Tiểu Kha ôm chị Tư ra khỏi cửa thôn, cuối cùng cũng được nhìn thấy trời xanh mây trắng, núi xanh và cây xanh.
'Vương Văn Nhã khẽ kêu lên, vùng vẫy đứng dậy khỏi vòng tay của Tiểu Kha. “Anh là ai, anh muốn làm gì?” Tiểu Kha quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của chị Tư.
Không biết vì sao, đôi má chị ấy đỏ rực như hoa hồng nở rộ đầy quyến rũ, xinh đẹp động lòng người.
“Chị Tư, em là Tiểu Kha.”
“Chị không nhận ra em sao?”
Tiểu Kha tủi thân trề môi, đáy mắt đầy buồn bã. Trong lòng cậu thầm suy đoán.
“Chắc chắn chị Tư bị mất trí nhớ, nếu không sao có thể không nhận ra mình chứ?
Nghe vậy, Vương Văn Nhã nhíu mày lạnh lùng quát.
“Em trai tôi sao có thể lớn như thế này, anh là ai?”
“Anh có liên quan gì với tổ chức áo đen?”
Cơ thể Tiểu Kha run lên, sau đó cậu cúi đầu quét toàn thân từ trên xuống. Bấy giờ cậu mới sực nhớ ra.
Cậu vẫn còn đang thi triển thuật dịch dung!
Sau khi thả chị Tư xuống đất, cậu lập tức giải trừ thuật dịch dung.
Bùm!
Làn khói tan đi, Vương Văn Nhã không khỏi trừng to hai mắt.
Chàng trai khoác áo bào trắng đã biến mất, thay thế là một cậu bé hồng hào như được chạm ngọc.
Nho nhỏ, vô cùng đáng yêu!
Vương Văn Nhã ngây ngốc nhìn Tiểu Kha, cô ấy kinh ngạc không thốt nên lời.
“Thật sự là em sao?”
Cô ấy nghi ngờ bước lên phía trước, không ngừng xoa bóp khuôn mặt cậu bé.
Tiểu Kha bĩu môi, bất lực nói với Vương Văn Nhã. “Chị Tư, em thật sự là Tiểu Kha mài!”
“Chị còn mang theo ngọc bội em đưa mà.”
“Chị còn hứa cho em nhảy qua lớp đọc 6 nữa.”
Vương Văn Nhã ôm tay, nhìn Tiểu Kha với ánh mắt dò xét, vẻ mặt không chắc chắn.
Thấy cô ấy vẫn không chịu tin, Tiểu Kha quay đầu nói với chú chó đằng sau.
“Tiểu Hắc, mày biến lại đi.”
Con chó trắng lớn vểnh tai lên, thu nhỏ lại một cách nhanh chóng dưới con mắt khiếp sợ của Vương Văn Nhã.
Cuối cùng nó biến thành một chú chó trắng lông xù, trông rất dễ thương. “Đây là... Tiểu Hắc?”
Vương Văn Nhã che đôi môi đỏ mọng, vẻ mặt khó tin.
Sau đó cậu lại lấy ra tấm ngọc bội có hai chữ “Tiểu Kha' màu tím xanh. Cái này càng chứng minh thêm cho thân phận của cậu.
Cảnh tượng trước mắt khiến Vương Văn Nhã rơi vào hoài nghị, liệu mình có đang mơ không?
Sau khi lấy lại bình tĩnh, cô ấy ngạc nhiên ôm em trai vào lòng. Hai đỉnh núi chôn thẳng đầu Tiểu Kha vào trong.
“Em trai, em với Tiểu Hắc biến hình như nào thế?”
“Sao em tìm đến được đây?”
“Các chị em khác đâu, bọn họ không đến sao?”
Một loạt câu hỏi khiến da đầu Tiểu Kha tê dại, cậu thò đầu ra thì thầm. “Tại sao không nói em là người tu tiên cho chị Tư sớm một chút chứ.” 'Vương Văn Nhã nhướng mày, lấy điện thoại từ trong túi ra và bật định vị. “Tokyo? Chúng ta đang ở nước Nhật sao?”
Cô ấy cau mày nhìn màn hình điện thoại.
Cất điện thoại đi, cô ấy nhìn 'núi Phú Sĩ cách đó không xa và thành phố sầm uất với nhiều nhà cao tầng san sát nhau.
Sơn thôn hiện giờ hẳn nằm ở ngoại ô thành phố Tokyo, cách trung tâm thành phố khoảng hai mươi km.
Rầm!
Bầu trời trong xanh đột nhiên xuất hiện tám đám mây đen.
Ánh mặt trời bị mây đen che khuất, trời đất dần dần u ám tối tăm. Tiểu Kha ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn bầu trời.
“Chị ơi, hình như sắp trời mưa?”