"Ách, ý các cậu là các cậu đã tìm được vật thay thế nên không cần tớ nữa phải không?"
"Hả..."
Linh Tĩnh hơi sững sờ không hiểu nhưng Sa Sa ở một bên thì lại hiểu, cô đá tới một cước rồi cười nói:
"Hừ, cậu có nhận hay không Linh Tĩnh, tên này đang nói chúng ta là Hoa Bách Hợp đó."
"Lẽ nào các cậu không phải?"
"Đâu có."
Linh Tĩnh tức giận liếc mắt nhìn hắn, nói:
"Chúng tớ thấy báo chí nói qua người ngồi một thời gian dài bên cạnh máy tính sẽ không tốt cho cơ thể cho nên bọn tớ mới mua thứ này về cho cậu, không ngờ cậu lại nói thế, quên đi, không cho cậu nữa, tớ và Sa Sa giữ lại cho lúc Hoa Bách Hợp dùng!"
"Hóa ra là vậy, tớ còn tưởng hai người đã..."
Trong miệng nói vậy nhưng trong lòng hắn không kiềm được chảy xuôi một dòng nước ấm, những tổn thương từ máy vi tính đương nhiên hắn cũng biết, nhưng cho dù thế nào thì hắn cũng không thể liên hệ tới mình, bởi vậy khi hắn nhìn thấy gậy xoa bóp thì hắn liền nghĩ tới việc hèn mọn bỉ ổi này.
Nhưng mà, lúc này hắn tất nhiên không thể buông tha, khi thấy Linh Tĩnh tới gần thì hắn liền đặt chiếc hộp xuống phía dưới cơ thể, nói:
"Mơ tưởng, vật đã tặng thì làm sao có thể thu hồi được, muốn cướp đồ vật từ tay tớ thì phải bước qua xác tớ trước!"
"Hì hì, vậy thì đem cậu biến thành thi thể là được!"
Linh Tĩnh nhảy lên lưng Gia Minh cướp lại cây gậy xoa bóp, Sa Sa cũng tham gia vào để báo thù, ở trên ghế sa lon ba người đùa giỡn một hồi, hai cô thiếu nữ thì tóc tai bù xù, thở hổn hển, gương mặt đỏ bừng, tất nhiên là vừa rồi bị Gia Minh chiếm hết tiện nghi, ngay sau đó hắn liền ôm hai thiếu nữ đi vào phòng định ăn hết thì tiếng đập cửa bỗng nhiên vang lên.
"Gia Minh, Cố Gia Minh, có ở đây không?"
"Là chị Nhã Hàm."
Từ trên ghế salon nhảy dựng lên, Linh Tĩnh và Sa Sa sửa sang lại quần áo và mái tóc mất trật tự, Gia Minh thì trực tiếp vọt vào bên trong phòng, đợi khi Linh Tĩnh mở cửa thì hắn mới chậm chạp từ bên trong đi ra.
"Chị Nhã Hàm, vào nhà trước đi, chị tìm Gia Minh có việc gì không?"
"A, không cần vào, lúc trước đã nói với hắn rồi, ân... Chị định mượn tên đó mấy tiếng?"
"A?"
Quay đầu lại nhìn vào bên trong, Linh Tĩnh nở nụ cười, nói:
"Đương nhiên rồi, cứ lấy dùng, dùng rồi không trả lại cũng không sao, em và Sa Sa mỗi buổi sáng không cần bị người nào đó giành đi WC."
"Này, tớ không phải là vật sở hữu của các cậu, đừng có cầm tớ đi cho người khác như thế..."
Từ trong phòng đi tới, khi thấy Nhã Hàm ra dấu hắn liền gật đầu sau đó trở về phòng lấy áo khoác rồi theo Nhã Hàm xuống lầu.
Tuy rằng trong lời nói không có gì nhưng khuôn mặt của Nhã Hàm bây giờ lại có chút lo lắng, trên quần áo cũng có nhiều nếp nhăn giống như là mới vừa đánh nhau với người khác vậy.
