Trầm Tử Quân chỉ “Nha” một tiếng rồi không nói gì nữa, chú tâm vào laptop cá nhân.
Lạc Triết một bên trợn trắng mắt, như thế nào chút phản ứng cũng không có?Không thể nói là miễn nhiễm, cho dù là Thi Thi, đã chơi với họ từ nhỏxíu, đôi lúc vẫn còn ngây người ngắm hắn và A Dạ cơ mà. Chỉ riêng cục đá không hiểu phong tình này, một chút cũng không để ý.
Ánh mắt bất thiện của Lạc Triết liên tục u oán phóng tới làm cô cũng phải cắn răng. Tên này, hôm nay lại phát bệnh thần kinh gì đây?
- Cậu còn chuyện quái gì nữa, nói mau!
Âm thanh gần như đã nghiến qua kẽ răng. Trầm Tử Quân cô tự nhận cô vô cùng bình tĩnh, nhưng thực sự mỗi lúc đối mặt với đám bạn đã quá quen thuộcsuốt hơn chục năm, cho dù họ không làm gì cô, cô cũng luôn có loại xúcđộng muốn đá cho mỗi người vài cái.
- Hắc, cậu đi gặp Tiêu SơMạc, là luật sư trẻ tuổi Tiêu Sơ Mạc của văn phòng luật Hạ Mạc đấy! Thực sự không có chút phản ứng nào?
Cô cau mày. Cái tên nghe có vẻ khá quen, cũng không rõ là đã thấy qua ở đâu nữa.
- Rất nổi tiếng?
- Đương nhiên nổi tiếng. Quả nhiên ni cô Quân Quân nhà chúng ta không hề có chút động tâm nào. Chẳng bù cho Thi Thi.
- Hmm? Nói nghe thử coi?
Bàn tay trắng nõn vẫn tiếp tục lướt như bay trên bàn phím, Trầm Tử Quân cũng không có ngước lên, chính là tùy tiện hỏi một câu.
Nam nhân trề đôi môi lầu bầu, cô khẽ liếc qua, khóe môi nhếch lên nụ cườimỉa mai chế giễu. Cũng đã một bó tuổi, ở đó bày đặt là bộ dễ thương choai xem.
Rốt cuộc chống đỡ không được bát quái, Lạc Triết dứtkhoát quăng bỏ tài liệu, cũng quăng luôn mặt mũi phó giám đốc, cười hìhì giới thiệu.
- Tiêu Sơ Mạc, năm nay hai mươi lăm, tốt nghiệp đạihọc luật nổi danh, cùng hai đàn anh trong trường mở ra văn phòng luậtnhỏ bé tay trắng phát triển thành Hạ Mạc ngày hôm nay!
Nữ nhân vẫn tiếp tục mải mê vớicông việc, mái tóc quăn dài khẽ đung đưa, gật gật đầu.
- Có bản lĩnh, chẳng qua trong vòng tròn này thì cũng bình thường thôi, không quá nổi bật.
Tất nhiên Lạc Triết cũng hiểu “Vòng tròn này” là ý gì. Những danh môn thếgia, luôn dốc sức đốc thúc con cháu, mong tiếp tục đứng trêntầng lớpthượng lưu, kế thừa sản nghiệp lâu đời. Có điều, tên quái nhân này cóchút khác.
- Đúng là sự nghiệp cũng không mấy nổi bật. Cái mìnhmuốn nói là bản thân hắn kìa. Cậu còn nhớ học đệ học dưới cậu và Lôi Dạmột khóa không, trường phổ thông đó. Cái tên... đã hôn...khụ, hôn LôiDạ...
”Cách” một tiếng, Tư Quân đánh máy trượt phím, bàn tay cũng cứng đờ giữa không trung. Nếu Lạc Triết ngồi đối diện cô, hẳn tỉ mỉnhìn sẽ thấy khuôn mặt Tử Quân đã vặn vẹo nhăn nhúm lại thành một đoàn.
Chuyện này cũng không vẻ vang gì, một chút trêu đùa của tụi trẻ con dẫn tớilùm xùm ầm ĩ suốt mấy năm trời. Tất nhiên cũng chỉ giới hạn trong mấyngười bọn họ và vài tên bạn thân của vị học đệ kia, bằng không, cả họcđệ và Sở Lôi Dạ cũng đừng mong có cơ hội sống sót đến bây giờ.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, một trong mấy nhân vật đã tận mắt chứng kiếntràng cảnh thảm thiết của A Dạ là cô, lại không thể nhớ tốt bằng cái kẻchuyên đi hóng tin tức là Lạc Triết. Có thể thấy được trình độ bát quáicủa vị phó giám đốc này đã luyện đến lô hỏa thuần thanh.
Cô nheo nheo mắt, tiếp tục công việc, nhưng hiển nhiên đã không thờ ơ như vừa rồi mà đặt một nửa tâm trí vào nói chuyện cùng Triết.
- Chuyện này, Dạ biết chưa?
