Nhận thấy mối nguy đó, Tiểu Khoa vội vàng trốn đi.
"Kim Giáp Hộ Thể."
Một bộ áo giáp bằng vàng xuất hiện, bao quanh bên ngoài cơ thể Tiểu Kha. "Rắn thôi, đừng trách tao ra tay độc ác!"
Tiểu Kha dừng bước, huy động linh lực từ toàn thân chảy vào trong thân kiếm.
Chỉ trong chốc lát, kiếm Kim Ô hóa thành một cái bóng khổng lồ cao mười mét, một lượng linh lực khổng lồ tràn ra.
Thanh kiếm khổng lồ dài ra hàng trăm mét, chém xuyên cả trời!
Đám người tụ tập ra đường trong nội thành Tokyo nhìn thấy cảnh này mà suýt thì rơi luôn cả mắt ra ngoài, tất cả đều ngơ ra nhìn thanh kiếm khổng lồ kia.
"Cái đó là gì nữa vậy!"
"Trên thế giới này có cả thanh bảo kiếm dài đến trăm mét à?"
"Chẳng lẽ đó là... "Thiên Tùng Vân Kiếm"?" "Có thể lắm, Bát Kỳ Đại Xà cũng xuất hiện luôn rồi, thánh kiếm Kusanagi xuất hiện cùng cũng là chuyện bình thường thôi!"
"Trông đỉnh vãi, tôi chắc chắn là tôi còn chưa tỉnh ngủ, đi nhảy lầu cho tỉnh vậy."
Đường phố tràn ngập tiếng chụp ảnh lách tách.
Vô số người lái xe chạy trốn khỏi Tokyo, sân bay trung tâm chen chúc kín người...
Tiểu Kha nâng thanh cự kiếm lên, chém thẳng vào thân rắn.
Bát Kỳ Đại Xà nhìn về phía thân kiếm trước mặt, há mồm phun ra một đống nọc độc.
Thân kiếm ngũ sắc dính phải nọc độc như thể một chậu nước lạnh hắt vào ngọn lửa.
Xèo.
Hư ảnh của thanh kiếm khổng lồ nhanh chóng tan rã, cuối cùng biến thành một làn khói đặc bay về phía chân trời.
"Hở?" Tiểu Kha ngơ ngác nhìn về phía con rắn lớn, trong lòng không khỏi lầm bầm.
"Mọi chiêu thức của mình đều vô dụng trước con rắn thối này, phải làm sao đây?"
"Sư phụ từng nói, sau này nếu gặp được người nào mà mình đánh không lại thì phải bỏ chạy."
"Tiểu Hắc và chị Tư chắc cũng chạy xa rồi nhỉ?" Nghĩ đến đây, Tiểu Kha âm thầm gật đầu.
Sau đó cậu đưa tay ra chỉ Bát Kỳ Đại Xà, hét lên bằng chất giọng trẻ con của mình:
"Rắn thối, có con heo lớn sau lưng mày kìal”
Giờ phút này cậu đã chuẩn bị sẵn sàng, thừa dịp rắn lớn quay đầu sẽ cầm kiếm bỏ chạy.
"Hả?" Bát Kỳ Đại Xà không rõ là chuyện gì, nhưng vẫn quay đầu xem thử. Tiểu Kha lập tức sững sờ.
Con rắn này có tám cái đầu, nó chỉ cần dùng một cái là đã có thể xem xét được đăng sau...
"Tên oắt con, mày dám chơi tao!" "Ha ha ha, không chơi với mày nữa, ngoan ngoãn để tao ăn luôn đi."
Bát Kỳ Đại Xà lạnh giọng quát lớn, yêu lực áp đảo lập tức phóng ra.
Cảm giác áp lực nặng nề trói Tiểu Kha đứng tại chỗ, không thể cử động chút nào.
Lúc này cậu mới cảm nhận được thực lực thật sự của con cự xà này. 'Yêu thú bậc bat
Tương đương với tu sĩ đã đạt đến Ngưng Nguyên Cảnh!
Tiểu Kha nuốt nước bọt, khuôn mặt phúng phính trắng bệch,
Bản thân mới ở kỳ đầu của Trúc Cơ, làm sao có thể đánh bại con rắn thối đã đến Ngưng Nguyên Cảnh chứ?
"Oắt con, máu thịt của mày chắc chắn sẽ rất ngon, ha ha ha."
Cái đầu khổng lồ của con cự xà ngoác mồm bổ nhào về phía Tiểu Kha, khiến cậu vô cùng kinh sợ.
Nhưng cơ thể cậu cứ nặng như chì, không còn chút sức lực nào.
Cái hố sâu khổng lồ kia không ngừng phóng đại trong con ngươi xanh lam của Tiểu Kha.
"Làm sao bây giờ, mình sắp chết rồi!" "Mình còn chưa được gặp chị Cả, chị Sáu, và cả sư phụ của mình..." "Mình còn chưa kịp ăn gà rán nữa, hu hu hu..."
Đột nhiên nó lo lắng đến an nguy của chủ nhân của mình. Cũng không biết khi nào thì chủ nhân mới có thể trốn thoát được.
Sau khi bình tĩnh lại, nó tiếp tục cõng Vương Văn Nhã chạy về hướng Tokyo...
'Tất cả thành viên trong nhà họ Vương ở xa nơi đó bỗng cảm thấy hoảng hốt trong lòng.
Một dự cảm chẳng lành đột nhiên ập tới...