Lên chiếc xe cũ ở dưới lầu, Nhã Hàm định nói gì đó thì Gia Minh đã lấy ra một tờ giấy đưa tới:
"Đây."
"Ách? Cái gì?"
"Phương thuốc Đông Y dùng để thanh trừ độc tố, hiệu quả cùng không tệ, dùng nó buộc chặt vào đầu Hứa Nghị Đình, hiện tại biết phiền toái chưa?"
Nhã Hàm ngẩn người, cô nhìn vào khuôn mặt trời sập cũng không liên quan tới mình của hắn, khuôn mặt lo lắng của cô dần dần thay đổi, dần dần biến thành vừa tươi cười vừa buồn bực, cô vỗ vai Gia Minh một cái, nói:
"Hóa ra em sớm đã biết chị mang Hứa Nghị Đình đi, ghê tởm, vậy mà cũng không tới hỗ trợ..."
"Xin nhờ, chị cho là ai cũng rảnh như vậy ư, em không phải là người cứu vớt thế giới đâu."
Nghe giọng điệu oán hận của hắn. Nhã Hàm liếc mắt nhìn hắn rồi nổ máy, cô nở một nụ cười, trong nụ cười này không còn mang theo quá nhiều áp lực nữa.
Sớm biết vậy thì không cần phải lo rồi...
Ánh sáng của ngọn đèn đường chiếu sáng cả con đường của tiểu khu, đêm mùa xuân, những chồi non và những nụ hoa vươn mình trong khí trời ẩm ướt và gió đêm lạnh lẽo, một giáo sư nước ngoài mặc quần áo thể thao dắt một con Husky từ một căn biệt thự chạy qua sau đó dừng lại ở một chiếc xe nhỏ đậu ở ven đường. Khi cửa xe mở ra, một cô gái xinh đẹp bước xuống, trên cổ của cô đeo một vòng cổ lộng lẫy, trong tay cầm một cái túi nhỏ, cô đưa tay lên vuốt một chút những sợi tóc dài của mình. Thanh niên nam nữ trong khu biệt thự này đều vô ý thức nhìn sang nơi này đánh giá vài lần.
"Được rồi, chị biết em rất đẹp rồi, không cần tiếp tục ở chỗ này làm dáng, mau vào thôi."
Từ bên ghế tài xế bước ra sau đó nhìn về cô gái đang đứng vuốt tóc, Nhã Hàm có chút buồn cười, lại có chút ghen ghét, không thể phủ nhận, Gia Minh hóa trang thành phụ nữ còn có mị lực hơn cả mình, đặc biệt là mình hiện nay y phục chưa chỉnh tề khi đứng bên cạnh hắn quả thật là giống một mụ già vậy...
"Chẳng qua là em thấy những người này rất thú vị."
Nhàn nhạt liếc mắt xung quanh, Gia Minh cười cười, dưới sự hóa trang thành phụ nữ, nụ cười này quả thật đúng với câu nói khuynh nước khuynh thành, Nhã Hàm nhếch môi trừng mắt nhìn hắn rồi lôi hắn đi.
"Kỳ thực cơn nghiện ngày hôm qua của cô ta cũng không có giảm bớt, khi em cầm những thứ đó đi thì cô ta bắt đầu khó chịu, lúc về tới đây chị cố gắng lắm mới khuyên được cô ta ăn được một chút nhưng ngay sau đó cô ta lại nôn ra hết, cứ vậy giằng co hết cả buổi chiều, cô ta bảo chị buộc cô ta lại, hoặc là đưa cô ta trở về, chị thật sự không còn cách nào nên phải tới tìm em... Chị biết em nhất định sẽ mắng chị..."
Vừa lái xe, Nhã Hàm vừa kể lại những chuyện xảy ra trong ngày hôm qua, nhưng mà Gia Minh cũng không có châm chọc gì cô mà chỉ tùy ý gật đầu.
"Bị nghiện không chỉ ảnh hưởng tới tâm lý mà còn ảnh hưởng tới sinh lý, nếu như cô ta muốn trị bệnh thì cũng tốt, cô ta nghiện chưa lâu nên khả năng chữa khỏi rất lớn."
"Hết rồi?"
