùi của hắn.
Mười hai giờ, bên ngoài biệt thự Hoàng gia ồn ào, hơn mười bàn ăn được dọnra, những người quen uống rượu thoải mái với nhau, quản gia sắp xếp chỗ ngồi, người giúp việc qua qua lại lại, bảo vệ mặc đồ tây hoặc trang phục bình thường rải rác khắp biệt thự. Đẩy cửa phòng ra, Gia Minh nghe thấy tiếng Nhã Hàm.
"Ư... A... Ơ... Không nên..."
"Ặc..." Gia Minh nhìn lên giường một cách nghi ngờ, chỉ thấy Nhã Hàm nhíu chặt chân mày, chăn bị đá văng ra hơn nửa, váy ngắn hơi xốc xếch, đôi chân thon dài nhẹ nhàng cọ sát vào nhau, tuyệt đối là cảnh tượng mê người khiến người ta muốn phạm tội. Hai tay nàng đang đong đưa vô lực, dường như đang phản kháng hoặc giãy dụa, nghe được câu "không nên" kia, Gia Minh nhíu mày.
"Gặp ác mộng sao?"
Lắc đầu, Gia Minh đi đến bên giường, vẽ nhẹ lên mặt nàng.
"Này, dậy đi, bên ngoài chuẩn bị ăn cơm rồi."
"Không nên... Đừng..."
Bị vỗ vào mặt, Nhã Hàm càng giãy dụa kịch liệt hơn, hai tay liều mạng đánh Gia Minh, sau một lát, đôi tay kia bị đè xuống giường.
Tiếp theo, một giọng nói vang lên ngoài cửa:
"Cố Gia Minh, mày đang làm gì?"
Quay đầu lại, Hoàng Hạo Vân vẫn luôn có hảo cảm với Nhã Hàm đang trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng này: Nhã Hàm ngủ trên giường Gia Minh, quần áo Nhã Hàm xộc xệch, Nhã Hàm nói không nên lời, mà Gia Minh đang đè tay nàng xuống... Tất cả những điều này nói rõ, đây là cảnh tượng mê người... Ồ không, là tội ác, Gia Minh đang cường bạo cô giáo mình.
Chẳng qua, còn chưa có phản ứng phù hợp nào, mở mắt ra sau cơn mê sàng, câu nói đầu tiên của Nhã Hàm lập tức khiến hắn hoá đá.
"Anh Gia Minh....Không nên..."
"Phụt" một tiếng, hai dòng máu từ mũi Hoàng Hạo Vân phun ra...