Miệng thì hỏi cho có lệ, nhưng đáy lòng cô cũng thừa biết là chưa. Nếu Dạ đãtìm được hắn, hẳn hiện tại cô và Lạc Triết không phải ngồi đây nóichuyện phiếm mà là đang chạy vạy lo lót cho cậu bạn vì thẹn quá hóa giận mà đem con trai nhà người ta chặt ra làm vài khúc.
Với cái tính âm trầm của Sở Lôi Dạ, nói không chừng sẽ làm thật.
Lạc Triết khinh thường nhìn lướt qua nữ nhân thnh tú đang cặm cụi bên laptop.
- Chính cậu cũng biết rồi còn hỏi. Hắc, thực ra Tiêu Sơ Mạc hắn cũng chưa có biết mình quen Dạ. Nếu không phỏng chừng đã co giò chạy.
Côhơi hơi cau mày nghe tiếng cười có phần độc ác của Lạc Triết, rồi nghĩtới Sở Lôi Dạ và Vũ Thi Thi, trên môi cũng vô tình toát ra một nụ cười.
Lạc Triết đã ngồi nghiêm túc làm việc, ánh mắt không tự chủ lướt qua phòng. Vô tình nhìn được nụ cười treo trên mặt cô, đáy lòng lạnh buốt mộtmảnh, cảm giác sống lưng cũng sớm cừng đờ.
Công việc củaTrầm Tử Quân rất nhanh liền xong. Tất nhiên vào giờ làm việc, cô đã trởlại văn phòng của mình. Hôm nay tổ của cô có hai người nghỉ có phép,nhìn trống trải không ít. Chẳng qua cũng không phải lúc nào cũng đượcnghỉ, cho dù công ty có đặt lợi ích lên hàng đầu thì vẫn phải có quy củcố định. Có đièu số ngày phép của bọn họ rất nhiều, nên cũng không quáhạn chế. Bình thường nếu không phải là lúc mới ra mắt sản phẩm có thể ởnhà theo dõi tiến độ như khi mới ra mắt Võ Lâm Mộng hồi trước, thì bọnhọ đều chia nhau ra nghỉ, ít khi có hai ba người nghỉ một ngày.
Hôm nay ngoại lệ. Chính là hai cô cậu kia về ra mắt.
Trầm Tử Quân cảm khái, giới trẻ bây giờ yêu nhanh kết hôn cũng thực nhanh.
Tất nhiên không ai nghe thấy lời này, nếu không, chắc chắn cô sẽ bị khinhbỉ chết. Tử Quân cô thậm chí còn nhỏ tuổi hơn nam nhân hôm nay đưa bạngái về ra mắt, còn cái gì giới trẻ không giới trẻ.
Có điều nhìn hai người này đã sắp kết hôn, cô lại nhớ tới đôi uyên ương ngọt chết người Sở Lôi Dạ và Vũ Thi Thi.
Cũng đã lâu như vậy, hai người đó còn không cho cô ăn bánh cưới. Hôm nay gặp lại Tiêu Sơ Mạc học đệ đó, khẳng định không sớm thì muộn Dạ và Thi Thisẽ biết. Đến lúc đó còn không rõ Dạ sẽ bị tiểu cô nương kia lột da thếnào...
Cốc cốc.
- Vào đi.
Chỉnh đốn lại bàn làm việc, cô thu dọn cả laptop để vào trong cặp. Nhìn đồng hồ cũng đã muộn,hẳn là Triết gọi đi ăn đi.
- Quân Quân, cậu chuẩn bị đi chứ?
- Mình xong rồi đây.
Hai người sóng đôi ra ngoài, lại rước một trận xôn xao đầy ẩn ý từ tổ sángtạo thường xuyên bát quái.Nhân vật chính vốn đã sớm lạnh lòng với tinđồn yêu nhau của họ, trực tiếp coi như không thấy.
Thời điểm khi tới chỗ hẹn, cũng đã hơn mười giờ một chút. Lạc Triết coi điện thoại, nhún vai bất đắc dĩ.
- Cậu ta kẹt xe rồi, mười lăm phút nữa mới tới. Cậu có muốn đi mua đồ thì đi đi, mình cũng xử lí trước giấy tờ, không ngồi bồi cục băng cậu nóichuyện phiếm.
Cô sờ sờ mũi ngượng ngùng. Cũng tội cho hắn để ýánh mắt cô không ngừng đảo quanh cửa hàng bên cạnh. Có điều, chính côcũng sẽ không khách khí.
- Ách, cái kia, mình đi coi một chút, lát nữa sẽ quay lại.
Lạc Triết đảo cặp mắt trắng dã, cũng thực sự không để ý. Ít ra lúc đi muasắm và ăn uống, Quân Quân vẫn lộ ra bản tính mười phần tiểu nữ sinh.
Đừng tưởng hắn không bậy mà không phát phì!iết cô đánh chủ ý với cửa hàngbánh ngọt bên cạnh! Cũng đã hai mấy tuổi đầu, vẫn cứ thích ăn vặt! Chỉlà không thể hiểu nổi sao kẻ ham ăn lười vận động như Trầm Tử Quân, vậymà không phát phì!