Nhã Hàm quay đầu lại mở to hai mắt nhìn:
"Em không mắng chị ngu sao?"
"Lẽ nào chị cần phải bị chửi mới hài lòng..."
Gia Minh ngẩn người sau đó liếc mắt, cười nói:
"Được rồi, chị quả thật là hơi có chút não tàn, dụ dỗ phi pháp, giam giữ, tổng hợp lại tất cả thì có thể xét tội xâm phạm người khác... Chị rất ngu ngốc..."
Dường như cảm giác lại tâm trạng này có chút không đúng nên Nhã Hàm nhún vai, cười nói:
"Đều tại bình thường em hay mắng chị, em xem chị bị em mắng thành ra thế này..."
Hai người nói chuyện hợp ý bởi vì bọn họ đã quên đi sự chênh lệch tuổi tác giữa hai người, thái độ mạnh mẽ của Gia Minh làm cho Nhã Hàm cảm thấy mình giống như một đứa em út bé nhỏ, dưới tình huống này biểu hiện càng thêm rõ ràng, cô bĩu môi nói:
"Nếu như chị bị em mắng tới ngu ngốc thì sau này em phải chịu trách nhiệm..."
"Tốt, sau này em sẽ tìm cho chị một ông chồng ngu ngốc để cho chị chèn ép lại hắn."
"A."
Nhã Hàm nhẹ giọng cười rồi xoay người đi lên lầu, cô nói:
"Còn có người ngốc hơn chị sao?"
"Ân, em chưa thấy, nhưng mà loại này thì không khó tìm, cùng lắm thì đánh một trận cho người đó biến thành ngu ngốc, việc này em có thể đảm bảo thực hiện được."
Đi tới lầu hai, đứng trước cánh cửa đang khóa chặt, Nhã Hàm móc một cái chìa khóa ra, cô hơi có chút chần chờ vì cô nghe được tiếng rên rỉ của Hứa Nghị Đình ở bên trong.
Gia Minh vỗ nhẹ nhẹ vai cô, nói:
"Yên tâm đi, có em ở đây, chị biết mà, em và siêu nhân chỉ khác nhau một chỗ là hắn mặc quần lót ở bên ngoài quần áo còn em thì không."
"A, xì..."
Liếc mắt nhìn hắn, đôi mắt của Nhã Hàm đã có chút ướt át, cô cúi đầu mở cửa, ánh sáng màu cam từ trong phòng bắn ra, trong nháy mắt, Gia Minh lần thứ hai biến thành một phụ nữ hoàn mỹ - Giản Tố Ngôn.
Những đồ dùng hỗn tạp đã bị Nhã Hàm đem ra ngoài, lúc này bên trong chỉ có giường chiếu đơn giản, một chiếc chăn đệm hỗn loạn và một tấm ga trải giường màu trắng, trên giường Hứa Nghị Đình mặc áo ngủ của Nhã Hàm đang nằm co rút lại, tay chân cô bị trói chặt nhưng cô vẫn liều mạng giẫy dụa, khi vừa thấy hai bóng người bước vào thì cô ngừng giãy dụa lại, khi ánh mắt của cô nhìn tới người phụ nữ xinh đẹp thì ngay cả tiếng rên rĩ cũng ngưng lại.
"Dựa theo phương thuốc kia ra ngoài mua thuốc, ở đây giao cho em."
"Ân."
Nghe Gia Minh nói như vậy. Nhã Hàm liền gật đầu, nói:
"Nghị Đình, đừng sợ, chị này gọi là Giản Tố Ngôn, là một bác sĩ đến trị bệnh cho em, cô ta sẽ không làm hại em đâu?"
Ánh mắt của cô vẫn luôn nhìn vào cô gái lạnh lùng trước mặt, Hứa Nghị Đình vô ý thức gật đầu, Nhã Hàm xoay người ra khỏi cửa, lúc cô xuống lầu thì cô gái kia nắm cánh cửa đóng mạnh lại, "Phanh" một tiếng, bên trong căn phòng nhỏ lúc này chỉ còn lại một cô gái đang sợ hãi và một người lạnh lùng đối diện nhìn nhau.
