Một trợ lý vội vàng báo cáo.
“Đứng đầu bảng là gameshow của Vương Tâm Như, thứ ba là hai chị em Vương Tâm Như, thứ tư là Vương Tiểu Kha, thứ năm vẫn là Vương Tiểu Kha.”
Cả người đạo diễn Hoa chấn động, nhìn về phía trợ lý với ánh mắt kinh ngạc, xác nhận lại một phen.
Ông ấy biết ngoại hình lẫn thành tích thi đấu của Vương Tiểu Kha đều rất tốt.
Nhưng có thể chiếm cứ hai mục hot search liên tiếp đã đủ để chứng minh rằng cậu bé rất có duyên với người xem.
Hứa Văn Quân cười nhẹ.
“Vương Tiểu Kha này... Không hề bình thường.”
“Tương lai rất có thể cũng sẽ trở thành sự tồn tại giống như Vương Tâm Như.” “Bằng không, chúng ta dùng một tiền lớn để ký hợp đồng với cậu bé đó đi?”
Vẻ mặt của đạo diễn Hoa trở nên kì quái, nhìn về phía Hứa Văn Quân, cười nhạo.
“Số tiền lớn? Cậu nghĩ có ai có tiền hơn nhà họ Vương?”
“Cậu không thấy mấy cô chị gái của cậu bé đó sao, bốc đại một người cũng có thể mua được cả công ty của chúng ta đấy.”
Hứa Văn Quân ho khan hai tiếng, trong lòng âm thầm nghĩ.
Dựa vào độ hot lần này, Vương Tiểu Kha chắc chắn có thể thu hoạch vô số fans.
Rất có thể sẽ trở thành cậu bé nổi tiếng nhất giới giải trí Hoa Hạt!
Lúc này ở bên ngoài, có vô số người biết đến Vương Tiểu Kha thông qua chương trình.
Cùng thời gian đó, Bạch Thiển Lam đột nhiên đăng một thông báo trên trang Vlog, công khai xin lỗi Vương Tiểu.
Từ cách hành văn giữa những hàng chữ có thể nhìn ra, hẳn là trong lúc đang quay chương trình, Bạch Thiển Lam đã ăn cắp đồ của Tiểu Kha.
Khu bình luận của cô ta lập tức bị những bình luận nghỉ ngờ chiếm cứ trong nháy mắt, có người tò mò dò hỏi, cũng có người ác ý chửi rủa...
Nước M, Công ty kinh doanh QK.
Trong phòng họp, Vương Chi Thu nhấc chân lên, ngồi bắt chéo, nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính.
Trên màn hình đang chiếu chương trình gameshow thực tế “Tuyệt địa cầu sinh”.
Trên mặt một đám lãnh đạo cấp cao của công ty lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, âm thầm suy đoán suy nghĩ của giám đốc.
Cuộc hội nghị hôm nay có hơi kỳ quái, vị giám đốc đang ở vị trí chủ tọa mãi vẫn chưa tuyên bố nội dung cuộc họp.
Bọn họ đã ngồi ở đây hơn một giờ.
Tuy rằng nghỉ hoặc trong lòng nhưng lại không có ai dám lên tiếng dò hỏi vị tổng tài bá đạo này...
Vương Chỉ Thu gõ tay lên mặt bàn theo quy luật, khóe miệng tự nhiên cong lên nở một nụ cười.
Sau khi nhóm lãnh đạo công ty phát hiện ra biểu cả này, trên mặt tất cả mọi người đều lộ vẻ hoảng sợ.
Tổng Giám đốc Vương luôn luôn nghiêm túc bá đạo cũng sẽ cười sao? Sếp Vương đang xem cái gì vậy? Kinh Đô, nhà họ Vương.
Một đám đàn ông trung niên ngồi vây thành một nhóm, nhìn chằm chằm vào. Vương Tiểu Kha trong Video.
Vương Đông Hải hít sâu một hơi, mở miệng nói chậm rãi.
“Anh tư được thăng cấp, hơn nữa bốn đứa con gái của anh ấy đứa nào cũng như phượng."
“Em thấy vẫn nên từ bỏ việc nhằm vào nhà họ Vương ở Ma Đô đi.” “Hơn nữa, có vẻ bên phía trưởng tộc cố ý để Vương Nhạc Hạo quay về.” “Hình như anh ấy đã biết được kế hoạch của chúng ta...”
Vương Trung Hoa hừ lạnh một tiếng.
“Chẳng lẽ bố lại là một lão già hồ đồ.”
“Thằng tư làm trái với nội quy gia tộc, khiến toàn bộ nhà họ Vương chúng trở thành trò cười ở Kinh Đô.”
“Chẳng lẽ còn muốn để cả nhà thằng Tư dọn về kinh đô?” Nghe vậy, mọi người đều chìm vào im lặng..
Nửa ngày sau.
Ở trên không trung cách mặt biển mấy ngàn mét.
Cái miệng nhỏ của Tiểu Kha giương lên, nhìn về phía đường bờ biển cách đó không xa với ánh mắt ngạc nhiên.
“Đây... Giống như... Là nơi nào vậy?”
Tiểu Kha chu miệng, trong đầu nhớ lại “Bản đồ thế giới” cậu bé từng xem. “Nghĩ ra rồi, đây hình như là nước RI”
“Nhưng mà tại sao chị gái lại dừng ở nước R?”
Cậu bé lẩm bẩm, sau đó biến thành một lưồng sáng bay về phía biên giới nước R...