"Xin chào, tôi là Giản Tố Ngôn, từ hôm nay trở đi, tôi chính là y sĩ của cô, tôi nói thật, tôi không giống như những bác sĩ khác, cô chỉ là một vật thí nghiệm, cũng có thể gọi là một món đồ chơi cho nên tôi cùng không bảo đảm là sẽ không làm hại cô vì vậy cô nên chuẩn bị sẵn tin thần."
Khi nghe được câu nói bình thản này thì trong lòng Hứa Nghị Đình bỗng dâng lên một sự sợ hãi. Đôi mắt lạnh lùng tối hôm qua làm cho cô ngạt thở, tiếng nối xương bả vai và sự ngạt thở, cận kề cái chết một lần nữa hiện lên trong đầu cô, cô vô ý thức giãy dụa về bên cạnh chiếc giường, nhưng mà do cô bị trói chặt trên giường nên sau khi cô giãy dụa thì cả chiếc giường bị kéo sang một bên.
"Loại buộc dây này của Nhã Hàm tôi thấy rất thiếu chuyên nghiệp, tôi thích phương phép buộc dây của Nhật Bản hơn, nút thắt đẹp, hơn nữa còn làm cho người bị buộc dây không thể nào nhúc nhích, không biết cô có hứng thú không..."
Hứa Nghị Đình nằm lỳ ở trên giường, hai tay bị trói ở sau người, hai cái chân thì bị kéo lên, sau đó mở dây thừng ra, ngay sau đó cô cảm thấy hai vai vô cùng đau đớn, nửa người trên bị thô bạo kéo lên, người phụ nữ tên là Giản Tố Ngôn bắt đầu cởi dây trói cho cô.
"Tôi không thích cô, cô cũng không cần thích tôi, trong lòng cô cảm thấy uất ức hay là có lý do gì để cô hút thuốc phiện tôi không cần biết, nhưng mà cô đã hút thuốc phiện, đây là sự thực vì vậy tôi không hề có chút đồng tình nào với cô. Ngày hôm qua tôi vốn nên giết cô, thế nhưng người phụ nữ kia quá nhẹ dạ nên tôi mới cho cô một cơ hội. Đương nhiên, nếu như cô vì bất cứ nguyên nhân gì mà gây trở ngại cho Nhã Hàm, thì ta không từ chối việc giết cô."
"Nghiện là một loại gánh nặng tâm lý và sinh lý, nói một cách đơn giản, phương phép giải nghiện nhanh chóng chính là làm cho cô càng thêm kích thích, nếu cô lên cơn nghiện thì tôi sẽ giết cô một lần, giống như là lần trước vậy, tôi sẽ cho cô không thể hít thở, cảm thụ cái chết đến gần... Yên tâm, tôi rất có chừng mực, cô sẽ không thể nào chết được, thế nhưng thiếu dưỡng khí rất có hại cho não, tôi cũng không biết cô có bị biến thành ngu ngốc hay không..."
Giọng nói của người phụ nữ này giống như những con rắn lạnh lẽo chận rãi bò xung quanh thân thể của cô, cô đặt hai tay ở phía sau người đưa lưng về phía nữ ác ma Giản Tố Ngôn. Hứa Nghị Đình ngồi chồm hổm ở mép giường không tự chủ được run lên. Trong nhất thời cô không dám rên rỉ, không dám biểu hiện ra một chút khó chịu, không dám khóc thậm chí ngay cả run cũng cố gắng kiềm chế, đột nhiên, hai chân cô nóng lên, một dòng nước ấm chảy qua người, cô chợt khóc lên một tiếng rồi cắn chặt hàm răng có gắng chịu đựng. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://thegioitruyen.com
Ở phía sau, Giản Tố Ngôn đột nhiên dừng lại.
Nhìn vào những chất lỏng màu vàng chảy từ hai chân của Hứa Nghị Đình ra cô chợt huýt sáo một cái, cười nói:
"OK, cô rất sợ hãi, tiếp tục giữ vững, chúng ta còn chưa bắt đầu mà..."